Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 52: Nấu rượu bán rượu (length: 10235)

"Bình rượu? Ngũ Lang còn thích uống rượu?"
Thật nhìn không ra điều đó.
Ngũ Lang mang một khuôn mặt với vẻ phong trần phóng khoáng, chỉ vì quá mức tuấn tú, mặt nam mà dáng nữ, ngược lại khiến người ta cảm thấy như không hề uống rượu. Bất quá, thích rượu ngon cũng chẳng phải chuyện gì lớn, thời buổi loạn lạc này, phong tục phóng khoáng, bất kể nam nữ già trẻ đều có thể nhấm nháp vài chén.
Tửu lượng tốt thì có thể ngàn chén không say.
Thẩm Đường đang định trả lời, thì khựng lại.
Nói mới nhớ, tửu lượng của mình thế nào nhỉ?
"Ngũ Lang, có phải chỗ nào không khỏe?" Thấy Thẩm Đường bất chợt thất thần, vẻ mặt hoảng hốt, Chử Diệu lên tiếng gọi cô trở về.
Thẩm Đường lắc đầu.
Cái việc trí nhớ bị đánh cắp này đúng là phiền phức thật.
Cô buồn bực nói: "Không có chỗ nào không khỏe cả, ta chỉ đang nghĩ tửu lượng của mình thế nào. . . Ta hình như không uống được rượu cho lắm?" Là một họa sĩ trạch nữ, tửu lượng hẳn cũng chẳng hơn ai được là mấy.
Chử Diệu nghe vậy bật cười, trong lòng nghĩ thầm chỉ có những thiếu niên trẻ tuổi thế này mới để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy, thích sĩ diện mà lại mặt mỏng, sợ tửu lượng kém bị người khác chê cười thôi.
Hắn uyển chuyển an ủi:
"Cái gì cũng vậy, thái quá sẽ thành phản tác dụng, vừa đủ là tốt nhất. Uống rượu giải sầu, say rượu hại thân. Ngũ Lang còn đang tuổi lớn, tửu lượng kém một chút cũng không sao. Đợi lớn lên, luyện thêm tửu lượng cũng không muộn."
Thẩm Đường: ". . ."
Cô luôn cảm thấy hai người bọn họ nói chuyện không cùng một kênh.
Chợ phiên vừa mới khai trương, xe ngựa và người đi lại nườm nượp không dứt. Những tiểu thương có quầy hàng cố định thì sớm đã dựng sạp bày hàng rao to, còn những người bán hàng rong thì đi khắp các ngõ ngách.
Chử Diệu ghìm con la lại trước một quán rượu quen thuộc, không xa đó là nơi hắn thường mua đồ nhúng thịt. Thỉnh thoảng có người quen biết chào hỏi hắn, hắn cũng gật đầu đáp lại.
Chử Diệu: "Rượu của quán này được lắm."
Đa phần vẫn là rượu ngọt, hẳn là tương đối hợp khẩu vị tiểu lang quân, mấu chốt là một vò rượu giá cả cũng không đắt.
Thẩm Đường nói: "Ta không mua rượu, ta mua vò rượu."
Chỉ mua vò mà không mua rượu?
Quả là chuyện lạ đời.
Chử Diệu không rõ vị Ngũ Lang này muốn làm gì, nhưng cũng không hỏi, dắt cô đến một cửa hàng khác, chuyên kinh doanh đồ gốm sứ, cũng có bán vò rượu. Vò rượu của quán rượu lúc trước là do cửa hàng này nhập hàng, giá cả bao nhiêu hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thẩm Đường nhìn hàng, một hơi đòi mười cái vò rượu hình bầu màu nâu đất, những chiếc vò tròn xoe, chỗ cổ chỉ lớn bằng bàn tay.
Chử Diệu rốt cuộc không kìm được lòng hiếu kỳ.
"Ngũ Lang mua vò rượu làm gì?"
"Bán rượu! Chỉ tiếc là bình không được tinh xảo lắm, nếu không thì có thể đóng gói thành rượu hảo hạng, chuyên lừa những kẻ lắm tiền, dại dột."
Chử Diệu hỏi: "Ngũ Lang còn có tài cất rượu?"
"Không có, bất quá mọi thứ đều có thể thử một lần."
Nụ cười của Chử Diệu dần trở nên cứng đờ: "? ? ?"
Thử một lần? ? ?
Hắn lại nhìn Thẩm Đường đi mua một cái ghế gỗ dài, tùy tiện tìm một chỗ ở đầu phố ngồi xuống, từng cái bình rượu được sắp xếp lần lượt, trông cũng có dáng một người bán rượu.
Nhưng Chử Diệu rất rõ, trong vò toàn là không.
Thế này thì bán rượu kiểu gì?
Thẩm Đường lấy từ túi đeo bên hông ra một con dao găm nhỏ.
Dao găm trong tay cô uyển chuyển như tay mình, nước chảy mây trôi, không bao lâu đã khắc xong chữ “Rượu” to đùng trên tấm ván gỗ.
Rầm một tiếng, cô dựng tấm bảng gỗ xuống trước sạp hàng.
Chử Diệu đứng một bên xem, chẳng hiểu gì cả, "Thiên Mệnh" nhà mình muốn làm cái gì —— rốt cuộc là bán rượu hay bán không khí vậy?
Dù có rót nước vào thôi cũng còn có vẻ có lý hơn là bán không khí ấy.
Người qua đường cũng không nhịn được mà liếc mắt qua, ánh mắt ai nấy đều kinh ngạc hoặc tò mò —— chủ yếu vẫn là con la có vóc dáng to lớn cùng màu lông quá đỗi bắt mắt, kế đó là Thẩm Đường và Chử Diệu tạo thành một tổ hợp có phong cách quá mức lệch lạc, sau cùng mới là sạp rượu sơ sài kia.
Vẫn có người tận mắt nhìn thấy hai người Thẩm Đường từ cửa hàng đồ gốm ra, biết trong bình rượu toàn không, đến nước lã cũng chẳng có.
"Nàng đây, bán gì vậy?"
Có một người nhàn rỗi đến phát chán bèn chủ động lại gần hỏi han.
Thẩm Đường nói: "Ta bán rượu."
Người kia chỉ vào vò rượu nói: "Nhưng trong đó rỗng tuếch."
"Bây giờ nó là không, nhưng nếu ngươi muốn mua thì nó sẽ đầy, một vò rượu hai cân ba trăm văn, giá cố định!"
Người qua đường nghe xong tức thì bật cười.
Đừng nói giá còn đắt hơn cả rượu lâu năm ở quán, cho dù rẻ, ai lại rỗi hơi bỏ ba trăm văn mua một vò không khí hoặc nước lã?
"Nàng đây, chẳng lẽ nàng bị trúng gió rồi sao?" Người kia nói xong không đợi Thẩm Đường trả lời, lại quay sang nói với Chử Diệu: "Lão nhân này, đừng có theo con cháu mình làm loạn, trong nhà còn chút của cải, đi đến tiệm thuốc đầu phố mà xem đầu óc đi. Đi sớm may ra còn cứu được."
Chử Diệu: ". . ."
Hắn cũng chẳng hiểu nổi Ngũ Lang đang giở trò gì, nhưng cũng không định ngăn cản, chỉ muốn biết trong hồ lô của Thẩm Đường đến cùng đang bán loại thuốc gì.
À không, là trong vò rượu rốt cuộc chứa cái rượu gì!
"Nàng đây, rượu này bán thế nào?"
Thẩm Đường ngồi trên cái bàn nhỏ sơ sài, hai tay chống cằm ngắm nhìn những người qua lại, đang nghĩ không biết có nên gào to hai tiếng không thì có một bóng người che khuất ánh nắng trên đầu cô. Cô cùng Chử Diệu cùng nhìn lên, đợi thấy rõ bộ dạng người đến thì không khỏi nghĩ thầm, quả là tuấn tú.
Người vừa đến đích thật là một chàng thiếu niên tuấn tú xuất chúng.
Nhìn qua, mới chỉ vừa qua độ tuổi trăng tròn.
Dù mặc trên mình bộ y phục bằng vải thô bình thường, mái tóc dài tùy ý buộc bằng dây đỏ, cổ tay quấn dây thừng đen, thắt lưng cột vải bố, chân mang hài cỏ, nhưng vẫn khó che giấu khí chất cao quý quanh thân. Tuy rằng da dẻ người này hơi trắng, miệng môi chỉn chu, thế nào cũng không giống người con nhà thường dân có thể nuôi dưỡng được.
Lại nhìn tướng mạo người này, sống mũi cao như treo quả mật, môi như thoa son, nổi bật nhất trên gương mặt phải kể đến đôi mắt hoa đào như cười như không. Rõ ràng khóe môi không hề có chút đường cong, nhưng nhìn vào đôi mắt kia luôn cảm thấy như chàng thiếu niên đang cười, gặp thì đáng yêu mà tỏa ra vẻ thân thiện.
Chử Diệu liếc nhìn chàng thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi trước mắt, rồi lại liếc nhìn mấy chiếc vò rượu không bày trên sạp của Ngũ Lang nhà mình.
Nghi ngờ trên trán người này đang viết ba chữ "dại dột lắm tiền".
Thẩm Đường lấy lại tinh thần, hỏi: "Ngươi muốn mua rượu?"
Thiếu niên: "Không thể mua sao?"
Thẩm Đường nói: "Được mua được mua, đương nhiên được mua. Một vò rượu hai cân ba trăm văn, giá cố định, tiểu lang quân thật sự muốn mua?"
Thiếu niên lấy ra một mảnh bạc vụn từ trong túi.
"Bộp" một tiếng, đặt xuống ghế gỗ.
Phong thái hào phóng: "Mua!"
Chử Diệu: ". . ."
Người qua đường xem náo nhiệt cũng đang bàn tán nhỏ xíu.
Không ngờ lại có kẻ ngốc lắm tiền mua vò rượu không.
Thẩm Đường cân đo đong đếm mảnh bạc vụn kia, thỏa mãn cất vào túi mình, đưa tay với lấy một chiếc vò rượu không. Còn chưa kịp làm gì thì thiếu niên đã đưa tay ra: "Nàng đây, nàng định bán vò rượu không cho ta à?"
Nói rồi lại ngoảnh mặt nhìn về phía sau lưng ở một hướng nào đó.
Nhăn nhó, tỏ vẻ ấm ức: "Làm ăn kiểu gì vậy?"
Thẩm Đường bật cười hỏi lại: "Ta khi nào nói là muốn bán vò rượu không cho ngươi rồi? Vị tiểu lang quân này thật thú vị, đã lo ta bán vò rượu không thì vì sao còn "hào phóng" bị lừa? Không sợ vừa mất tiền lại vừa mất rượu sao?"
Chử Diệu khẽ kéo tay áo Thẩm Đường.
Liếc mắt về phía thắt lưng của thiếu niên.
Thẩm Đường lúc đầu còn không hiểu, theo tầm mắt hắn nhìn xuống thì mới phát hiện thiếu niên đang đeo một viên ngọc bội hình đầu hổ màu đen, trên ngọc còn có hoa văn màu vàng kim, nhìn kỹ lại mới thấy đó là mấy chữ triện nhỏ. Chỉ là vì ngọc bội này màu sắc quá tương đồng với y phục nên không nhìn ra ngay được.
Thẩm Đường: ". . ."
Ngọc phù đầu hổ.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Khó trách không sợ bị lừa.
Thật sự lừa tiền của người này, e là thiếu niên sẽ làm lật cả sạp hàng, lại còn đánh cho gian thương một trận thừa sống thiếu chết để trừ hại cho dân nữa.
Thiếu niên không hề biết tâm tư Thẩm Đường, mong chờ nhìn chiếc vò rượu trên tay cô, thúc giục: "Nàng đây, rượu của ta đâu?"
Thẩm Đường hừ một tiếng.
Khởi động Văn Tâm.
Nhẩm đọc: "Khái thử thời lấy kháng, ưu tư khó quên."
"Khái thử thời lấy kháng, ưu tư khó quên": Câu tiếp theo chính là câu danh ngôn của Tào lão bản.
Theo lý thì phải viết cái gì đó lên khung cảm nghĩ mới đúng, kỳ thực trước đây có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi sắp lên khung lại chẳng nói ra được điều gì. Về cuốn sách mới này, bản thân Hương Cô cũng không quá tự tin.
Nó ra đời, linh cảm có sớm, nhưng chính thức bắt đầu đặt bút thì lại là khoảng thời gian bị đả kích nặng nề nhất, tóm lại, nhìn ngang nhìn dọc đều thấy có một vẻ thê lương bị vùi dập giữa chợ. Không ngờ cứ lận đận mãi rồi cũng vượt qua được ngày lên khung này, xem số lượt lưu trữ có vẻ còn không quá tệ. Cảm ơn cảm ơn sự ủng hộ và ưu ái của mọi người, cả những dòng bình luận dưới chương cũng thấy ID độc giả cũ lâu đời, khoảnh khắc ấy thực sự khó mà diễn tả được. Cảm ơn mọi người, không thể báo đáp, chỉ còn biết cố gắng hơn thôi. (chủ đề của cuốn sách mới này với Hương Cô xuất thân khoa học tự nhiên thực sự rất khó, xây dựng kịch bản cũng không mấy suôn sẻ, may mà cũng dần khá hơn, từ từ tìm thấy được xúc cảm) PS: Chủ đề của cuốn sách mới này khá cũ kỹ và quen thuộc, có độc giả nói là mới lạ thì Hương Cô thực sự rất xấu hổ. Kỳ thực thì linh cảm xuất phát từ rất lâu trước đây khi đọc "Nho đạo Chí Thánh", năm đó khi đăng nhiều kỳ Hương Cô vẫn luôn đuổi theo, mở đầu và thiết lập văn chương thực sự quá tuyệt diệu, nhớ khi đó mình đã đuổi theo rất lâu, từng chịu sự dẫn dắt mà nảy ra ý định viết một quyển ngôn xuất pháp tùy thuộc yếu tố cổ văn, nhưng mãi vẫn chưa làm, bây giờ nhặt lại cũng là cái duyên.
Sách P PS: Ngày đầu tiên lên khung sẽ có năm chương, đây là chương thứ nhất, ban ngày còn bốn chương nữa.
(tấu chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận