Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 279.1: Thắng lợi trở về (length: 9124)

Thẩm Đường phát ra lời chào hỏi hữu hảo mang tính quốc tế——【Phắc k you!】
Người kia tiếp nhận tin tức——【Chém ngang lưng!】
“Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Nhìn thấy Thẩm Đường đầy sát ý khiêu khích bằng ngón giữa, sắc mặt người này còn thối hơn cả nước cống ủ mấy năm, hận không thể băm vằm hắn thành trăm mảnh. Nhưng, dưới chân vẫn còn hai xác đồng đội vừa chết còn nóng hổi, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ta đương nhiên biết!” Thẩm Đường đá văng cái xác dưới chân ra chỗ khác, nửa khuôn mặt dính máu tươi hiện lên một nụ cười nhạt, “Chính là đến giết các ngươi!”
“Thằng nhãi ranh cuồng vọng!”
Thần sắc Thẩm Đường có chút thiếu kiên nhẫn.
Cứ tới lui mấy câu chào hỏi vô vị như vậy, nếu như bọn họ chịu chi tiền, mình có thể mở một lớp “huấn luyện ăn nói rác rưởi”, đảm bảo bọn họ có thể đổi được vô vàn lời hay ý đẹp. Nàng nhìn như thờ ơ, thực chất trong chớp mắt đã lộ ra ánh mắt sắc bén.
Chưa kịp chào hỏi, đã rút kiếm xông lên!
“Cuồng vọng? Chính là ta dạy dỗ đám con bất hiếu các ngươi, không cuồng vọng sao được, chẳng lẽ còn muốn để cái lũ con bất hiếu này dương oai diễu võ, đốt vàng mã khóc tang!” Thẩm Đường một kiếm từ dưới lên trên, khi thì đánh vào hạ bàn, khi thì công vào thượng bàn, miệng vẫn không ngừng buông lời trêu chọc, “Đâm vai trái ngươi! Hắc, lần này đổi sang vai phải! Mặt! Oa —— thành thật quá nhỉ, ngươi thật đúng là tin sao?”
“Hai đánh một, hai cái đồ con bất hiếu!”
Kiếm quang tan đi, một người trước ngực toàn vết kiếm đẫm máu, người còn lại bị một lỗ thủng trên vai. Thẩm Đường vừa phải một lòng đôi việc, còn phải phân tâm đề phòng đám văn sĩ Văn Tâm núp trong bóng tối, nhất thời cũng không hạ gục được cả hai.
Chỉ có thể thừa lúc bọn hắn sơ ý, tạo thêm vài vết thương trên người bọn hắn, nhưng cứ như vậy không phải là cách, loại vết thương này không thể nhanh chóng giết được võ giả luyện tủy.
Không phải không muốn ra tay tàn độc, chỉ là——
Kỳ Thiện mấy người không có ở đây, cũng sợ lật thuyền trong mương.
Thật tình không biết, hai võ giả luyện tủy này trong lòng cũng đắng ngắt——Thực lực tổng thể của binh phường không yếu, chỉ riêng võ giả luyện tủy ngũ đẳng trở lên đã có năm người, thêm hai văn sĩ Văn Tâm.
Năm võ giả luyện tủy, một người bị phái đi xử lý bọn sâu bọ dưới núi, còn chưa về, hai người đã bị Thẩm Đường chém giết, thi thể đoán chừng đã lạnh ngắt rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai đánh một mà vẫn cứ không dứt.
Đám binh lính kia cũng không phải là ít, nhưng bị đánh lén quá đột ngột, Thẩm Đường vừa xông lên đã đốt một mồi lửa, đánh cho tinh thần binh lính tan rã, bị đám thổ phỉ điên cuồng kia dồn ép. Còn hai văn sĩ Văn Tâm kia——
Nói cũng lạ, bọn họ đâu rồi? Rõ ràng lúc nãy cả hai còn ra tay với Thẩm Đường và đám tạp binh xông vào, sao bây giờ không thấy động tĩnh gì?
Thì ra——
Kỳ Thiện rút khăn lau vết máu trên kiếm, xoạt một tiếng, thu kiếm vào vỏ gọn ghẽ, dưới chân hắn là xác văn sĩ chết không nhắm mắt. Lúc hắn phát hiện ra tên này, đối phương vừa đến thời điểm then chốt dùng ngôn linh.
Bỏ lỡ cái đầu sao, sao Kỳ Thiện lại chịu bỏ qua?
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, một kiếm xuyên tim, đám tiểu binh bảo vệ tên văn sĩ Văn Tâm kia cũng bị hắn hai ba kiếm chém đầu.
Khang Thì chậm một bước, không tranh được cái đầu người: “Ngươi hao văn khí nhiều, còn chưa hồi phục, sao có thể sơ ý như vậy?”
“Lâu không dùng kiếm, muốn thử chút.” Văn sĩ Văn Tâm không phải không có văn khí liền mặc người chém giết, kiếm thuật của Kỳ Thiện là được học từ bậc thầy, bằng không sao dám lang thang một mình, “Đi tìm chủ công, hợp lực.”
Đối diện liền có một tên tặc nhân.
Khang Thì rút kiếm, ra tay dứt khoát.
“Tướng quân Triệu tới rồi.”
Dù sao thì người tài giỏi luôn có việc phải làm nha. Tuy nói Triệu Phụng từng bị Công Tây Cừu đè xuống đánh cho thê thảm, không chút sức phản kháng, nhưng đối phó mấy võ giả luyện tủy thích làm bộ ta đây trong rừng núi thì vẫn không thành vấn đề. Nếu thể lực theo kịp, một người cũng có thể thu được cái binh phường này.
Theo Triệu Phụng dẫn quân tới như vũ bão, cục diện giằng co trong nháy mắt nghiêng về Thẩm Đường.
Thế như chẻ tre, tàn sát!
Không đầy nửa chén trà nhỏ, tiếng la hét trong binh phường dần yếu đi, ai bằng lòng buông vũ khí thì bắt làm tù binh, ai còn cố thủ thì tiễn lên đường. Thẩm Đường toàn thân đẫm máu, chắp tay nói lời cảm tạ với Triệu Phụng: “Đa tạ.”
Triệu Phụng không dám nhận: “Thẩm Quân nói quá lời.”
Kỳ thật hắn chạy tới cũng chỉ là nhặt nhạnh, vừa định tiếp viện Thẩm Đường thì ai ngờ bọn võ giả luyện tủy dây dưa với Thẩm Đường lại cắm đầu bỏ chạy ngược hướng, trực tiếp lao đến chỗ Triệu Phụng. Việc này Triệu Phụng quá quen rồi, đưa đầu tới tận cửa, sao có đạo lý không lấy?
Đồng Giản từ trên xuống đập nát sọ.
Lúc Thẩm Đường chạy tới, người nọ đã mất mạng.
Nàng hơi tiếc nuối nhìn xác chết, ném chuyện bị cướp mất đầu ra sau đầu: “Tướng quân Triệu dẫn bao nhiêu người?”
“Trừ để lại trông coi tù binh, những người còn lại đều dẫn ra hết.” Đánh chiếm ổ phỉ chưa ổn định, bọn thổ phỉ vẫn còn ý khác, để phòng bọn chúng thừa dịp mình không có ở đây nổi loạn, Triệu Phụng giữ lại một nửa quân coi giữ, nửa còn lại thì mang ra.
Thẩm Đường nói: “Vậy làm phiền tướng quân Triệu dẫn người dập lửa, kiểm kê lại kho tàng của binh phường và số lượng thợ thủ công...”
Triệu Phụng gật đầu: “Tuân lệnh.”
Binh phường, đáng giá nhất là gì?
Năm ngàn mũi tên?
Hay tù binh bắt được?
Hay là cái mỏ khoáng chưa rõ được khai thác kia?
Tất cả đều không phải, là đám thợ thủ công của binh phường!
Thẩm Đường hiện tại thật sự là thiếu người phát điên rồi, binh phường đối với nàng bây giờ mà nói thì cũng không ý nghĩa mấy, trợ giúp có hạn, nhưng đám thợ thủ công kia thì khác. Bọn họ không chỉ có thể rèn vũ khí, còn có các công dụng khác, đây mới là cái Thẩm Đường cần nhất hiện nay.
Một khắc sau.
Ngoài trời đã sáng rõ.
Máu tươi trên người Thẩm Đường đã khô cứng, dính dính khó chịu, nhưng điều kiện hiện tại có hạn, nàng cũng chỉ có thể dùng tay áo nhúng nước lau qua loa mặt và cổ.
Kỳ Thiện hai người vừa bước vào liền thấy hành động phóng khoáng này của nàng, khóe miệng người trước hơi giật giật——cho nên, cũng không trách người ngoài không tin Thẩm tiểu lang quân là nữ nhi thân, tại hắn quá mức không câu nệ tiểu tiết.
“Nguyên Lương, các ngươi đến rồi.”
Thẩm Đường đưa tay ra hiệu bọn họ lại gần.
Kỳ Thiện hai người hành lễ: “Chủ công.”
“Đói bụng không?”
Nàng ảo thuật rút ra bánh nướng.
Kỳ Thiện cũng không khách sáo, còn xin thêm một bầu rượu, sưởi ấm dạ dày, sưởi ấm thân thể. Một đêm không ngủ lại còn hao tổn đại lượng văn khí, hắn giờ nhìn cái gì cũng muốn ăn. Khang Thì cảm thấy làm vậy không tốt lắm, muốn mở miệng nói hai câu, nhưng nghĩ lại, cũng uống theo luôn.
Khang Thì: “...”
Chỉ lần này thôi, lần sau không thể cứ làm theo lệ này nữa.
Hắn tự nhủ như thế.
Ba người ôm bánh ngô uống rượu/nước, bụng kêu ùng ục, Thẩm Đường hỏi: “Xử lý như thế nào rồi?”
Quy mô binh phường không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, đám người Thẩm Đường dẫn theo không phải ai cũng quen làm việc này.
Khang Thì nói: “Cũng ổn thỏa rồi.”
Đa phần nhà tranh đều bị hỏa hoạn lan tới, may mà lúc Hà Doãn Trương thị xây dựng nơi này đã tính đến việc phòng cháy, thêm vào việc cứu hỏa kịp thời, tổn thất cũng không lớn. Tổng cộng có 156 thợ thủ công và học đồ, trừ số ít người không may bị thương vì bỏng và vật nặng rơi, thì những người còn lại đều không có gì đáng ngại, đều đã bị Triệu Phụng bắt giữ và giam giữ tập trung. Còn tù binh, cũng bắt hơn một trăm tên.
“Có ai trốn không?”
Việc gì cũng nên tính đến trường hợp xấu nhất.
Khang Thì nói: “Đối chiếu sổ sách, chạy mất mười một người, tướng quân Triệu đã phái người đuổi theo giết, có đuổi kịp hay không thì khó nói, dù sao chúng ta cũng không quen thuộc địa thế nơi này. Nhiều nhất thì đến trưa, Hà Doãn Trương thị chắc chắn sẽ nhận được tin tức.”
Lần này thì chậm nhất cũng phải đến trưa.
Thời gian không nhiều, nhưng vậy cũng đủ.
Có thể thì mang đi, phá thì dỡ bỏ mang đi, thay đổi vị trí.
Thẩm Đường thầm tính của cải cùng nhân lực của nhà mình, chống cằm nói đầy vẻ sầu muộn: “Hiện tại chưa phải thời cơ tốt để đối đầu trực tiếp với Trương thị, ít nhất phải đợi chiếu chỉ được ban xuống…Đến lúc đó, lẽ ra có thể kiếm được một đội tư binh tạm dùng được.”
Ít nhất cũng phải có hai ngàn người.
Thêm một ngàn quân Triệu Phụng.
Ba ngàn người, miễn cưỡng cũng giữ thể diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận