Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 216: Doanh trại 【 cầu nguyệt phiếu 】 (length: 16361)

Binh sĩ tuy là người bình thường, cũng có thể cảm nhận được cái loại "sát khí" huyền diệu kia, đợi hắn lấy lại tinh thần mới giật mình nhận ra phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn cực kỳ nhỏ giọng, sợ bị địch nhân ngấm ngầm nghe thấy.
"Tiên sinh, có muốn đổi một con đường không..."
Kỳ thực cả hai lựa chọn đều rất mạo hiểm.
Phụ cận chỉ có duy nhất một con đường này.
Nếu quay đầu trở lại lựa chọn đường khác, lo ngại sẽ chạm trán quân phản loạn, nhưng tiếp tục đi đường này, lại sợ sẽ gặp phải nguy hiểm không kém quân phản loạn, thật sự khó xử. Binh sĩ trong lòng cũng vô cùng hối hận, may mà Kỳ Thiện không hề mở miệng trách cứ hắn.
Ai ngờ Kỳ Thiện giơ tay ngăn lại: "Không cần, cứ tiếp tục."
Binh sĩ yết hầu căng thẳng nhấp nhô, nuốt mấy ngụm nước bọt, chần chừ rồi sợ hãi liếc nhìn hướng ban nãy tên bắn lén phóng tới. Vừa rồi suýt chút nữa hắn đã đối mặt với cái chết. Kỳ Thiện cho hắn uống một viên thuốc an thần, thản nhiên nói: "Không sao cả!"
Kỳ Thiện cũng không quay vào xe, mà ngồi ở ngoài xe.
Bên trong xe, Thẩm Đường hỏi thăm tình hình bên ngoài ra sao.
Kỳ Thiện đáp lời: "Không có gì."
Thẩm Đường không hài lòng với câu trả lời này.
Vừa rồi mũi tên đó khí thế hung hăng, nhìn thế nào cũng không phải loại "không có gì" có thể so sánh. Vì thế, nàng chuyển ánh mắt sang Cố Trì, dùng ánh mắt để hỏi. Văn sĩ chi đạo của Cố Trì quả thực khắc tinh của thích khách, tất cả sự che giấu, ẩn nấp, ám sát đều không có chỗ trốn!
Sự thật cũng như nàng suy đoán.
Cố Trì quả thật sớm đã phát hiện kẻ ẩn mình trong rừng.
Hắn im lặng làm khẩu hình: "Trong rừng có mấy tên tiểu lâu la."
Lúc này Thẩm Đường mới yên lòng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng phải tranh thủ thời gian khôi phục một phần văn khí, để tránh gặp nguy hiểm khó giải quyết thì lại chẳng giúp được gì. Một đoàn người, hai binh sĩ còn được xem như hơn người bình thường một chút, Cố Trì thì lại mang bộ dạng ốm yếu, còn phải sống nhờ chén thuốc, Kỳ Thiện sắc mặt không tốt, nghĩ chắc là vì xông ra khỏi Hiếu thành cũng mệt muốn chết rồi, Dương Đô Úy trọng thương hôn mê bất tỉnh...
Một phen đếm kỹ, chỉ còn mình nàng là đáng tin cậy nhất.
Bị ép nghe được tiếng lòng của Thẩm lang, Cố Trì: "..."
Cái gì mà hắn một bộ mặt ma bệnh?
Cái gì mà hắn sống nhờ chén thuốc?
Cố Trì âm thầm bĩu môi.
Bên ngoài, binh sĩ cẩn thận từng li từng tí đánh xe ngựa.
Khoảng cách chỉ chừng trăm trượng, nhưng hắn đã mệt mỏi như vừa chạy mấy dặm đường dài. Dây thần kinh căng cứng, thấp thỏm lo âu. Trán bất giác rịn ra mồ hôi lạnh, con mắt cũng không thể khống chế mà nhìn ngang dọc trên dưới, đảo điên loạn xạ, sợ lại có mũi tên bắn lén nào đó xuất hiện.
Kết quả là —— Không gặp phải tên bắn lén, mà lại gặp phải mấy bộ thi thể.
Những thi thể này phần nhiều không còn nguyên vẹn, tay chân đứt rời rơi rải rác không xa, quần áo trên người có cái mới cái cũ, nhìn có vẻ như là lính quèn của thế lực nào đó. Đi thêm một đoạn đường nữa, binh sĩ lại nhìn thấy mấy bộ thi thể bị chặt đầu, nhìn trang phục thì toàn là quân phản loạn!
Binh sĩ kinh hãi đến nỗi không giữ nổi cương ngựa.
Hắn thấp giọng nói: "Tiên sinh, cái này ——"
Thấy quá nhiều thi thể chết thảm như vậy, còn có cảnh tượng kinh khủng tay chân gãy nát rơi vương vãi trên mặt đất, thần sắc của Kỳ Thiện không chút gợn sóng.
Hắn nói: "Chúng ta hình như đã đi nhầm vào chiến trường nào đó."
Quân phản loạn đột nhiên thay đổi thế trận vây mà không đánh, tập kết đại quân ồ ạt vây công Hiếu thành, còn phái ra đại sát chiêu Công Tây Cừu thế này, trong đó chắc chắn có ẩn ý. Xem ra, vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ này —— chuyện quốc tỷ làm kinh động Trịnh Kiều, Trịnh Kiều mới bắt đầu hành động.
Chỉ là, đánh giá thấp sự tàn nhẫn quyết liệt của quân phản loạn.
Cũng đánh giá thấp tốc độ hành động của Trịnh Kiều.
Những tên lính quèn kia hẳn là thuộc về lực lượng vội vã tiếp viện Hiếu thành, chỉ là đoán sai thực lực của quân phản loạn —— quân phản loạn chia ra làm nhiều đường, một mặt xuất binh kéo dài lực lượng đến tiếp viện, một mặt chỉ huy binh lực còn lại tấn công thành, còn nhanh chóng đến thế...
Binh sĩ sợ đến run rẩy: "Vậy, vậy phải làm sao..."
Kỳ Thiện nói: "Đừng sợ, cứ tiếp tục đi lên phía trước."
Bọn họ là dân thường trốn khỏi Hiếu thành, chứ không phải là quân phản loạn.
Có gì phải sợ?
Binh sĩ quả thật là rất sợ, hắn nhát gan lẩm bẩm: "Ta đây không phải sợ bị mấy thằng khốn đó bắt lấy chặt đầu làm công ư..."
Loại chuyện này ở ngoài đương nhiên là cấm chỉ.
Bất quá, bí mật thì luôn có kẻ làm.
Muốn trèo lên trên thì cần phải có quân công.
Nhưng đầu người lại nằm trên cổ kẻ địch, không phải dễ lấy như thế, thậm chí có nguy hiểm bị phản sát, nên có vài binh sĩ lại thích dùng đầu người vô tội để lấp liếm cho đủ số. Giả như chỉ có một hai cái thôi thì đó cũng là một hai mạng người rồi!
Kỳ Thiện buồn cười nói: "Bọn chúng dám tới thì càng tốt."
Hắn không ngại trên xe ngựa treo thêm vài cái đầu người để thị uy!
Lại đi một quãng đường nữa, đoán chừng là đã đến gần vị trí trung tâm chiến trường, thấy xác chết ngày càng nhiều, xa xa còn nhìn thấy một người trang phục tiểu tướng đang chạy về hướng này. Binh sĩ dẫn đường mang cung tên trên lưng, một đường phóng nhanh về phía trước, chắn đường đi.
Lại gần nhìn kỹ mới biết tên tiểu tướng kia không phải là tiểu tướng.
Đó là một nam nhân trung niên thân hình không cao lớn cho lắm, ngũ quan hơi có vẻ xấu xí, bình thường thì không có gì, nhưng hai mắt lại sắc bén, toàn thân còn vương vấn sát khí chưa tan từ chiến trường. Hắn nói: "Các ngươi dừng lại!"
Thanh âm có phần hơi the thé.
Binh sĩ vội vàng dùng sức giữ chặt dây cương: "Xuy ——"
Người đàn ông trung niên nghiêm nghị quát: "Các ngươi là ai?"
Kỳ Thiện đứng dậy phủi lớp bụi mỏng trên ống tay áo, thong thả bước xuống xe, làm động tác chắp tay vái chào: "Tại hạ là dân thường chạy nạn từ Hiếu thành."
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không mấy tin tưởng.
Hắn lập tức phóng nhanh tới mấy bước, ở trên cao nhìn xuống nhìn Kỳ Thiện.
Ánh mắt lướt qua ký hiệu Văn Tâm bên hông hắn, sắc mặt hòa hoãn hơn chút —— thời này văn sĩ Văn Tâm và võ giả gan dạ có địa vị cao, ra ngoài cũng có thể được hưởng lợi từ thân phận này —— Bất quá, người đàn ông trung niên vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.
Hắn lại hỏi: "Người trong xe là ai?"
Võ giả gan dạ ngũ quan cực kỳ nhạy cảm —— trong xe có mấy người sống, tình huống người sống như thế nào đều có thể cảm nhận được qua nhịp tim mạnh yếu, tần suất hô hấp và các dấu hiệu khác. Nếu Kỳ Thiện cố ý che giấu, hắn lập tức trở mặt ra tay sát hại ngay tức khắc.
Trong lúc tác chiến, kiêng kỵ nhất là những người có thân phận không rõ tiếp cận.
Kỳ Thiện: "Một người là chủ nhà ta, một người là người lo việc thu chi, một người là võ sư trong nhà, còn một người là hộ viện."
Người đàn ông trung niên lại nói: "Bảo bọn họ ra ngoài."
"Đang trên đường đào vong gặp nguy hiểm, hiện tại..."
Lời còn chưa dứt, rèm xe của Thẩm Đường vén lên, xoay người nhảy xuống xe.
Cố Trì cũng theo xuống xem náo nhiệt.
Dương Đô Úy bị thương nặng hôn mê, băng vải quấn trên người phần lớn đều bị máu tươi thấm ướt, động cũng không nhúc nhích, đừng nói là bước xuống. Người đàn ông trung niên cảm thấy khí tức yếu nhất chính là hắn, cũng không gượng ép ai. Chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Đường và Cố Trì đều có dấu ấn Văn Tâm bên hông, ánh mắt hắn hơi dao động, vẻ mặt trở nên vi diệu.
Văn sĩ Văn Tâm không phải thứ bán đầy đường như rau cải trắng.
Mình duy nhất một lần đụng phải tận ba...
Hắn nghĩ nghĩ, nhảy xuống ngựa, ôm quyền đáp lễ.
Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Thẩm Đường và Cố Trì.
Hỏi Kỳ Thiện: "Không biết ai là chủ nhà của ngươi?"
Thẩm Đường nói: "là ta."
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
Hắn dường như không ngờ tới đứa bé gầy gò nhỏ bé này mới là người chủ sự của mấy người, nhưng cũng không vì Thẩm Đường còn nhỏ tuổi mà xem thường. Tuổi còn nhỏ đã có thể để cho hai vị văn sĩ Văn Tâm đi theo, nếu không phải bản thân có thiên phú kinh người, thì sau lưng chắc hẳn là có gia thế bối cảnh lớn!
Lại nhìn hình dáng khí chất của Thẩm Đường...
Dù ăn mặc có phần phổ thông, nhưng ánh mắt trong sáng, khí chất chuẩn mực, giữa đôi lông mày thư thái rộng rãi, nhìn thế nào cũng không phải người bình thường có thể nuôi dưỡng ra được. Người đàn ông trung niên ở trong lòng đã đánh giá và suy đoán về Thẩm Đường một lượt, ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Bị ép nghe một tràng những lời ca ngợi có cánh, Cố Trì: "..."
Người này có thật sự là cùng một người với những người mà hắn biết không?
Người đàn ông trung niên: "Tiểu lang quân hảo."
Thẩm Đường cũng ôn hòa đáp lại: "Vị tướng quân này hảo."
"Các ngươi một đoàn người thực sự là từ Hiếu thành trốn tới?"
Thẩm Đường nói: "Đúng vậy."
Người đàn ông trung niên lại hỏi: "Chiến cuộc bên đó thế nào?"
Thần sắc Thẩm Đường có thể thấy rõ đang ảm đạm xuống, người đàn ông trung niên thấy vậy thì cảm thấy tim mình hẫng một nhịp, vội vàng hỏi lại một lần nữa. Thẩm Đường hít sâu, kìm nén những suy nghĩ đang trào dâng, buồn bã nói: "Lúc chúng ta chạy đi, Hiếu thành đã bị phản quân của Trệ Vương công hãm rồi."
Người đàn ông trung niên cả kinh: "Sao lại thế được?"
Thẩm Đường nghi hoặc nhìn về phía đối phương: "Ý của tướng quân là sao?"
Người đàn ông trung niên tính toán cho Thẩm Đường nghe một hồi.
Thì ra, phản quân đã phân nửa binh lực phục kích các lực lượng đến tiếp viện, binh lực còn lại cũng không đủ để công hãm Hiếu thành, cho dù có thể cũng phải mất ba bốn ngày. Ba nghìn quân phản loạn đánh một vạn quân thủ thành, dựa vào lợi thế thành trì phòng ngự, chẳng lẽ không trụ được sao?
Công thành vốn không bằng thủ thành.
Bên công thành vốn đã ở thế yếu, muốn chiếm được một thành trì có phòng ngự, binh lực ít nhất cũng phải gấp đôi trở lên.
Thẩm Đường đang muốn mở miệng, thì nghe Kỳ Thiện cất lời.
"Bởi vì đấu tướng đã thua trong tay một người, lại thua liên tiếp ba trận..."
Đấu tướng liên quan đến sĩ khí.
Sĩ khí liên quan đến thắng bại chiến tranh.
Hai bên đấu tướng, một bên thắng liên tiếp ba trận với một bên một tướng thắng liên tiếp ba trận là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đây cũng là vì sao, Thẩm tiểu lang quân làm tiêu hao gần nửa sĩ khí của phản quân, mà khi phản quân phát động tổng tiến công vẫn còn có thể dùng sĩ khí hóa ra năm chiếc xe bắn đá khổng lồ!
Tình huống này xuất hiện, cũng đồng nghĩa với việc cán cân lực lượng chiến đấu cấp cao hoàn toàn nghiêng về một bên. Nếu không, phản quân muốn công thành thì thế nào cũng phải khổ chiến hai ba ngày mới có thể chiếm được Hiếu thành. Trung niên nam nhân nghe xong những lời này, kinh ngạc đến mức há hốc miệng, nửa ngày không nói được lời nào.
Không hề báo trước, hắn bỗng nhiên nổi giận đùng đùng.
Trong miệng phát ra một tràng âm tiết kỳ quái.
Hẳn là tiếng địa phương ở đó...
Nghe ngữ điệu thì phần lớn là đang mắng chửi người.
Thẩm Đường quả thực đoán không sai, trung niên nam nhân đang chửi rủa, mà lời lẽ còn tương đối khó nghe. Kỳ Thiện lúc đầu lo lắng những từ ngữ này sẽ làm ô uế lỗ tai Thẩm Đường, cúi đầu xuống lại thấy Thẩm tiểu lang quân vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu gì, nên cũng yên tâm.
Hắn giải thích: "Chẳng lẽ không phải do chủ tướng Hiếu thành vô năng..."
Trung niên nam nhân tức giận nói: "Sao lại không phải?"
Kỳ Thiện nói tiếp: "Người đấu tướng, võ gan ít nhất cũng phải thuộc loại Thập Tam các loại bên trong, mà khi đấu tướng còn đột phá cả giới hạn..."
Hiếu thành chỉ là một nơi không may bị giằng xé qua lại.
Có thể có nội tình gì chứ?
Cấp bậc thuộc loại Thập Tam các loại bên trong thế này, tới đây quả thực là tàn sát!
Kỳ Thiện thấy sắc mặt trung niên nam nhân hơi đổi, lại nói: "Chỉ huy quân trú Hiếu thành, tên Dương Đô Úy kia còn tự đốt võ gan, cưỡng ép vượt cấp đấu tướng, như vậy cũng không thể hạ được người kia. Người kia tên là 'Công Tây Cừu', tuổi còn trẻ, thiên phú rất đáng sợ..."
Trung niên nam nhân lại nói: "Hừ."
Có vẻ rất khinh thường sự tôn sùng trong lời Kỳ Thiện.
"Được rồi, mấy người các ngươi tạm thời đi cùng bản tướng một chuyến."
Thẩm Đường hỏi: "Vì sao?"
Bọn họ chỉ là đi ngang qua thôi mà.
Trung niên nam nhân nói: "Đương nhiên là vì lý do cẩn thận. Quân ta đang xây dựng cơ sở tạm thời ở gần đây, mà trước đó không lâu còn đánh lui đám chó săn Trệ vương xâm phạm, giờ lại có người đến, ai biết có phải gián điệp do địch phái tới không? Mong Tiểu Lang phối hợp."
Thái độ của hắn rất cứng rắn.
Các binh sĩ đang quét dọn chiến trường khác cũng dần vây lại.
Bộ dạng này rõ ràng là không đi không được.
Thẩm Đường âm thầm dùng ánh mắt hỏi ý Kỳ Thiện.
Kỳ Thiện khẽ gật đầu.
"Nếu đã như vậy, được thôi, xin tướng quân phái người dẫn đường."
Trung niên nam nhân kéo dây cương quay đầu ngựa lại.
Hắn nói: "Đi theo ta."
Đùa gì vậy—— Ba người văn sĩ Văn Tâm, làm sao có binh lính bình thường nào có thể trông coi được chứ?
Cũng chỉ có thể tự hắn ra mặt thôi.
Thẩm Đường bảo Kỳ Thiện quay về xe ngựa, mình thì ở lại bên ngoài, Kỳ Thiện nào chịu đồng ý? Nhưng vì trung niên nam nhân cũng ở đây, Thẩm Đường là "Lang chủ", mình không tiện công khai đối nghịch. Cuối cùng, Thẩm Đường vẫn gọi ra môtơ đã lâu không gặp, nhảy lên la đọc.
Nàng chắp tay về phía trung niên nam nhân: "Tướng quân mời."
Trung niên nam nhân liếc nhìn môtơ.
Hỏi: "Đây không phải ngựa à?"
Mọi người đều biết, văn sĩ Văn Tâm không có ngựa.
Dáng vẻ môtơ của Thẩm Đường có tinh xảo đẹp đến mấy cũng chỉ là một con la, nhiều nhất là so với con la bình thường thì cao lớn, cường tráng, cơ bắp rắn chắc, tứ chi cân đối, trên cổ còn đeo đồ trang sức xinh đẹp kêu leng keng, ngay cả dây cương cũng được bện bằng dây thừng đỏ lớn.
Dây đỏ, chuông đồng, con la trắng.
Thẩm Đường vỗ vỗ môtơ có chút hưng phấn.
Cười nói: "Môtơ là một con la."
Tuy là con la, nhưng tốc độ chạy và lực bộc phát không hề thua kém chiến mã dòng dõi tốt, hơn nữa con la lại có sức bền kinh người, về mặt bay liên tục còn lợi hại hơn chiến mã. Trung niên nam nhân thấp giọng hừ, ánh mắt quái dị nhìn Thẩm Đường.
Văn sĩ Văn Tâm rất ít cưỡi con la.
Như người Kỳ Thiện thì thà đi bộ chứ không chịu cưỡi la.
Thẩm Đường lại chẳng có chút gánh nặng nào, khiến hắn không khỏi nghi ngờ phán đoán ban đầu của mình—— chẳng lẽ đây không phải con em thế gia xuất thân từ Hách gia tộc mà là nhân tài mới nổi thiên phú kinh người?
Một đoàn người Thẩm Đường đi theo trung niên nam nhân, lờ mờ thấy từ xa có khói bếp bốc lên, lại đến gần thì có thể thấy được hình dáng doanh trại tạm thời. Quy mô doanh trại không nhỏ, binh sĩ tuần tra có thứ tự, tiếng giáp trụ va chạm leng keng khiến người ta thấy phấn chấn.
Nàng hỏi: "Doanh trại này... Sao có gì đó hơi lạ..."
Trung niên nam nhân hỏi: "Lạ chỗ nào?"
Xây dựng cơ sở tạm thời là cả một môn học.
Hắn rất hài lòng với thành quả của mình.
Lời Thẩm Đường rõ ràng chạm đến thần kinh của hắn.
Nàng chỉ vào chỗ kỳ lạ.
"Vì sao chỗ này phân biệt rõ ràng như vậy?"
Hoàn toàn không cùng một phong cách.
Trung niên nam nhân nhìn theo, liền thấy rõ.
Hắn nói: "Vì là doanh trại của hai phe thế lực."
Thẩm Đường: "Hai phe?"
"Đều là nhận chiếu lệnh đi thảo phạt nghịch tặc Vô Đạo, gặp nhau thì cùng nhau, hai bên cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Trên thực tế, thế lực đang tiến về Hiếu thành không chỉ có hai nơi này, còn có vài đội trên đường bị phản quân chặn đánh, đến giờ vẫn chưa hội họp. Còn những thế lực ở xa nhất, tốc độ chậm nhất thì phải dây dưa ba năm trời mới đến được.
Hiện tại đám người này mới tới được đâu thôi?
Thẩm Đường ngẩng đầu lên, đã thấy trước cửa doanh trại cắm mấy lá đại kỳ đón gió phấp phới, trên cờ thêu chữ "Cốc" thật lớn.
Bố cục doanh trại chỉnh tề, hàm ẩn đạo lý biến hóa trận pháp.
Hiển nhiên không phải quân đội tạp nham không có kỷ luật.
Còn chưa đi vào thì đã có một tướng lĩnh mặc toàn thân giáp trụ cưỡi ngựa ra đón, hô: "Cửu Ca, thu hoạch thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận