Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 207: Hiếu thành loạn (length: 16235)

Thời điểm tuổi trẻ, chàng trai chủ trương bầu không khí một phen tàn sát.
Nghĩa huynh thấy hắn thong thả đến muộn, liền giáp trụ cũng chỉ mặc bao tay giáp vai cùng váy giáp, không khỏi châm chọc: "Ngày thường bảo ngươi đi điểm danh cũng không chịu, quân vụ cũng giao cho người ngoài. Ngươi dù sao cũng là tướng quân, lười biếng như vậy làm sao làm gương cho thuộc hạ?"
Chàng trai nheo mày, lộ vẻ khó chịu.
Đang muốn trả lời, lão tướng quân ngồi ở vị trí chủ tọa đã lên tiếng quát lớn nghiêm khắc, mắng đứa con trai ruột ngỗ ngược một trận, làm vị nghĩa huynh kia mặt lúc xanh lúc trắng, cứng đầu, trước mặt mọi người xin lỗi chàng trai mới cho qua chuyện.
Chàng trai ngoài mặt rộng lượng biểu thị không để bụng, trong lòng lại không nhịn được mỉm cười, mỉm cười vì vị nghĩa huynh này đúng là nhớ ăn không nhớ đòn.
Biết rõ không chiếm được lợi lộc gì vẫn thích gây sự.
Thật đáng đời khổ sở mà?
Hắn về chỗ ngồi.
Hỏi: "Nghĩa phụ, ai đến xâm phạm?"
Nói về chính sự, lão tướng quân lộ ra mấy phần sầu não, thở dài đáp: "Bất quá chỉ là một đám tiểu tặc, không đủ gây sợ."
Chàng trai vừa nghe liền hiểu ý.
Tiểu tặc quy mô không lớn, nhưng có thể làm kinh động mình, hẳn là kẻ cầm đầu nhóm tiểu tặc này là một võ giả có chút khó giải quyết. Hắn chắp tay nói: "Nếu chỉ là một đám tiểu tặc, vậy thì giao cho con trai xử lý. Điều động hơn ngàn binh mã, hái đầu hắn về cho nghĩa phụ dằn mặt."
Nghe chàng trai lần này đầy sát khí, lão tướng quân không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Hắn mãn nguyện vuốt râu, cười mắng: "Lại nói lung tung. Suốt ngày động một tí lại đòi hái đầu người, nghe thôi cũng sợ hãi rồi, cũng không sợ người ngoài nói ngươi."
Chàng trai lý lẽ hùng hồn, một bộ "Ta nói vậy rất bình thường": "Ra trận giết địch giảng chính là 'Ngươi chết ta sống', không nói hái đầu, chẳng lẽ còn muốn khách khí hỏi người ta có bằng lòng cho con trai mình chặt đầu hay không? Con trai chịu hỏi, người ta cũng không chịu cho."
Hắn một phen trêu cười lão tướng quân.
Lão tướng quân vui vẻ cười to, các tướng lĩnh khác cũng cười theo.
Một người nịnh nọt: "Thiếu tướng quân quả là anh dũng phi phàm, chỉ cần ngài xuất mã, tiểu tặc chỉ có nước bó tay chịu trói."
Chàng trai nhìn hai bên một lượt, không rõ chuyện gì.
Thế là cũng cười ngây ngô theo hùa mọi người.
Trong lòng lại thầm lườm nguýt.
Lại biết thêm một tin tức —— Thống soái của đám tiểu tặc có thực lực có lẽ trên tất cả mọi người, dưới mình, nếu không, loại công lao này còn chưa đến lượt mình. Hắn nghĩ như vậy, liền nghe thấy lão tướng quân nói: "Con ta có lòng giúp, nhưng loại tiểu tặc này còn chưa đến mức để con phải xuất trận."
Chàng trai có chút kinh ngạc.
Nhỏ giọng hỏi dò: "Vậy nghĩa phụ gọi con đến là...?"
Lão tướng quân liếc nhìn phụ tá sứ giả.
Phụ tá sứ giả ra mặt nói: "Thiếu tướng quân an tâm đừng nóng."
Trong lòng chàng trai bất an.
Lúc này, lão tướng quân đã bắt đầu điểm binh, chàng trai im lặng nghe, lại phát hiện lão tướng quân điều động binh mã hành quân theo hướng ngược lại với Hiếu Thành, mà là ba hướng khác nhau. Đến cả vị nghĩa huynh tu luyện "âm dương quái khí" kia cũng được sắp xếp dẫn một ngàn binh phối hợp tác chiến.
Chàng trai càng xem càng cảm thấy có chút mờ mịt, không hiểu rõ tình hình chiến sự.
Chia quân ra nhiều đường như vậy để làm gì?
Hay là ——
Trong lòng chàng trai xuất hiện một suy đoán táo bạo và hoang đường.
Chia quân ra nhiều đường như vậy là để nghênh chiến những thế lực khác nhau?
Chàng trai cảm thấy khóe miệng giật giật.
Nếu đúng là như thế, thì quả thật quá nhanh rồi.
Từ lúc đêm hôm đó có dị động đến giờ mới mấy ngày?
Chờ đến khi những người khác rời đi hết, chỉ còn lại chàng trai, mấy vị lão tướng tâm phúc của lão tướng quân, và vị phụ tá sứ giả của Trệ vương kia.
Lông mày chàng trai loạn cào cào.
Lão tướng quân trầm giọng nói: "Công Tây Cừu, nghe lệnh!"
Chàng trai đứng dậy, đồng thời khoác lên mình một bộ võ khải hoàn chỉnh.
Tiếng kim loại va chạm leng keng, thanh thúy mà đầy lực.
Hắn nói: "Mạt tướng có mặt!"
Lão tướng quân nói: "Ra lệnh cho ngươi dẫn mười hai ngàn người, trước giờ canh ba hôm nay đánh hạ Hiếu Thành, sứ giả sẽ hiệp trợ ngươi từ bên cạnh."
Mệnh lệnh này hoàn toàn vượt quá dự kiến của chàng trai.
Hiếu Thành hiện giờ phòng thủ nghiêm ngặt, để hắn dẫn đầu mười hai ngàn người đi công đánh, thời gian còn bị hạn định đến trước giờ canh ba? ? ?
Trực giác cho chàng trai biết sẽ không có chuyện tốt như vậy.
Lão tướng quân rất rõ lai lịch của hắn.
Đạo quân lệnh này không khỏi quá "dễ dàng".
Chàng trai cố nén, yết hầu lăn một vòng, cuối cùng vẫn là nuốt lời muốn hỏi vào bụng, quả quyết nói: "Mạt tướng tuân lệnh!"
Lão tướng quân nói thêm: "Sau khi hạ thành..."
Ông nói nhìn sang phụ tá sứ giả.
Tiếp tục: "Ngươi sẽ nghe theo sự sắp xếp của sứ giả."
Chàng trai Công Tây Cừu gật đầu tỏ ý hiểu, dù trong lòng hắn đã bắt đầu mắng thầm — Đối với vị phụ tá sứ giả này, Công Tây Cừu biểu thị rất ghét người này. Người này còn cố ý vô tình nhắm vào mình, lần này không biết thằng cha này lại muốn giở trò gì.
Lão tướng quân thấy vậy, thay đổi vẻ nghiêm túc, dặn dò liên tục: "A Niên à, sau khi phá thành, không được cãi lời sứ giả."
Chàng trai đáp: "Dạ, con biết."
Lão tướng quân tỏ vẻ rất an ủi.
"Tốt tốt tốt, a cha ở đây đợi con chiến thắng trở về."
Ánh mắt chàng trai sáng lên, tiếp lời: "Có rượu uống không ạ?"
Lão tướng quân ra vẻ nghiêm túc: "Trong quân cấm rượu, nhưng nếu A Niên thực sự muốn, a cha có thể dẫn con ra ngoài uống hai vò."
Nhất thời không khí cha con vui vẻ hòa thuận.
Hoàn toàn không giống trong quân doanh, mà là ở nhà.
Phụ tá sứ giả khẽ nhếch môi cười quỷ dị.
Tuy rằng thoáng qua, nhưng vẫn bị Công Tây Cừu bắt được, trong lòng hắn thấy rất không thoải mái. Nhận quân lệnh từ chủ trướng xong, liền bắt đầu chuẩn bị công thành. Phụ tá sứ giả bất chợt hỏi hắn: "Thiếu tướng quân sao không có chút hiếu kỳ?"
Công Tây Cừu hỏi ngược lại: "Tò mò chuyện gì?"
Phụ tá sứ giả: "Tự nhiên là tò mò vì sao đột nhiên lại công thành?"
Công Tây Cừu mỉm cười nói: "Hành quân đánh trận chẳng phải là vì công thành chiếm đất? Giống như trước kia bao vây không đánh, lãng phí thời gian lại lãng phí lương thực. Mạt tướng chỉ biết nghe theo quân lệnh, còn lại một mực không muốn biết cũng sẽ không hiếu kỳ, sứ giả thấy sao?"
Phụ tá sứ giả không trả lời.
Hắn chuyển đề tài hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
"Thiếu tướng quân vốn họ 'Công'? Họ này rất ít gặp."
Công Tây Cừu ngay cả ánh mắt khinh thường cũng chẳng muốn cho, chỉ có tài cán này mà cũng được Trệ vương cho giữ chức phụ tá hay sao?
Thật là buồn cười.
Hắn lạnh lùng nói: "Bỉ họ 'Công Tây' ."
Không họ "Công" !
Đương nhiên, nếu phụ tá sứ giả kia họ "Mẫu", hắn cũng không ngại bị trêu chọc họ "Công" . Công Tây Cừu sải chân dài, bước nhanh hơn, hận không thể hất phụ tá sứ giả ra. Chỉ là, phụ tá sứ giả lại hỏi: "Cha nhà thiếu tướng quân cũng họ 'Công Tây'? Dòng họ này cũng hiếm gặp."
Công Tây Cừu nói: "Chúng ta nhất tộc chỉ theo họ mẹ."
Phụ tá sứ giả như chợt nhớ ra điều gì.
"Tập tục này lại còn mang cái họ này, chẳng lẽ là 'Công Tây tộc' ẩn cư không ra từ mấy trăm năm trước? Tại hạ cũng từng nghe qua, chỉ là nghe nói bộ tộc này không phải đã bị...?" hắn nói còn chưa dứt lời, một lưỡi chủy thủ phản chiếu ánh sáng tím mờ đè vào yết hầu hắn, phụ tá sứ giả ngước mắt nhìn Công Tây Cừu, cười lạnh hất lưỡi dao ra.
"Thiếu tướng quân để ý chuyện này lắm nhỉ."
Công Tây Cừu thấp giọng quát: "Ngươi là ai?"
Phụ tá sứ giả: "Tại hạ là ai thì liên quan gì? Chỉ là trùng hợp biết chút ít bí văn, điều này làm thiếu tướng quân khó chịu sao?"
Công Tây Cừu: "..."
Phụ tá sứ giả thấy hắn không nói gì, bật cười yếu ớt, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, lòng đầy ác ý hỏi: "Thiếu tướng quân có biết sau khi phá thành sẽ làm gì không?" Thấy Công Tây Cừu vẫn im lặng, hắn cười nói: "Hiếu Thành trên dưới, một con chó cũng không tha!"
Công Tây Cừu: "..."
"Thiếu tướng quân có cảm thấy câu này quen tai không?"
Công Tây Cừu thản nhiên nói: "Không thấy."
Phụ tá sứ giả hỏi: "Thiếu tướng quân cảm thấy lần này hành động như thế nào?"
Công Tây Cừu nói: "Chúng ta nghe lệnh làm việc."
Lời bóng gió chính là mệnh lệnh thế nào hắn sẽ làm theo thế đó.
Phụ tá sứ giả nghe vậy: "Ha ha, rất tốt rất tốt..."
Công Tây Cừu: "..."
Lâm Phong nghe được tiếng Công Tây Cừu đá tung lều vải, trong miệng còn mắng như kiểu "có bệnh" này nọ, Đồ Vinh đang nhăn nhó xoa thuốc cũng nhìn qua, thầm nghĩ hắn chắc bị ai chọc tức rồi.
Công Tây Cừu nói: "Nói lớn tiếng cái gì đấy?"
Đồ Vinh nghe lời lớn tiếng: "Ngươi bị người ta làm tức hả?"
Công Tây Cừu: "..."
Đồ Vinh tuyệt đối là một trong những tên đầu gỗ thành thật nhất mà hắn từng gặp, bảo nói lớn tiếng là nói lớn tiếng, cái gì cũng dám nói. Tuy rằng mình cũng sẽ như vậy, nhưng hắn chỉ giả vờ, còn Đồ Vinh là thật. Hắn hừ mạnh một tiếng, nói: "Không ai hết!"
Đồ Vinh lẩm bẩm: "Nhìn thế nào cũng không giống..."
Công Tây Cừu: "..."
Lâm Phong và Đồ Vinh nhìn Công Tây Cừu vác vũ khí lên lưng, lúc đến vội vàng, đi cũng vội vàng, thêm bên ngoài lều liên tục không yên tĩnh, tiếng bước chân và binh khí va chạm, bọn họ đều ngửi thấy mùi chiến tranh căng thẳng nguy hiểm.
Lâm Phong hỏi: "Muốn đánh trận à?"
"Ngươi có còn nhớ chân mình đang ở đâu không?" Công Tây Cừu cười nhạo, chỉ hai tên tâm phúc đáng tin, bảo họ hộ tống Lâm Phong hai người rời đi, Lâm Phong và Đồ Vinh nhìn nhau, không ai nhúc nhích, Công Tây Cừu hỏi: "Hai người chẳng lẽ dựa vào ta rồi hả?"
Lâm Phong nói: "Không phải, chỉ là không hiểu..."
Lúc trước chẳng có dấu hiệu gì, bây giờ đột nhiên sắp xếp như vậy, Lâm Phong luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra, mà vẫn là chuyện chẳng lành.
Công Tây Cừu nói: "Hoặc là đi, hoặc là ở lại."
Hắn ném xuống một thanh chủy thủ dính độc.
Lâm Phong không hỏi nữa.
Hai đứa trẻ lớn chưa tới tuổi thành niên được thuộc hạ thân tín của Công Tây Cừu thay cho bộ quần áo cũ nát, tắm rửa đến mức mặt mày sạch sẽ rồi bị bôi bùn bẩn, nhận một bọc nhỏ chi phí đi đường cùng lương khô rồi lên đường, Đồ Vinh muốn mang theo nhiều đồ đạc hơn một chút, ngoài chi phí đi đường và lương khô còn có hộp đựng tro cốt của người thân.
Lâm Phong cũng không dám khóc, chỉ là lúc quay đầu, xa xa nhìn thấy một dải, giống như mây đen, cờ xí đón gió phấp phới.
Nàng há hốc mồm, tựa hồ đoán được điều gì.
Đồ Vinh nói: "Sư muội, đừng nhìn."
Hai tên tâm phúc trước đây đã nhận ân huệ của Công Tây Cừu, lại ngưỡng mộ oai hùng vô địch của thiếu tướng quân trên chiến trường, một lòng một dạ trung thành với hắn. Nhận được nhiệm vụ hộ tống do đích thân Công Tây Cừu giao phó, hai người đương nhiên là vô cùng kích động, vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ hoàn thành.
Một người trong đó hỏi: "Hai vị tiểu ca nhi có nơi nào để đi không?"
Để thuận tiện, Lâm Phong cũng được hóa trang thành bộ dạng một cậu bé.
Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Có."
Nàng không biết lang quân nhà mình lúc này đang ở đâu, nhưng nàng biết nên đi đâu để tìm kiếm một chút vận may, chỉ là —— địch ta không rõ, nàng không thể dẫn hai người đến làng, sợ sẽ mang cả chiến hỏa đến nơi đó.
Quyết định đến giữa sườn núi thì sẽ tự bọn họ đi tiếp đoạn đường còn lại.
Nghĩ đến sắp về đến nhà, trong lòng an tâm không ít.
Người kia cười nói: "Như vậy là tiện rồi."
Lúc này, quân lính đóng trú ở Hiếu thành lại không thể cười được.
Binh lính trên vọng gác từ xa đã phát hiện hơn mười ngàn quân phản loạn đang đến gần, lập tức truyền tin xuống dưới. Binh lính ở trên cửa thành tầm nhìn không xa bằng vậy, chỉ mơ hồ thấy cát bụi tung lên ở đằng xa.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Giờ này còn chưa tới mà?"
Quân phản loạn mỗi ngày đều ném xác người dân vào trong thành theo một khung giờ cố định.
Bách tính lo lắng thấp thỏm, hai ngày nay đã có mấy trăm người lần lượt xuất hiện những triệu chứng bệnh giống nhau, còn có người bệnh tình phát tác tương đối nhanh, từ khi phát bệnh đến khi chết một cách đột ngột chỉ mất ba ngày. Trong Hiếu thành, lòng người hoảng loạn, nếu không phải phủ quận ra mặt chỉnh đốn trấn an, tình hình còn nghiêm trọng hơn.
Hôm nay lại...
Binh lính giữ thành còn tưởng rằng lại là đến ném xác.
Nhưng khi quân phản loạn đến gần, nhìn thấy bọn họ vũ trang đầy đủ, trong lòng biết có chuyện không hay, lập tức nổi còi báo động. Nhưng điều khiến bọn họ vạn lần không ngờ tới chính là, quân phản loạn hôm nay khác hẳn với phong cách mọi ngày.
Ngày xưa thì lề mề kéo dài, hôm nay lại giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Vừa dàn trận xong thì tên như mưa từ trên trời trút xuống.
Có binh sĩ không kịp phản ứng, trúng tên ngã xuống đất, lăn xuống tường thành.
Ba hơi thở trôi qua, đợt mưa tên thứ hai lại sắp ập đến.
Binh lính cảm thấy tuyệt vọng.
"Tặc tử ngươi dám!"
Đúng lúc này, bên tai nghe được một tiếng hét lớn! Lọt vào tai binh sĩ đang đóng trú, tinh thần đang suy sụp bỗng nhiên phấn chấn lên!
"Chư quân chớ hoảng sợ, cùng ta ngăn địch!"
Nguyên lai là người tạm thay Dương Đô úy nắm quyền chỉ huy quân đóng trú, võ gan võ giả thân hình cao lớn, vóc dáng khôi ngô, mặc dù tu vi thực lực chỉ là thất đẳng công đại phu, nhưng kinh nghiệm phong phú, làm việc ổn trọng, giỏi nhất là phòng ngự, thích lấy thủ làm công. Hắn ra mặt, binh sĩ đóng trú liền có chỗ dựa, sĩ khí tăng vọt.
Sĩ khí ngưng tụ thành vòng xoáy, hội tụ lại, khí thế của võ gan võ giả trong lần gia trì này, liên tiếp dâng cao. Cùng lúc đó, võ khí trên người võ gan võ giả cũng chia thành ba, bốn trăm đạo, lần lượt không vào thân thể của binh lính. Ba, bốn trăm người này, khí thế liền hòa làm một khối.
"Nơi này là Hiếu thành, cấm tặc tử làm loạn!"
Theo tiếng hét lớn này vang lên, dưới chân tường thành bỗng nhiên dâng cao lên hơn mười trượng —— không, không phải tường thành cao lên, mà là bên ngoài tường thành lại xuất hiện thêm một bức tường thành võ khí dày hơn trượng. Mưa tên rơi vào mặt tường rung lên đinh đinh, khuấy động những gợn sóng dày đặc.
Một đợt mưa tên này xuống, ngay cả vết rạn cũng không có.
Nhưng không ai vì thế mà lộ ra vẻ vui mừng.
Ai cũng biết đây chỉ là một đợt thăm dò của địch.
Nhìn vào quy mô địch nhân, ít thì mười ngàn người.
Tuy bản thân có địa lợi thành trì, nhưng Hiếu thành trước đây đã bị phá hoại, sửa sang lại chỉ có thể miễn cưỡng dùng được, gặp phải một kẻ hung ác, e là muốn hoàn toàn bị báo hỏng. Khi tên võ gan võ giả kia nhìn thấy quân trận của quân phản loạn xâm phạm dưới thành, sắc mặt càng trở nên xám ngoét.
Lúc này, quân phản loạn đồng loạt dừng lại. Hai hàng người chỉnh tề tách ra, một viên tướng lĩnh trẻ tuổi thúc ngựa bước ra.
Hắn chính là Công Tây Cừu.
Công Tây Cừu một chút cũng không nói nhảm.
"Các ngươi hiện tại đầu hàng, có thể giữ được mạng sống!"
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng có thể truyền rõ ràng đến tai mọi người trong tường thành, quân đóng trú giữ thành tức giận tím mặt.
Vị võ gan võ giả dẫn quân cũng bị kích thích mà nổi cơn thịnh nộ.
Đi lên đã đòi người ta mở cửa thành đầu hàng để giữ mạng.
Thằng nhóc này đúng là phách lối!
Hắn nói: "Hoàng khẩu tiểu nhi, to gan!"
Không cần nói nhiều, đánh nhau đi!
Trong nháy mắt, trên tường thành, dưới tường thành, tiếng trống trận vang lên cao vút theo nhịp điệu, thanh thế rung trời, khuấy động thiên địa chi khí bạo loạn.
Động tĩnh làm kinh động đến mấy phương nhân sĩ.
"Báo —— địch nhân dẫn quân hơn vạn công thành!"
Binh sĩ đưa tin truyền tin đến phủ quận trong thành.
Sắc mặt Ô Nguyên chợt biến đổi.
Cố Trì thần sắc hờ hững nhìn về hướng tường thành, đứng dậy.
"Đừng hoảng sợ, ra xem sao đã."
Nhanh hơn so với động tác của Cố Trì chính là một đoàn người Thẩm Đường.
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận