Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 223.1: Mở đại hội (length: 7170)

Thẩm Đường cho rằng họp mặt là một nhóm người tụ tập một chỗ, ngươi nói ta theo, mọi người cùng nhau đồng lòng hiệp sức, tiếp thu ý kiến quần chúng, vượt khó đi lên, bàn bạc kế hoạch tiến quân. Quân phản loạn chiếm Hiếu thành cũng không yếu, bọn chúng còn có Công Tây Cừu, một sát khí lớn!
Đây là buổi đại hội trong tưởng tượng của Thẩm Đường.
Nhưng thực tế thì — Hiệu suất cao hay không chưa nói, nhưng quả thật đặc sắc hơn tưởng tượng của nàng rất rất nhiều. Đã thấy chợ phiên ở nông thôn chưa? Không sai biệt lắm là có cái mùi đó. Thẩm Đường đi cùng Cốc Nhân, nhưng chỗ ngồi lại cách hắn rất xa, đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
Cốc Nhân nhíu mày.
Có vẻ không hài lòng với sự sắp xếp này.
Bất quá, việc mổ trâu giết dê, mở tiệc chiêu đãi người của các thế lực không phải do hắn tổ chức, hắn cũng không tiện nói gì, trực tiếp ngồi vào chỗ của mình. Vừa ngồi xuống, liền thấy vài gương mặt quen. Nâng ly cạn chén, cười nói chuyện phiếm, cảnh tượng có vẻ rất hài hòa.
Chỉ là — Dưới vẻ hài hòa đó là những đợt sóng ngầm cuộn trào.
Thẩm Đường không đi một mình, còn mang theo Kỳ Thiện và Cố Trì.
Vừa đến, Kỳ Thiện đã lo lắng cho Thẩm tiểu lang quân, ai bảo vị này Thẩm tiểu lang quân hay tạo "kinh hỉ"? Hắn còn muốn sống thêm vài năm.
Thứ hai, làm gì có chuyện ông chủ một mình tăng ca?
Còn Cố Trì thì chủ động xin đi theo, mang thêm hắn cũng đâu có sao.
Thẩm Đường mặt mày cổ quái: "Lúc này không chê ồn ào nữa?"
Cố Trì chậm rãi chỉnh lại vạt áo, hơi nóng do rượu mai còn chưa tan, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng: "Ồn ào thì ồn ào, nhưng cũng có ý đấy chứ... Tại hạ rất muốn biết trong đám người này, có mấy kẻ là thật lòng hưởng ứng cái gọi là chiếu lệnh..."
Thẩm Đường khó hiểu hỏi: "Còn có người đục nước béo cò?"
Cố Trì cười nói: "Ý không ở lời mà..."
Thẩm Đường nghe xong không hiểu ra sao.
Hưởng ứng chiếu lệnh đến đây, đương nhiên là vì miếng mồi Trịnh Kiều đưa ra, Cố Trì lại nói "ý không ở lời"... Chẳng lẽ, ở đây còn có kẻ đến vì mục đích khác? Thẩm Đường chợt nhớ ra gì đó, khóe miệng hơi co lại, lắc đầu.
"Nếu vậy, dã tâm cũng không nhỏ đấy..."
Hiếu thành không chỉ có quân phản loạn dưới trướng Trệ vương, mà còn có quốc tỷ "tung tích không rõ"... Chậc chậc chậc, những thế lực này đến nhanh vậy, quả thật là "ý không ở lời", lo lắng cho quốc tỷ kia thôi. Thẩm Đường nhếch mép, đồng ý mang theo Cố Trì đi theo.
Dù thêm một Cố Trì tính khí nóng nảy, đoàn người Thẩm Đường vẫn chỉ có ba người, ba người đều là thư sinh, không ai là võ tướng gan dạ có cảm giác an toàn, không có gì bất ngờ, bọn họ bị xếp vào góc vắng vẻ.
Càng phiền muộn hơn chính là — Phía trước Thẩm Đường còn có một ông anh to cao.
Đây là một huynh đệ cao to lực lưỡng, ngồi im như một ngọn núi, che hết tầm mắt của Thẩm Đường.
Trừ phi Thẩm Đường đứng dậy, bằng không căn bản không nhìn thấy mặt mũi những thủ lĩnh các thế lực đang ngồi ở trước doanh trướng. Nàng hơi tuyệt vọng nhìn tấm lưng cứng rắn, hơi nhô ra xương bả vai của ông anh trước mặt, bên tai văng vẳng tiếng bàn tán xôn xao.
Thẩm Đường: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Thầm đập bàn!
Nàng cũng muốn hít thở không khí nơi cao, có cảm giác an toàn a!
Cố Trì có chút phì cười thành tiếng, Thẩm Đường trừng mắt nhìn qua. Hắn có lẽ bị ánh mắt sắc bén này làm cho giật mình, lập tức đổi giọng trấn an: "Thẩm lang còn nhỏ, sau này vẫn có thể cao lớn... Dù sao cũng chỉ có vậy thôi, chớ hoảng sợ."
Thẩm Đường lúc này mới thu ánh mắt về.
Cố Trì nói: "Thẩm lang —"
Thẩm Đường khoanh tay trước ngực, vẫn còn chút bực dọc.
Giọng đáp cũng mang theo vài phần hờn dỗi: "Gì?"
Vì theo nghiệp văn sĩ chuyên đi hố người, Cố Trì rất giỏi một môn công phu "nhất tâm lưỡng dụng" — vừa lắng nghe tiếng lòng của đám người xung quanh, vừa chú ý đến những gì họ nói ra miệng, đồng thời vẫn trò chuyện với Thẩm Đường: "Thẩm lang thấy — trong đám người này, có ai lọt vào mắt ngươi không?"
Thẩm Đường hỏi lại: "Ta để ý?"
Nàng chỉ vào lưng của ông anh trước mặt nói: "Ta còn chẳng thấy rõ mặt họ, chỉ nhìn được lưng..."
Cảm giác trải nghiệm cuộc họp thật quá tệ.
Cố Trì bất đắc dĩ nói: "Tại hạ không phải chỉ dung mạo bọn họ."
Thế lực nhà nào đâu có thăng tiến bằng vẻ ngoài.
Không đợi Thẩm Đường trả lời, hắn lại nói thêm: "Cũng không phải chỉ cái lưng, Thẩm lang xem lời nói hành động của bọn họ, bên trong có anh kiệt nào không?"
Thẩm Đường: "..."
Nói thật, nàng càng thêm mờ mịt.
Anh kiệt nhà ai lại bàn chuyện trời trăng, cuộc họp có thể thấy được sao?
Không đao thật súng thật mà chiến một trận hoặc thân mật sống chung một thời gian, trời mới biết có bản lĩnh thật sự hay chỉ được cái mã ngoài, vô dụng? Thẩm Đường chẳng biết gì về bọn họ, thành thật lắc đầu: "Tạm thời chưa thấy ai đáng kể, xem đã."
Cố Trì lại nói: "Tại hạ ngược lại phát hiện ra một người."
Thẩm Đường phấn chấn tinh thần: "Ai?"
Nàng tò mò ai có thể khiến Cố Trì vừa mắt...
Phải biết rằng, thằng cha này có "đọc tâm thuật" trong nghiệp văn sĩ.
Tiêu chuẩn chọn người chắc chắn rất khắt khe, chỉ những người trước sau như một mới được hắn để mắt đôi chút. Vì quá hiếu kỳ, nàng không kìm được mà nhướn người về phía trước, sợ bỏ lỡ tin bát quái.
Cố Trì thấy vậy im lặng: "Thẩm lang không nghĩ đó là chính mình sao?"
Thẩm Đường: "... Ngươi đùa ta à?"
Cố Trì cười lấy chén rượu trên bàn của Thẩm Đường đi.
Nói: "Thẩm lang đoán thử xem."
Thẩm Đường: "..."
Nàng hết sức có lý do để nghi ngờ, Cố Trì nói một tràng này là để lừa rượu của nàng! Bĩu môi, như gà mẹ giữ con mà ôm lấy hai đĩa đồ ăn vặt vào ngực, che chắn ánh mắt thèm thuồng của Cố Trì.
Một bên, Kỳ Thiện nhìn Cố Trì với ánh mắt khó hiểu.
Tránh mặt Thẩm Đường, tự mình giao tiếp bằng mắt.
Ánh mắt hai người chạm nhau vài lần, ngươi tới ta đi.
Chưa kịp đợi hai người nói ra kết quả, doanh trướng ồn ào như chợ phiên bỗng im ắng, trừ tiếng hít thở của đám đông, chỉ còn tiếng nến cháy lách tách. Hóa ra là đại hội trước trận chiến sắp bắt đầu! Thẩm Đường cũng thay đổi dáng vẻ lười biếng, ngồi nghiêm chỉnh.
Nàng chăm chú nhìn lưng của ông anh phía trước, lúc này, một giọng nói trầm ổn của một người đàn ông trung niên lạ lẫm từ vị trí thủ lĩnh doanh trướng vọng đến.
Người nọ giọng trầm ổn nói: "Nay phụng chiếu của quốc chủ, chư quân tụ tập tại đây, thảo phạt tặc tử phản nghịch, ai có kế sách tiến quân?"
Vừa dứt lời, liền có một giọng nam the thé mở miệng: "Tại hạ cho rằng, muốn phạt nghịch tặc, trước hết phải lập minh chủ."
Ánh mắt Thẩm Đường sáng lên.
Quá trình này nàng quá quen thuộc!
Tiếp theo sau đó chính là màn Versailles khoe mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận