Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 76: Thán ngươi nghèo a 【 cầu nguyệt phiếu 】 (length: 8333)

Nhìn xem người dính đầy bụi đất, mồ hôi nhễ nhại còn cười hề hề là em trai mình, Địch Hoan có nỗi niềm khó nói hết, nhắm mắt lại, hít sâu, âm thầm nhủ lòng —— đây là em trai của mình, là người nhà mình, phải yêu thương!
Dù muốn dạy dỗ cũng phải kéo về nhà đóng cửa lại rồi dạy sau.
Sau một hồi tự nhủ, hắn đã khôi phục vẻ bình thường.
Hắn dùng dáng vẻ nho nhã, hoàn mỹ không chê vào đâu được chào tạm biệt Chử Diệu hai người, nếu bước chân của hắn không phải vội vàng hấp tấp như thể có quỷ đuổi phía sau thì có lẽ còn hoàn hảo hơn.
Mơ hồ, Thẩm Đường nghe thấy Địch Nhạc rên rỉ, cầu xin tha thứ: "Đau a a huynh, huynh đừng kéo em, em tự đi được."
Địch Hoan thấp giọng quát: "Câm miệng, mất mặt!"
Địch Nhạc lập tức im thin thít.
Thẩm Đường thậm chí có thể hình dung ra vẻ mặt tủi thân, bĩu môi của hắn.
Chỉ là, chưa cười trên nỗi đau của người khác được bao lâu, Thẩm Đường phát hiện ánh mắt của Chử Diệu hai người cũng rơi trên người mình, bình tĩnh nhìn nàng, cứ như vậy nhìn chằm chằm. Thấy Thẩm Đường toàn thân run lên, không khỏi rùng mình, ngại ngùng sờ mũi: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
Nàng biết mình dáng dấp ưa nhìn, không cần phải "mê mẩn" như thế.
Kỳ Thiện thở dài lắc đầu.
Chử Diệu cười gượng gạo.
Thẩm Đường cảm thấy không khí có gì đó sai sai, tùy tiện tìm cớ về phòng tắm rửa, dây dưa một hồi mới ra ngoài. Chử Diệu đã đưa tiểu mập mạp về hàng thịt, tiện thể mua chút đồ mặn cho Kỳ Thiện bồi bổ. Kỳ Thiện thì ngồi dưới mái hiên, vẫn tư thế phơi nắng.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Đường, hắn cũng không ngẩng đầu lên, mắt cũng không mở, nói: "Đôi huynh đệ nhà họ Địch này, có chút không đơn giản đấy."
Thẩm Đường định ngồi xuống thì khựng lại.
"Có gì không đơn giản?"
Kỳ Thiện nói: "Đêm hôm đó, ta đã nói rõ với Cộng Thúc Võ là ngụy trang bảy ngày đổi tục, lúc đó Địch Nhạc cũng có mặt, Địch Hoan vẫn lấy lý do 'giải trừ ngụy trang' để đưa em trai tới cửa bái phỏng, ngươi nói hắn có mục đích gì? Chẳng lẽ không thể đợi đến năm ngày sau?"
Vẻ mặt Thẩm Đường cứng đờ trong chớp mắt, lập tức khẩn trương: "Ý của Nguyên Lương là bọn họ có mục đích khác? Chẳng lẽ phát hiện ra thân phận của chúng ta rồi?"
Kỳ Thiện cười nói: "Cũng không hẳn, có lẽ huynh đệ bọn họ cũng hướng đến lời đồn 'Tử Vi xuất hiện ở Tây Bắc, thiên hạ thống nhất' mà đến Hiếu thành, chỉ là biết có người như ta, lại có lang quân mượn rượu mà nổi danh, nên mới tìm lý do đến dò xét hư thực."
"Chúng ta có gì mà phải dò xét chứ?"
"Thẩm tiểu lang quân đối với bản thân có chút hiểu lầm sao?" Kỳ Thiện bỗng thu lại nụ cười, nghiêm mặt ngồi thẳng người, Tố Thương đang gối đầu trong lòng hắn bị đánh thức, kêu meo một tiếng, dùng móng vuốt cào vào ngón tay của hắn thể hiện sự bất mãn, hắn vuốt ve an ủi, chỉnh lại tư thế rồi tiếp tục nói, "Ngươi đêm đó say rượu, một mình cầm kiếm đánh lui một Bát đẳng Công thừa!"
Thẩm Đường vẻ mặt lúng túng nghe hết.
Nàng thật sự không có ký ức đoạn đó, từ lời miêu tả của Kỳ Thiện và Địch Nhạc thì, nàng lúc đó oai phong lẫm liệt, võ lực phá trần luôn ấy chứ.
Nghĩ lại vẫn thấy tiếc nuối một chút.
Thời khắc huy hoàng như vậy mà lại không nhớ gì cả.
Thấy Thẩm Đường thất thần, Kỳ Thiện liền biết Thẩm tiểu lang quân lại đang nghĩ lung tung, ho khan vài tiếng đưa nàng về thực tại, nghiêm túc nói: "Ngươi cho rằng Bát đẳng Công thừa rất yếu sao? Có thể đánh ngang ngửa với Bát đẳng Công thừa mà còn chiếm thế thượng phong như ngươi, cũng rất bình thường sao?"
Thẩm Đường bị câu hỏi của hắn làm cho giật mình.
Nàng không khỏi có chút chột dạ.
Đúng là không bình thường, nhưng đó là công sức của thân thể này chứ?
Mình chỉ là một trạch nữ, thần kinh vận động không phát triển mà.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên khó chịu nhíu mày lại —— nói đi thì nói lại, nàng không nhớ mình trước kia trông như thế nào. Dù rất cố gắng hồi tưởng thì trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt của thân thể này.
Vì cúi đầu nên Kỳ Thiện cũng không để ý đến sự thay đổi trên mặt nàng: "Bát đẳng Công thừa, võ gan Hổ Phù có thể điều động bốn trăm binh lính, còn có giáp trụ hộ thân, hơn hẳn đám tạp binh trong quân doanh nhiều. Ngươi biết, bốn trăm binh lính này có nghĩa là gì không?"
Thẩm Đường lắc đầu.
Nàng còn chưa có khái niệm này.
Kỳ Thiện ý vị sâu xa nói: "Có nghĩa là một người cũng có thể xưng vương chiếm núi! Tuy nói Bát đẳng võ gan không thể duy trì bốn trăm binh lính quá lâu, nhưng cũng đã đủ kinh người. Nếu ở trên chiến trường, Bát đẳng Công thừa còn có thể lệnh cho ít nhất một nghìn sĩ tốt khoác lên bộ giáp tương đối tinh lương."
Trong quân doanh, chỉ có binh lính tinh nhuệ mới được cấp giáp trụ, đa phần đều là giáp da, giáp tre, độ hư tổn tùy theo vận may, sửa chữa chút ít là có thể mặc lại được. Còn lại tạp binh, một bộ vải thô áo gai cùng một cây trường thương vót nhọn đã bị đẩy ra chiến trường.
Bát đẳng Công thừa, rất mạnh, cũng rất có trọng lượng.
Thẩm Đường vốn là văn nhân, nhưng có thể giết ra vào giữa vòng vây bốn trăm binh lính, toàn thân không dính máu, vốn đã là chuyện không hợp lẽ thường.
Mặc kệ sông ly hay không sông ly, dù sao cũng là một nhân tài.
"Cho nên..."
Kỳ Thiện khẽ khép hờ mắt, hời hợt nói: "Đến trước dò xét lai lịch của chúng ta, sau đó xem có thể kết giao mời chào không."
Thẩm Đường nhìn vào mặt Kỳ Thiện.
Ôi mẹ ơi! ! !
Thứ này lại là hàng được offer (người tài) đưa tới cửa!
Xem ra Nguyên Lương đúng là của hiếm, dù cho phía trước có một đống ông chủ chết dí rồi thì vẫn có ông chủ mới nối gót.
Kỳ Thiện liếc mắt liền nhìn ra nàng đang nghĩ gì.
Hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: "Địch Hoan người này không tệ, thấy được là kẻ tham danh lợi, thủ đoạn lại tinh ranh, nói chuyện với hắn cũng rất thoải mái, không có chút nào khó chịu. Nhưng mà người mà ta muốn phò tá thì cũng không phải ai muốn là được."
Đương nhiên, hắn không muốn tới nơi quá nhiều nước Đông Nam cũng là một lý do.
Thẩm Đường tán đồng: "Cũng đúng, cũng phải xem tính cách của ông chủ, xem công ty có triển vọng không nữa. Chỉ giỏi nổ như pháo, vẽ bánh vẽ thì công ty không thể đi lên được. Địch Nhạc và Địch Hoan ở phía Đông Nam có cơ sở không? Nếu là chiêu được người về, không mở nổi công ty thì cũng lúng túng."
Kỳ Thiện im lặng nhìn Thẩm Đường.
Thẩm Đường cũng im lặng nhìn lại.
Một lúc lâu, hắn nói: "Thẩm tiểu lang quân, nói tiếng người đi."
Thẩm Đường kẻ thức thời mới là tuấn kiệt: "Ông chủ chính là chủ công, công ty chính là thế lực, nổ như pháo, vẽ bánh vẽ chính là nói lung tung, tiền lương chính là lương bổng... Nói như vậy, ngươi hiểu không?"
Kỳ Thiện: "..."
Thẩm tiểu lang quân chấp nhất với tiền bạc đến mức nào vậy?
Bất quá, câu này của nàng cũng không hẳn là vô dụng, tuy lời nói thô nhưng đạo lý thì không sai, muốn người ta bán mạng phò tá thì ít nhất cũng phải đáp ứng yêu cầu của người ta.
Dù sao không phải ai cũng chỉ theo đuổi đạo nghĩa lý tưởng.
Trừ lũ lưu manh, thì ai chẳng có một nhà mấy miệng ăn phải lo chứ?
Còn Thẩm tiểu lang quân bây giờ...
Chỉ có nghèo rớt mồng tơi, hai bàn tay trắng mà thôi.
Trừ nhan sắc ra, thật sự không còn gì khác.
Kỳ Thiện lại lần nữa thở dài một tiếng.
"Nguyên Lương, ngươi lại thở dài nữa rồi..."
Thẩm Đường cảm giác mình sắp bị hắn thở than cho suy nhược rồi.
Kỳ Thiện thương hại nhìn nàng: "Thương cho ngươi nghèo thôi."
Thẩm Đường cảm thấy tim bị đâm một nhát dao, máu me đầm đìa.
"Một mình ta ăn no cả nhà không đói... Nghèo thì nghèo thôi, ngày nào cũng có rượu uống... Không không không, không uống rượu. Dù sao cũng có ăn ngon uống ngon..." Nàng càng nói càng chột dạ, càng nói càng yếu ớt, cuối cùng trực tiếp không nói nổi nữa, ủ rũ mặt: "Nghèo là lỗi của ta sao?"
Nếu có cơ hội phất lên, thì nàng nguyện làm con mọt sách nghèo đó chứ?
Mắt Kỳ Thiện lóe lên: "Đương nhiên không phải lỗi của Thẩm tiểu lang quân, nhưng mà không nắm bắt được cơ hội thì lại là vấn đề của ngươi."
Thẩm Đường: "???"
Kỳ Thiện hạ giọng: "Cơ hội, sắp đến rồi."
Thẩm Đường: "..."
Nàng ngửi thấy mùi hố.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận