Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 622: Bình Tứ Bảo quận (length: 8761)

Tuân Định không phải là không nghĩ đến cảnh tượng mình trùng phùng với cha ruột sau nhiều năm xa cách, nhưng tuyệt đối không phải là cảnh tượng trước mắt thế này. Đồng tử của hắn kinh hãi, trái lại cha ruột hắn thì đáy mắt hình như có ba phần nghi hoặc, ba phần mờ mịt, ba phần xa lạ cùng một phần suy tư tìm tòi nghiên cứu...
Ngay sau một cái chớp mắt, ông đưa tay cho Thẩm Đường tăng thêm một cái ngôn linh.
Làm mục tiêu, hắn suýt chút nữa bị một kiếm đánh xuống khỏi tường thành.
Ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt như cười mà không phải cười của Thẩm Đường.
Tựa hồ nàng đang nói - "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn".
Tuân Định: "..."
Hắn thừa nhận mình đã bỏ nhà ra đi rất nhiều năm, theo thời gian trôi đi, thân thể trưởng thành, tu vi tiến bộ, tướng mạo cũng có nhiều thay đổi so với những năm tuổi trẻ ngây ngô, nhưng cũng không đến mức biến đổi hình tượng đến mức cha ruột một chút cũng không nhận ra chứ? ? ?
Kỳ thật, chuyện này cũng không thể trách Tuân Trinh không nhận ra chút nào.
Trong ấn tượng của ông, con trai là một thiếu niên có tướng mạo tuấn tú nhã nhặn, phần lớn thời gian ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng có chút tính tình trẻ con, trang phục cũng là theo phong cách ngoan hiền. Nói một cách ví von, con của ông giống như chú hươu con trong rừng sâu, đơn thuần, sạch sẽ, ngây thơ, không dính chút bụi bẩn trần tục, mang theo vài phần trong trắng như hài nhi mới sinh.
Còn Tuân Định bây giờ thì sao?
Không bị nhận lầm thành thổ phỉ thì cũng phải cảm tạ gen di truyền ổn định của cha mẹ. Vẫn là cái túi da đó, nhã nhặn tuấn tú cũng đúng là nhã nhặn tuấn tú, nhưng nửa người khoác da hổ, trên mặt để lại một lớp râu ngắn đầy vẻ bất cần, phối hợp với khí chất bản thân thì tạo cho người ta một cảm giác không thể nào hòa hợp nổi, tựa như một tên thổ phỉ ngồi xổm trên núi mặc áo Nho sinh, một gã thô kệch lực lưỡng đang nhón chân múa...
Bởi vậy, Tuân Trinh lần đầu tiên chỉ cảm thấy thanh niên này có vẻ hiền hòa thường ngày, cũng không hề liên tưởng đến việc đây là đứa con trai đã bỏ ông cha già mà đi. Nhìn thêm lần nữa, thấy quen mắt; nhìn đến lần thứ n... Tuân Định đã trúng một đòn của chủ công nhà mình, bị ép đến tận chân tường.
Bồi thêm một kiếm, bộ da hổ bị gọt mất hơn phân nửa, để lộ áo giáp cùng Hổ Phù đeo bên hông.
Tuân Trinh: "..."
Võ giả thanh niên = đứa con trai đã bỏ nhà ra đi?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Thẩm Đường đã mở một con đường máu, kiếm thế như hồng, kiếm pháp nhẹ nhàng, nhắm thẳng vào Tuân Định. Nàng thấy con trai nhà mình cười đầy tà khí, còn há miệng khiêu khích: "Ngươi cũng dám xông lên đây, thật có gan! Chỉ là - nếu ở chỗ này mà ngươi hô to thân phận của mình, nghĩ rằng dù là ngươi, cũng không thể cam đoan có thể toàn thân mà ra, đúng không?"
Một thủ lĩnh của một thế lực chui vào đám đông địch, nhưng nếu không có lực lượng tuyệt đối, thì việc đó khác gì đưa đầu cho địch.
Thẩm Đường tự tin cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng.
"Ngươi có thể thử xem."
Mọi người đều biết, võ gan có đẳng cấp càng cao, khi giao chiến tác động càng đến phạm vi lớn, lực sát thương càng mạnh.
Trong cuộc hỗn chiến của hai quân, hai bên võ tướng một khi chạm mặt sẽ ăn ý chuyển đến chỗ trống trải ít người để kiềm chế nhau. Việc Thẩm Đường mang Tuân Trinh đến, bản ý không phải để giết được bao nhiêu địch nhân, dù sao cán cân thắng lợi của trận công thành chiến này đã nghiêng về phía nàng, nàng chỉ muốn nhìn Tuân Định có một màn náo nhiệt, để hắn cảm nhận được tình "thương cha như núi lở" lâu ngày không gặp của ông già mà thôi.
Chỉ là màn náo nhiệt còn chưa kịp xem, thì trong những tiếng ồn ào hỗn loạn, tai nàng nghe thấy hai chữ "chủ công". Nàng lập tức buông trường kiếm đang cầm trên tay, thẳng hướng nơi phát ra âm thanh. Chỉ là một kiếm này đi vội vàng, hơn nữa những người dưới trướng Thu Thừa cũng không hoàn toàn là lũ bất tài, cũng không gây ra bất cứ thương vong nào. Tuân Định chậm một nhịp, mới biết mục tiêu của nàng lại là Thu Thừa, vội vàng ra tay ứng cứu.
Giống như Thu Thừa chưa từng thấy Thẩm Đường, thì Thẩm Đường cũng không biết bộ dạng của gã kia như thế nào, hôm nay khai chiến cũng không nghĩ đến Thu Thừa lại ở trên thành quan chiến, còn tưởng rằng gã mang theo chủ lực trốn ở nơi khác, trơ mắt nhìn, ngứa chân, nghĩ đến thôi cũng đã thấy hả hê.
Thật ra, việc Thu Thừa xuất hiện ở đây là để tận khả năng ổn định lòng quân, cổ vũ sĩ khí, nhưng lại không chịu được việc đấu tướng thua thảm hai trận, phòng thành lại có nhiều chỗ thủng, trực tiếp dẫn đến việc trận tuyến sụp đổ, để ngày càng nhiều kẻ địch thành công trèo lên thành...
Dù không đến mức lập tức mất thành, nhưng nơi này xác thực không an toàn. Nhìn thấy đại cục đã mất, Thu Thừa chỉ có thể dưới sự bảo vệ của mọi người mà rút lui. Nhưng đúng lúc này, bỗng có một thanh trường kiếm nhắm vào vị trí của bọn hắn mà bay tới.
Trường kiếm xuyên thủng ba tầng chắn khí văn khó khăn lắm mới dừng lại.
Nhìn lưỡi kiếm đang bay thẳng vào trán mình, mí mắt Thu Thừa giật mạnh, đồng thời cũng có một ngọn lửa giận hừng hực bốc cháy. Dù nói một kiếm này còn lâu mới đe dọa đến tính mạng hắn, nhưng sự việc này đối với hắn mà nói chính là một điềm báo chẳng lành.
"Chủ công, đi mau."
Mỹ Thục đôi mắt đẹp nhẹ rủ xuống, một lần nữa thúc giục. Với võ gan võ giả và văn tâm văn sĩ hộ tống, thêm nữa bản lĩnh của Thu Thừa, bình an thoát thân cũng không khó, huống hồ còn có Tuân Định ra tay cản đường, giúp họ có thêm thời gian để rút lui.
Thu Thừa không quay đầu lại, để lại bãi chiến trường hỗn độn.
Còn việc người lính mà ông ta đã thuê là Tuân Định sẽ như thế nào, lính phòng thủ trên thành ngày càng ít đi thì sẽ ra sao, thậm chí là việc người dân huyện Sơn Lâm sẽ như thế nào khi mất đi tường thành bảo vệ... Những chuyện này, hoàn toàn không thể so với mạng sống của ông ta.
Xuống khỏi tường thành, vẫn có thể thấy liên tục có lính phòng thủ hướng về lầu thành viện trợ, mà trong thành thì ở những đường tắt đã xuất hiện rất nhiều bóng dáng của địch binh, bọn họ phá hủy động Ung Thành, nhờ đó mà tiến vào, chiến tuyến cũng nhanh chóng đẩy mạnh, ngược lại phe mình thì binh lính lại phân tán lung tung...
Các loại quang mang của vũ khí sáng lên trong và ngoài thành.
Ánh sáng giao thoa, rực rỡ chói mắt.
Nào có ai biết cái vẻ đẹp đó chỉ là lớp ngụy trang bề ngoài của chúng, giết chóc, bạo lực, máu me cùng cướp đoạt mới thật sự là bản chất của chúng.
Thẩm Đường mặt mày trầm xuống: "Tuân Định, đừng cản ta!"
"Không được, thu tiền của người, cùng người trừ tai."
Tuân Định rất có tinh thần khế ước.
Khế ước viết gì thì làm theo đó.
Đương nhiên – Việc có làm được hay không lại là một chuyện khác.
Thẩm Đường ngón tay ngoắc nhẹ, thanh kiếm bay trở lại trong lòng bàn tay nàng, ánh mắt lạnh lùng nói: "Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không đã!"
"Ta tự nhiên..."
Lời còn chưa dứt, kiếm đã đâm tới.
Bất quá, không phải kiếm của Thẩm Đường.
Tuân Định: "..."
Tuân Trinh cầm thanh kiếm đeo bên mình: "Chủ công, để Trinh đối phó hắn."
Thẩm Đường còn đang tức giận, lập tức cứng họng. Nàng không có ý định để Tuân Trinh xắn tay áo đi đánh con trai, dù sao văn tâm văn sĩ và võ gan võ giả mà đánh nhau tay đôi trực diện thì, không não tàn cũng bị xuất huyết não...
Ờ, ngoại trừ nàng.
Quan trọng nhất là - Nếu Tuân Trinh dùng tuyệt chiêu, tiểu kim khố của nàng lại bị tổn thất nặng nề!
Tuân Trinh dường như đã nhìn thấu tâm tư của Thẩm Đường, liền nói: "Chủ công không cần lo lắng, tiền tự nhiên sẽ có người trả."
Tuân Định: "..."
Cha hắn định dùng tiền để đánh hắn à?
Thẩm Đường: "..."
Tên đại ngốc nào sẽ tính tiền chứ?
Tuân Trinh nhìn con trai, tâm trạng tốt cả đêm bỗng tụt xuống tận đáy vực: "Ngươi nói thu tiền của người, cùng người tiêu tai? Nghĩ lại những năm này chắc hẳn ngươi cũng trừ không ít tai họa cho người khác..."
Lời nói ngoài mặt mang ý dùng tiền thuê đánh con ngươi, vừa hay!
"Ếch ngồi đáy giếng!"
Tuân Định: "..."
Hắn hiểu cha mình.
Không có tiền thì là một tên văn sĩ ba xu.
Có tiền rồi thì hắn là lão thiên vương.
_(:з" ∠)_ Ai, ta bị dính chưởng rồi, bây giờ là ngày thứ năm bị, ba ngày trước nhiệt độ cơ thể cao không hạ, hai ngày sau ban ngày bình thường, tám giờ tối lại sốt lên đúng giờ, còn có ho khan, đau họng, hôm nay lại phát hiện đầu lưỡi mọc lên cái gì giống như cái nấm, ăn cơm như là bị tra tấn... Ai, tháng này coi như tiêu, mình quả thật là đang trải qua đại kiếp nạn.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận