Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 77: Gan to bằng trời (length: 8431)

"Cơ, cơ hội?"
Thẩm Đường đối với lần này đáp lại hết sức hoài nghi.
Không phải nàng thần kinh nhạy cảm, thuần túy là càng hiểu rõ, tiếp xúc Kỳ Thiện, càng rõ ràng cái tên này bản chất và cái tên của hắn hoàn toàn trái ngược nhau.
Lương thiện?
Chỉ là một cái bảng hiệu dối trá mà thôi.
Đủ loại lý do khiến Thẩm Đường hết sức nghi ngờ rằng— cái cơ hội làm giàu sau một đêm mà Cầu Nguyên Lương nhắc tới, chẳng lẽ lại được pháp luật cho phép hay sao?
Ở một mức độ nào đó, nàng đã nói trúng phóc.
Kỳ Thiện cười, nụ cười mang theo vài phần ma mị, hắn nói nhỏ: "Thẩm tiểu lang quân, ta khi nào lừa ngươi? Nói phát tài liền phát tài, hơn nữa không phải chỉ là chút ít đâu. Bảo ngươi ăn sung mặc sướng cả hai đời! Sao vậy, Thẩm tiểu lang quân có chút động lòng rồi phải không?"
Thẩm Đường ồ lên một tiếng, ngửa đầu ra sau tránh đi.
Nàng nói: "Ngươi thì chưa từng lừa ta, nhưng cũng không phải là quá thẳng thắn a."
Ví như nói chuyện thì luôn nói một nửa, bỏ lửng một nửa, mà một nửa thông tin quan trọng cũng toàn là cạm bẫy, hết hố này đến hố khác.
Sống không ngừng, lừa không thôi.
Kỳ Thiện nghiêm mặt hỏi: "Vậy thì có nghĩa là, cái món hời kia, Thẩm tiểu lang quân ngươi không hề chút nào động lòng?"
Thẩm Đường cúi đầu xoa mũi một cái: "Cũng không phải không động lòng, chỉ là trên đời làm gì có chuyện trên trời rơi xuống cái bánh? Ta không lo bánh vẽ, ta chỉ lo cái bánh này to quá đập ta chết."
Lợi ích càng lớn thì rủi ro càng cao, điều đó vốn dĩ là quy luật bất biến.
Nghe lời này, Kỳ Thiện lại lười biếng dựa ra sau, hai mắt khép lại, đôi mày mang theo một vẻ hài lòng.
Con mèo Tố Thương trong ngực hắn cũng "meo" một tiếng duỗi cái lưng mệt mỏi, chán nản khua khoắng ngón tay hắn để chơi. Lúc này, Kỳ Thiện và Tố Thương biểu lộ ra sự đồng điệu đến kỳ lạ. Thẩm Đường càng thấy cảnh này thú vị, liền nói: "Hay là, ngươi nói trước xem cái món hời kia là gì đã? Ta nghe thử, coi có đáng để ra tay không đã?"
Tiền bạc mà, ai chẳng thích?
Nghĩ thật lòng thì, nàng có chút kích động.
Thẩm Đường vừa lo lắng cái bánh sẽ đập chết người, một mặt cũng thèm thuồng cái "món hời" mà Kỳ Thiện nói tới, bởi vì cái gọi là "Gan lớn thì được ăn no, gan bé thì chết đói", nếu như có thể thao tác được thì nàng cứ thử làm một phen!
Thẩm Đường khiến khóe môi Kỳ Thiện hơi nhếch lên, đến đuôi mắt cũng hiện lên niềm vui sướng khó tả. Hắn im lặng một lúc, rồi mới thong thả nói ra: "Đương nhiên là khoản thuế của tứ bảo quận gần ba năm rồi."
Thẩm Đường: "? ? ?"
Cái gì thuế?
Cái gì tiền?
Tiền thuế? ? ?
Tiền thuế! ! !
Ngọa Tào!
Thẩm Đường như bị điện giật vào mông, chỉ hận không thể đứng bật dậy, chắp tay một tràng —— cáo từ, gặp lại, tại hạ xin phép lui!
Ngay sau đó thì hùng hổ xông tới.
"Cầu Nguyên Lương, ngươi trêu ta đấy à!"
Thẩm Đường không biết là mình đang choáng váng hay là Kỳ Thiện choáng váng, mà lại dám nghĩ đến chuyện cướp đoạt tiền thuế của tứ bảo quận? ? ?
Cướp tiền thuế thì khác gì đi cướp xe chở tiền đâu?
Sao hắn không lên đường về trời luôn đi!
Ai ngờ Kỳ Thiện lại cười nói: "Thiện là thật lòng."
Thẩm Đường cảm thấy ngọn lửa dưới mông như bốc lên dữ dội, miệng lải nhải như súng liên thanh: "Ngươi thật lòng? Ta thì không có! Đừng nói tới những chuyện phạm pháp ta không làm. Cho dù có làm thì chuyện này có khả thi không? Chúng ta tổng cộng chỉ có ba người, một mình ngươi thì ốm yếu, ta thì còn chưa đến tuổi thành niên, Không Hối tiên sinh thì già rồi, khéo lắm, người già, người yếu, tàn tật còn thiếu một cái 'tàn' nữa là đủ bộ!"
Thẩm Đường có chút dùng từ mà Kỳ Thiện nghe không hiểu.
Nhưng kết hợp ngữ cảnh và quan sát vẻ mặt của nàng, thì cũng đã hiểu đại khái.
Hắn trấn an: "Ấu Lê, đừng nóng đừng nóng, chẳng phải chúng ta có cả Cộng Thúc Võ hay sao? Đó chính là cửu đẳng Ngũ đại phu, một người đã có thể dẫn bốn trăm năm mươi binh mã, nếu cộng thêm sự giúp sức của hai chúng ta, đám binh mã đó chí ít cũng có thể đánh nhau được thêm một canh giờ nữa. Tính đi, chẳng phải có tổng cộng 454 người hay sao?"
Thẩm Đường thấy hắn kể cả Cộng Thúc Võ vào, nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt: "Cầu Nguyên Lương, ngươi chuẩn bị làm thật đấy à?"
"Thiện lặn lội gió sương đến Hiếu Thành, há lại vô duyên vô cớ. Trả thù Cừu gia cũng chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến, còn khoản tiền thuế kia mới là mục tiêu chính!" Kỳ Thiện tuy trông lười nhác, nhưng thần sắc lại hiếm thấy nghiêm túc, hiển nhiên không nói đùa.
Thẩm Đường sững sờ: "Vậy nhưng, làm sao ngươi nghĩ ra chủ ý đánh vào khoản tiền thuế đó vậy? Ta không thể hiểu nổi. . ."
Mấy ngày chung sống, nàng rõ ràng Kỳ Thiện không hề chấp nhất với chuyện vàng bạc. Đã không ham tài, sao lại phải mạo hiểm phiêu lưu?
Kỳ Thiện hơi khép mắt, ánh lên sự thâm ý.
Hắn nói: "Canh quốc tấn công Tân quốc, thuế má của tứ bảo quận ba năm nay chưa nộp, toàn bộ đang cất trong ngân khố Hiếu Thành. Quận trưởng tứ bảo quận để leo cao hơn, còn phải dùng những thủ đoạn cưỡng đoạt kỳ trân dị bảo để chuẩn bị dâng tặng Trịnh Kiều... Nếu khoản tiền thuế đó xảy ra sai sót, ngươi đoán xem Cừu gia kia sẽ ra sao? Là bị chém ngang lưng hay ngũ mã phanh thây, hay là tịch thu gia sản và giết cả nhà, đến chết cũng không được an táng?"
Giọng nói cuối cùng của hắn, âm u khiến người khác lạnh răng.
Thẩm Đường chợt nghĩ thông suốt mọi chuyện.
"Cộng Thúc Võ, cũng là ngươi chuẩn bị trước khi đến Hiếu Thành rồi?"
Mọi người đều biết, Cộng Thúc Võ xuất thân từ Cung thị, lại có thù với Trịnh Kiều và toàn bộ Canh quốc, nếu như khoản tiền thuế đó có thể khai thác được thì phần lớn ông ta cũng sẽ đồng ý tham gia, đó còn là cửu đẳng Ngũ đại phu!
Kỳ Thiện lắc đầu: "Thiện đâu có thần thông đến vậy, chỉ là suy tính trước mọi chuyện mà thôi. Nếu như có thể tìm thấy Cộng Thúc Võ, lôi kéo vào thì tốt nhất. Còn nếu như không được, thì còn có biện pháp khác, nhiều nhất chỉ là mất công vòng vo thêm chút."
Kỳ Thiện vừa đến Hiếu Thành, đã ngấm ngầm dò hỏi tin tức về Cộng Thúc Võ, nhưng mãi không có manh mối gì, hắn còn định chuẩn bị bỏ kế hoạch rồi. Ai ngờ trời cao thương tình, may mắn đứng về phía hắn.
Nếu như không có một lần Thẩm tiểu lang quân say rượu kia, có lẽ Cộng Thúc Võ đã bị bắt hoặc là bị ám sát, thế là không còn ai giúp sức nữa.
Có Cộng Thúc Võ tham gia, cơ hội thành công lại cao thêm vài phần.
"Nhưng, nhưng ngươi muốn tiền thuế đó làm gì?"
Kỳ Thiện nói: "Hữu dụng, rất hữu dụng."
Thẩm Đường lại hỏi: "Công dụng gì mà không thể cho ta biết sao?"
Chuyện tiền thuế đều đã nói rồi, còn có gì mà không thể cho nàng biết nữa?
"Cũng không phải là không thể, nhưng Ấu Lê này, ngươi thấy Canh quốc dưới sự cai trị của Trịnh Kiều thì còn duy trì được bao lâu nữa? Sớm muộn gì cũng loạn. Chúng ta làm cỏ trong lúc loạn thế, nên chỉ có thể tính trước thôi. Khoản tiền thuế này có lẽ sẽ làm chỗ dựa, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ dân lành gặp khó khăn. Mấy năm qua, tứ bảo quận nặng thuế, là mồ hôi nước mắt của nhân dân, đương nhiên nên dùng 'cho nhân dân' thôi. Ấu Lê thấy thế nào?"
Chỉ là cách dùng và thời điểm không giống lúc bình thường mà thôi.
"Dùng tiền thuế để giúp dân lành?"
Kỳ Thiện nghĩ ngợi rồi nói: "Cũng coi như là cướp của người giàu chia cho người nghèo vậy."
Thẩm Đường luôn cảm thấy có gì đó không đúng, những lời Kỳ Thiện nói có vẻ như đang cố tình né tránh điều gì đó, nhưng nàng nhất thời không nói rõ ra được. Xét về lý, ban đầu ý định của hắn quả thực là tốt đẹp.
Nàng do dự rất lâu.
Kỳ Thiện hỏi: "Ấu Lê đang sợ cái gì?"
Thẩm Đường ngượng ngùng nói: "Thì là, chúng ta chỉ có bốn người. . ."
Cộng cả Cộng Thúc Võ đang bị thương, thì cũng miễn cưỡng coi là tập hợp của người già, yếu, tàn tật, đến cả Lương Sơn hảo hán đi cướp tiền của quan cũng chưa từng sơ sài như vậy.
Kỳ Thiện thấy nàng đã có phần nới lỏng, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn hẳn, liền nói: "Đừng hoảng, đừng vội, đều là người tinh nhuệ cả."
Thẩm Đường: ". . ."
Lời này nghe giống như muốn nói, ít mà chất ấy.
Nhưng nàng vẫn cứ hoảng.
Cái hố này sâu quá.
Nàng nhảy hay không nhảy đây, hay là nhảy đây?
_(:з" ∠)_ Cuối cùng đã thêm hết main lực cao muội rồi.
Sau đây là màn thưởng của các tiểu thiên sứ đọc giả.
Giờ này chắc không có ai chưa ngủ đâu ha?
Thật sự muốn đi ngủ sớm, Hương Cô đi tắm rồi đi ngủ thôi (|3[▓▓].
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận