Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 230: Chọn chủ như nhân duyên 【 cầu nguyệt phiếu 】 (length: 10418)

"Khụ khụ khụ, đừng khẩn trương, là ta."
Ngoài động xuất hiện một thiếu niên có diện mạo lạ lẫm.
Thiếu niên này tuy là nam nhi, nhưng lại có dung mạo giống con gái, đôi mắt hạnh đen láy long lanh khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Các đường nét trên khuôn mặt so với người bình thường còn sâu hơn, thoáng nhìn còn có vài phần phong vị ngoại quốc.
Bất cứ ai nhìn vào đều phải thốt lên "Một thiếu niên tuấn tú, đẹp trai".
Thiếu niên hoàn toàn không có ý thức mình bị bắt, cười hề hề đi vào trong động, vẫy tay nhỏ về phía thanh niên bên cạnh Chử Diệu.
Cao giọng gọi: "Vô Hối!"
Đáy mắt Chử Diệu thoáng lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất, nhưng vẫn mang theo vẻ bất đắc dĩ nói: "Ngũ Lang sao có thể tự đặt mình vào nguy hiểm? Tên Cầu Nguyên Lương kia cũng không để ý đến nàng, quả nhiên trông cậy vào hắn là không được..."
Thẩm Đường vén vạt áo cười khẽ tiến lên.
"Chuyện này thật sự không thể trách hắn." Thấy tận mắt Chử Diệu chỉ là tinh thần có chút uể oải, trên người vẫn còn thương tích, nhưng tình hình chung không có gì, Thẩm Đường mới thở phào một hơi dài, ý cười trên mặt thật sự giãn ra, còn cười nói giúp Kỳ Thiện mấy câu.
Chử Diệu nói: "Không trách hắn thì trách Ngũ Lang sao?"
Thẩm Đường nghẹn lời một chút, nói: "Là trách ta ấy, từ miệng Tiếu Phương bọn họ biết được ngươi và nàng nửa bước tung tích không rõ, ta rất lo lắng. Ta lần theo phương hướng địch duyệt văn chỉ tìm đến, có lẽ trong cõi u minh đã có ý trời, ta có dự cảm ngươi ở đây!"
Nàng nói như thể đang khoe công: "Quả nhiên tìm được ngay!"
Chử Diệu nghe Thẩm Đường nói thế mà mặt mày đỏ bừng.
Cái gì mà ý trời?
Hắn coi trọng việc lấy lại Văn Tâm, thế chấp cả thân gia tính mệnh cho Thẩm Đường - vì cái ràng buộc này, chỉ cần Ngũ Lang muốn, Ngũ Lang liền có thể biết vị trí của hắn. Chử Diệu chỉ thấy Ngũ Lang có chút trơn tru, vừa nghĩ liền thấy, nhất định là Cầu Nguyên Lương đã làm hư nàng rồi.
Trong lòng âm thầm ghi lại một bút cho Kỳ Thiện.
Thấy Thẩm Đường và Chử Diệu quen biết nhau, thanh niên thần kinh căng thẳng liền thả lỏng, đồng thời cũng sinh ra nghi vấn mới - hắn ở bên ngoài bố trí mê trận, tuy không có sức sát thương gì, nhưng có thể giam người vô hình.
Tiểu lang quân này làm sao có thể đến gần một cách thần không biết quỷ không hay như vậy?
"Vô Hối, vị tiên sinh này là?"
Thẩm Đường tuy mừng rỡ nhưng cũng không xem nhẹ thanh niên xa lạ.
Chử Diệu nghiêm mặt đáp: "Đây là ân nhân cứu mạng của ta."
Thẩm Đường vội vàng hành lễ với thanh niên.
Với năng lực của Chử Diệu mà có thể nói ra câu này, có thể thấy thanh niên đã có công lao lớn, xét về tình về lý thì nàng đều nên cảm tạ thật lòng, thanh niên cũng thoải mái nhận. Thẩm Đường nói: "Tại hạ họ Thẩm, tên Đường, tự Ấu Lê, xin hỏi tiên sinh xưng hô thế nào?"
Phải dò hỏi tục danh của ân nhân cứu mạng.
Sau này còn báo đáp được.
Thấy Thẩm Đường tuy tuổi không lớn lắm nhưng rất lễ phép, thanh niên đáp: "Kẻ hèn là dân quê, họ Khang, tên Lúc, tự Quý Thọ."
Thẩm Đường gọi: "Khang tiên sinh."
Khang Lúc nói: "Khang mỗ có nghi hoặc, Thẩm lang quân có thể giải thích?"
"Khang tiên sinh cứ hỏi không sao."
"Khang mỗ ở ngoài động bố trí mê trận, tự thấy cũng có chút bản lĩnh, Thẩm lang quân đã làm sao lặng yên không một tiếng động mà phá được trận?"
Thẩm Đường nghe hỏi liền ngơ ngác.
"Mê trận? Mê trận gì?"
Thấy biểu hiện của nàng không giống như giả, Khang Lúc cũng có chút nghi ngờ: "Mê trận ở ngoài động, Thẩm lang quân không hề phát hiện?"
Thẩm Đường lắc đầu: "Ta không biết..."
Không đợi Khang Lúc hỏi lại, ngoài động truyền đến giọng nam vừa tức giận vừa buồn cười: "Tại hạ giải mê trận, Thẩm lang tự nhiên không biết."
Thẩm Đường rướn cổ nhìn về phía ngoài động.
"Cố tiên sinh sao cũng tới?"
Người đến chính là Cố Trì.
Nụ cười của Cố Trì mang theo vài phần không thân thiện.
Cũng không trách hắn, người bình thường nào có thể so được sức bền với một con Husky tràn đầy tinh lực còn chạy lung tung?
Hắn gắng sức đuổi theo cũng chỉ thấy bóng lưng của Thẩm Đường, trong lòng bực bội, khó chịu vô cùng - càng khiến hắn khó chịu hơn chính là, mình theo đến đây mà Thẩm Đường lại không hề phát hiện, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Chử Diệu.
Thật là...
"Thẩm lang không quan tâm xông thẳng về phía trước, cũng không sợ đụng vào tay phản quân, tự làm mình bị tù à? Tại hạ đi theo, cũng chỉ để phòng ngừa vạn nhất." Cố Trì nói xong, lại bổ sung thêm, "Nếu như ngươi có chuyện gì trong tay ta, tên Cầu Nguyên Lương kia có thể tha cho ta không?"
Chắc chắn là không thể!
Khi Cố Trì vừa xuất hiện, Khang Lúc đã để ý đến hắn.
Hắn hành một lễ ngang hàng với Khang Lúc.
Khang Lúc cũng đáp lễ.
Trong lòng thì linh hoạt nghĩ: "Hiếm có".
Chẳng phải quá hiếm có sao?
Một người là Chử Diệu, Văn tâm Nhị phẩm thượng.
Một người là Cố Trì, có thể thần không biết quỷ không hay xuyên qua mê trận của hắn - dù mê trận này hắn không hề hao tâm tổn trí bao nhiêu, nhưng văn sĩ bình thường gặp phải cũng sẽ phải đau đầu nhức óc một phen - mà Cố Trì không chỉ có thể đi lại tự nhiên mà còn có thể giúp đỡ Thẩm Đường.
Văn sĩ Văn tâm có đẳng cấp này không hề nhiều.
Mà hắn chỉ trong một đêm đã gặp hai.
Còn cùng một thiếu niên lang có quan hệ không nhỏ.
Hừm...
Hắn lại không nhịn được mà tò mò.
Cố Trì thì không lộ vẻ gì mà đã nghe rõ tiếng lòng của Khang Lúc, rũ mắt xuống, thu lại ánh mắt trầm tư thoáng qua.
Mấy người ngồi xuống trong động không rộng lắm.
Cố Trì chủ động mở lời: "Nghe hai vị nhắc đến Thiên Hải Ngô Hiền và Thượng Nam Cốc Nhân, Khang tiên sinh không hài lòng với hai người họ?"
Khang Lúc thẳng thắn: "Không hài lòng."
Cố Trì nhàn nhạt nói: "Tại hạ ngược lại nghĩ ra một người có thể chọn tốt - người này xuất thân từ ấp Nhữ Lăng Châu, họ Chương, tên Chúc, tự Vĩnh Khánh. Hắn rất nổi tiếng ở Lăng Châu, được dân chúng vô cùng yêu mến, Khang tiên sinh thấy hắn như thế nào?"
Khang Lúc không hề nghĩ ngợi mà đáp: "Hắn ư? Không được."
Cố Trì hỏi: "Tại sao lại không được?"
Chương Vĩnh Khánh tính cách quả quyết lưu loát, tuyệt đối không mềm lòng, cũng không có ham kết giao, không hề tồn tại việc "Vừa bước vào cửa thì có mười mấy người anh em vợ ra nghênh đón", hắn lại cắm rễ ở Lăng Châu nhiều năm.
Bây giờ giơ tay hô lên một tiếng là có vô số dân chúng đi theo...
Dù sao thì cũng là một người có thể lựa chọn.
Hắn muốn nghe xem Khang Lúc có kiến giải độc đáo gì.
Ai ngờ Khang Lúc lại nói: "Tướng mạo người này không hợp ý ta."
Cố Trì: "? ? ?"
Chử Diệu: "? ? ?"
Thẩm Đường: "? ? ?"
Việc này còn phải xem tướng mạo sao? ? ?
Đương nhiên là có, ít nhất ở chỗ của Khang Lúc là phải.
Hắn cả đời chỉ có hai đam mê.
Một là đánh bạc, hai là ngắm mỹ nhân.
Cái tên Chương Vĩnh Khánh mà Cố Trì vừa nói, trước kia hắn từng gặp qua một lần, tuy không phải là xấu xí nhưng thực sự cũng không tính là đẹp, trừ việc có khí chất tốt thì tướng mạo cũng bình thường. Về năng lực của Chương Chúc, trong mắt Khang Lúc cũng chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Điều kiện cũng không đủ tốt để khiến hắn phải chấp nhận a.
Đương nhiên là không được cân nhắc rồi.
Thẩm Đường khóe miệng có chút co giật: "Còn có thể... như vậy sao?"
Khang Lúc cười nói: "Tự nhiên có thể, dù sao cũng là đại sự cả đời, thà thiếu còn hơn làm qua loa. Chọn chủ cũng như duyên phận nam nữ, chi bằng tìm một người không vừa ý rồi miễn cưỡng chấp nhận, vì sao không đợi thêm chút để tìm được một người vừa ý tất cả các phương diện?"
Hắn cũng đâu có không chờ được.
Nếu thật sự đợi không nổi thì đi ở ẩn thôi, đâu có đáng đánh đổi cả mạng nhỏ.
Thẩm Đường: "..."
Nghe có vẻ rất hợp lý.
Thương binh quá nhiều, không tiện di chuyển, mọi người chỉ có thể ở trong khe núi chờ trời sáng. Có Thẩm Đường và Cố Trì cùng chung sức, Chử Diệu cũng không lo lắng, thần kinh hơi thả lỏng liền ngủ rất say. Cố Trì chủ động nhận việc gác đêm, Thẩm Đường buồn chán ôm gối ngẩn người.
Lúc này, nàng nghe được tiếng xúc xắc va chạm nhau lách cách từ chỗ Khang Lúc vừa đứng dậy, hiếu kỳ nhìn sang.
Khang Lúc để ý đến ánh mắt của nàng.
Hắn cho rằng Thẩm Đường không biết đây là đồ chơi gì.
Thần thần bí bí nói: "Đồ tốt."
Thẩm Đường hỏi: "Đồ tốt?"
Khang Lúc: "Đúng, lúc nào cũng mang theo bên người để giải sầu."
Thẩm Đường cảm thấy khó hiểu: "Giải sầu?"
Dùng xúc xắc để giải sầu?
Lúc này nàng vẫn chưa kịp phản ứng rằng Khang Lúc là một "người nghiện cờ bạc", dù sao trong ấn tượng của nàng, văn nhân đều là những người nhã nhặn, cờ bạc cá độ loại đồ chơi này chỉ là hạng bàng môn tả đạo.
Nàng cũng thật không tưởng tượng nổi một văn nhân tao nhã lại xắn tay áo, giẫm lên ghế, tay quay tròn tung xúc xắc, mặt đỏ tía tai gào hét vào chiếu bạc, thật là tổn hại cốt cách cao quý của văn nhân.
Khang Lúc gỡ chiếc túi đựng đồ trang sức tinh xảo bên hông xuống.
Túi trang sức vừa mở ra liền đổ ra ba con xúc xắc chạm ngọc bạch tinh xảo, sáng long lanh, thấy Thẩm Đường mắt tròn mắt dẹt.
A cái này — Cái túi trang sức kia rõ ràng là một bộ dụng cụ cờ bạc tinh xảo mà!
Thấy vẻ mặt thú vị của Thẩm Đường, Khang Lúc nảy ra ý định biểu diễn một chút kỹ thuật đổ xúc xắc của mình: "Thẩm lang quân có muốn chơi vài ván không?"
Thẩm Đường khóe miệng co giật: "Cái này chơi thế nào?"
Nàng cảm thấy hình tượng văn nhân trong lòng mình hình như xuất hiện vết nứt rồi.
Khang Lúc: "Đơn giản thôi, đặt cược lớn nhỏ. Ngươi và ta mỗi người tung một lần, cộng điểm ba con xúc xắc lại, ai lớn ai nhỏ."
Nói đến đây, Khang Lúc cũng có một bụng nước mắt muốn than.
Kỹ thuật đổ xúc xắc của hắn có thể nói là đạt đến đỉnh cao.
Hết lần này đến lần khác cái đạo văn sĩ đáng chém ngàn đao kia lại quấy phá.
Dù đối thủ chỉ ra được bốn điểm thì hắn hoặc là làm xúc xắc mất tích, vỡ tan, hoặc chỉ lắc ra được ba điểm.
Tóm lại là cứ cược là thua.
Thật quá mức kỳ lạ.
Dù Khang Lúc có mài giũa kỹ năng đến mức nào, hay đổi cách cược ra sao, hắn cũng vẫn cứ thua, đánh bài cũng thế, đổ xúc xắc cũng thế...
Phát huy rất ổn định.
Còn hai nghìn chữ nữa vào rạng sáng, mọi người đi ngủ sớm chút đi.
Haiz, nghĩ tên bút danh mất hơn ba mươi phút... Ghét nhất là đặt tên.
(tấu chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận