Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 266: Không có vấn đề a? (length: 10892)

Bạch Tố vốn là người địa phương ở Hà Doãn, lại ở nơi này nghiên cứu địa hình làm thổ phỉ, đối với tình hình Hà Doãn lại hiểu rõ quá rõ. Ở địa phương này có mấy nhà phú hộ, mỗi nhà có mấy người, nội bộ trong nhà quan hệ hòa thuận hay không... Chuyện lớn nhỏ, bát quái đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Nếu như Thẩm Đường có nhu cầu, Bạch Tố thậm chí có thể nói ra các nhà, các hộ nhà Đinh, hộ vệ thay ca tuần tra thời gian quy luật đại khái...
Nội dung chi tiết tường tận, khiến người ta thán phục.
Bất quá, những thứ này đối với Bạch Tố không tính là gì.
Nghề nghiệp của nàng là gì?
Thổ phỉ a!
Một tên trộm trước khi ra tay mà không tìm hiểu mục tiêu rõ ràng, một khi thất bại mất chính là mạng nhỏ, Bạch Tố tự nhiên là nghĩ trăm phương ngàn kế, dùng hết những sở trường của mình. Nàng vì nghiên cứu địa hình, thậm chí có rất nhiều vỏ bọc, có thể dễ dàng trà trộn vào trong nhà của mục tiêu.
Đương nhiên, Bạch Tố có thể dễ dàng như vậy, cũng một phần lớn do phụ nữ bị coi thường —— ai có thể nghĩ một người phụ nữ yếu đuối trong mắt bọn họ lại là một thổ phỉ vô tung vô ảnh? Trong ấn tượng của mọi người, Đạo Tặc phần lớn là những thanh niên trai tráng có tướng mạo hèn mọn.
Thẩm Đường nghe rất say sưa ngon lành.
Bạch Tố thực sự rất thích hợp kể chuyện xưa, từ trong miệng nàng nói ra chuyện bát quái trong nhà còn có ý tứ hơn cả chuyện lục đục với nhau của các nước chư hầu.
Ví như, nhà giàu Trương thị ở Hà Doãn có một chuyện bát quái lớn —— Trương phu nhân và trượng phu thành hôn nhiều năm, chỉ có một đứa con trai, trời sinh ngốc nghếch, năm tuổi còn không biết nói, miệng méo mắt lệch, nước miếng chảy ròng ròng, phu nhân vì bảo toàn danh tiếng, liên tiếp cho trượng phu nạp mười mấy thiếp, làm thế nào cũng không sinh ra được đứa con khỏe mạnh thứ hai, bên ngoài xôn xao bàn tán, phu nhân gấp đến nỗi nổi mụn cả miệng, nghe người cao nhân nào đó chỉ điểm nên nhận nuôi một đứa con gái. Nói đợi một năm sau, con gái nuôi dậy thì, nhất định sẽ đạt được mong muốn.
Thẩm Đường vội vàng truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bạch Tố nói: "Một năm sau, bụng vị phu nhân kia vẫn không động tĩnh, nghe nói tức giận đến mức dẫn nhà Đinh hộ vệ cầm gậy xông đến tận cửa, muốn cái vị cao nhân nọ cho một lời giải thích. Ai ngờ vị cao nhân kia lại nói linh đồng đã tới, chỉ chờ dưa chín cuống rụng..."
Đứa bé thì có, nhưng không phải trong bụng phu nhân.
Thẩm Đường não động lớn biết bao, trong nháy mắt liền đoán được kịch bản.
"Chẳng lẽ con gái nuôi kia cùng cha nuôi tư thông?"
Khang Thì cau mày nói: "Đây không phải là tà đạo trái luân thường đạo lý?"
Tuy nói cha nuôi và con gái nuôi không có quan hệ máu mủ, nhưng thời đại này lại coi trọng danh phận, chỉ cần nhận vào rồi, đã cho danh phận thì cũng như con ruột không có gì khác biệt. Khang Thì càng nghiêng về khả năng tiểu thiếp có con, nhưng sự thật chứng minh Khang Thì không hiểu "kịch bản".
Bạch Tố công bố đáp án, đúng là con gái nuôi tư thông.
Phu nhân về nhà tra xét một lượt các thiếp, không một ai có thai.
Nàng đang buồn bực, ai ngờ trượng phu của nàng đi trước một bước.
Dự định đổi thân phận con gái nuôi để nhận làm thiếp.
Thẩm Đường lại nói: "Ngươi đừng nói trước, để ta đoán thử một chút, ta nghi ngờ cái con gái nuôi này dù cùng cha nuôi có quan hệ bất chính, nhưng đứa bé trong bụng con gái nuôi chưa chắc đã là con của cha nuôi."
Bạch Tố kinh ngạc nhìn nàng.
Đúng thật là như vậy!
Trương phu nhân nhìn xem ông chồng thẳng thắn sẽ được khoan hồng kia, trợn mắt há mồm, làm sao cũng không thể chấp nhận được! Bởi vì nàng chuẩn bị đem con gái nuôi vừa mắt này giữ lại làm con dâu cho đứa con trai ngốc của nhà mình, kết quả lại bị chồng mình hái mất dưa! Lại thêm con gái nuôi khóc lóc thảm thiết, cầu xin bà tác thành, tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, mắng chửi hai người không biết xấu hổ!
Kết quả, nàng làm ầm ĩ như thế, chuyện lớn rồi.
Bạch Tố kinh ngạc: "Thẩm lang chủ sao lại rõ ràng như vậy?"
Những bê bối này đều là do nàng nghĩ trăm phương ngàn kế mới nghe ngóng được.
Bên ngoài cực ít người biết.
Chưa kể chuyện cha nuôi con gái tà đạo trái luân, mà cả chuyện con gái nuôi còn ở trong khuê phòng đã cùng người làm càn, lại còn vu oan cái thai lên đầu cha nuôi... Một khi chuyện này bị truyền ra, con gái của gia tộc đó còn nghĩ đến chuyện kết hôn ư?
Loại chuyện này trực tiếp bị lén giải quyết tại từ đường.
Nội dung điều tra ra, khiến một đám quần chúng ăn dưa khiếp sợ.
"Nghĩ cũng biết, cái tên đàn ông kia cùng phu nhân nhiều năm mà chỉ có một đứa con trai ngốc nghếch, hậu viện có mười mấy thiếp mà không có động tĩnh, vấn đề chắc chắn tám chín phần nằm ở người đàn ông. Vừa hay con gái nuôi kia với hắn có gian tình rồi mang thai, chắc chắn là bị cắm sừng rồi..."
Thẩm Đường dừng lại một chút, trong đầu bỗng nhiên linh quang lóe lên, hỏi, "Vậy cha của đứa bé trong bụng con gái nuôi là vị cao nhân nào?"
Ánh mắt Bạch Tố sáng lên: "Cái này cũng có thể đoán đúng?"
Thẩm Đường khoát khoát tay: "Cái này đều là chiêu trò cũ rích."
Vốn cho rằng đây là hành vi súc sinh không bằng của cha nuôi với con gái nuôi, cẩn thận truy cứu mới biết, nguyên lai là cao nhân cùng con gái nuôi liên thủ tiên nhân nhảy, định đổi hộ khẩu cho con cái của hai người.
Đã cẩu huyết thì cứ quán triệt cái sự cẩu huyết này đến cùng.
Thẩm Đường tiếp tục phát huy não động: "Vị cao nhân này và con gái nuôi đều là người bình thường, đâu ra gan chơi lớn như vậy, đằng sau chẳng lẽ còn có nỗi khổ nào khác? Ví như, con thứ của chi bên muốn cướp đoạt gia tài nên ghét bỏ người ta, muốn dùng thủ đoạn này để chiếm gia sản? Hoặc là, cao nhân và con gái nuôi cũng là người bị hại, vì báo thù nên mới phải dùng hạ sách này? Cốt truyện này phải không ngừng lật ngược mới có ý tứ."
Bạch Tố nghe vậy hoàn toàn bội phục Thẩm Đường.
Ngưỡng mộ mà nhìn Thẩm Đường: "Gần như đúng hết."
Cao nhân và con gái nuôi quả thật là hai kẻ xui xẻo.
Nhà cao nhân có ruộng tốt bị cha nuôi dùng thủ đoạn hèn hạ lừa gạt lấy, khiến một nhà đói chết đói mòn, người sống sót thì cũng tự sát vì hổ thẹn. Con gái nuôi trên người cũng mang mối thù máu, cha đẻ nàng chọn hàng ở chợ bị cha nuôi đánh xe đâm chết, trụ cột trong nhà sụp đổ, mẹ đẻ tới cửa đòi công đạo thì lại bị nhà Đinh hộ vệ đánh chết.
Hai người ngẫu nhiên nghe được mối thù của nhau thì liền cùng nhau hợp tác.
Nhưng cũng như lời Thẩm Đường nói, hai người này chỉ là người bình thường, nếu không có người giúp đỡ, ngay cả việc đóng giả cao nhân, lừa gạt Trương phu nhân sốt ruột cầu tự cũng khó, đừng nói đến việc sau đó cắm sừng, gây bê bối.
Người giúp đỡ bọn họ thực sự là con thứ của chi bên Trương thị.
Thẩm Đường cũng chỉ thuận miệng đoán bừa như vậy.
Không ngờ quả đúng là chuyện huynh đệ gà nhà bôi mặt đá nhau.
Những mánh khóe đấu đá như vậy, Bạch Tố có thể thao thao bất tuyệt kể cả ngày cả đêm, đảm bảo mỗi câu chuyện đều có một kịch bản khác nhau.
Thẩm Đường một bên nghe một bên vẽ sơ đồ quan hệ giữa các nhà trong đầu.
Cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
Bạch Tố lại nói: "Nô gia từng nghe nói, Huynh đệ đấu đá ở trong nhà, chống giặc ngoại xâm ở bên ngoài, bọn họ ngày thường đấu nhau có lợi hại bao nhiêu, nhưng nếu Thẩm lang chủ muốn nhập chủ Hà Doãn, bọn họ thế tất sẽ đoàn kết lại. Nhân lực của Thẩm lang chủ không đủ, phá cục e là không dễ..."
Mỗi một nhà đều có quan hệ thông gia.
Tục ngữ nói là đánh gãy xương cốt vẫn còn liên kết gân cốt.
Trước kia khi tình thế còn an định, Hà Doãn còn thuộc sự quản hạt của Tân quốc, phái quan viên xuống thì không bị thú dữ, đạo tặc giết chết trên đường thì cũng chẳng làm được hai năm liền chết vì đủ loại chuyện ngoài ý muốn. Người tại nhiệm lâu nhất chính là kẻ bù nhìn không màng sự đời.
Bạch Tố lo Thẩm Đường vừa tới đã bị bao vây tiêu diệt.
Nàng để ý thấy hơn phân nửa đội ngũ đều là người già và trẻ con.
Tinh nhuệ trai tráng chỉ có hơn ngàn.
Qua đó chẳng khác nào đưa thức ăn.
Ngay cả một thổ phỉ như nàng cũng hiểu đạo lý này.
Thẩm Đường cười nói: "Về vấn đề nhân lực ta đã có cách giải quyết, phá cục - cũng không phải là không làm được. Bạch nương tử ngược lại đã cho ta một lời nhắc nhở."
Bạch Tố kinh ngạc: "Nô gia?"
Thẩm Đường nói: "Ngươi nói con gái nuôi của nhà Trương cùng vị cao nhân nọ đều bị nhà Trương cưỡng ép cho uống thuốc độc rồi ném xác hoang dã ở từ đường?"
Bạch Tố nghi hoặc: "Chuyện này có gì không đúng sao?"
Thẩm Đường cười không nói.
Khang Thì nói: "Chỗ không đúng là quá lớn ấy chứ, Tân quốc bị diệt rồi, Hà Doãn đã sớm do Canh quốc tiếp quản, hẳn cũng sẽ điều động người đến. Vụ án phải dựa theo luật pháp của Canh quốc, nhà Trương vì che giấu sự việc mà tự ý dùng hình để bịt miệng, coi trời bằng vung."
Bạch Tố cười khổ nói: "Nếu bọn họ sợ cái này, thì đã không ngang ngược ở Hà Doãn nhiều năm như vậy rồi... Ai, vô dụng."
Thẩm Đường lại bật cười, hỏi: "Sao lại vô dụng được? Bọn họ dám nói mình làm việc chấp pháp không hề oan sai?"
Bạch Tố cảm thấy khó hiểu.
"Oan sai chẳng phải là đầy rẫy ra đó sao?"
Dân chúng bị hại chết ở Hà Doãn còn ít à?
Lâm Phong ở một bên nghe mà như lạc vào sương mù.
Nàng cầu cứu nhìn về phía lão sư Chử Diệu.
Chử Diệu nói: "Ai có thể đảm bảo trong những oan sai này không có huyết thống chí thân mà Ngũ Lang vất vả tìm kiếm, đúng không?"
"Huyết thống chí thân" của nhà mình ở Hà Doãn bị bọn họ lạm dụng hình phạt hại chết, Thẩm Đường đến tận cửa đập phá quán xá thì có vấn đề gì à?
Đến đập quán xá mà có người chống cự thì người bị hại vô tình lỡ tay giết mấy tên ác ôn chống đối thì cũng chẳng sao, đúng không?
Chuyện trời đất luân thường mà!
Sự việc gì cũng đều có nguyên nhân!
Mối thù hôn nhân, lẽ nào có thể không báo sao? Không phải là quá bất thường à?
Khi báo thù lại phát hiện có người giết người vô tội, coi thường luật pháp Canh quốc, không tuân theo quốc chủ Trịnh Kiều, thế là Thẩm Đường xuất thủ, một nhà một nhà Lôi Đình tập kích để tìm chứng cứ, cái này cũng chẳng có vấn đề gì, đúng không?
"Vô ý" lật ra được "Chứng cứ mưu phản", vậy cũng không thành vấn đề, đúng không?
Không phục thì giết, cũng không thành vấn đề luôn, đúng không?
Vậy, tiếp theo có vấn đề gì nữa đâu?
Lời này vừa thốt ra, Kỳ Thiện và mấy người còn lại liên tục bật cười.
Bạch Tố: "???"
Thẩm Đường cũng cười nói: "Phải phải phải, ta đột nhiên nhớ ra, quả thật có một người chưa hết tang A tỷ tìm nơi nương tựa Hà Doãn kết hôn cho nên... Đời này loạn như vậy, hi vọng nàng lúc này không sao..."
Bạch Tố: "? ? ?"
_(:3" ∠)_ Còn thiếu một ngàn năm trăm chữ... Viết không xong rồi.
Hôm nay đầu óc đột nhiên vô cùng đau nhức, cứ âm ỉ đau, cũng không biết làm sao, gọi video nói chuyện với mẹ ta, hỏi ta sắc mặt sao mà xanh xao thế, thật sự là chịu không nổi. Gượng ép chụp xong, ta đi ngủ trước đây. Ngày mai ngày mốt còn phải chuẩn bị...
PS: Hôm nay xui xẻo, điện thoại còn rơi vỡ... Vốn còn muốn dùng cái máy Mate 30 Pro này đến khi Huawei Vương Giả trở về... ε=(ο` *))) ai (tấu chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận