Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 390: Hai tay đều bắt (length: 9305)

Trời sắp tối mịt, đúng lúc mặt trời lặn về hướng tây.
Là một người độc thân, Chử Diệu hiếm khi nấu ăn ở nhà, mọi bữa đều dùng ở nhà ăn công sở. Với một người thuộc bộ phận cốt cán như hắn, thường khi bận rộn sẽ quên cả giờ cơm, vì muốn đảm bảo sức khỏe, chủ công đặc biệt sắp xếp người "đưa cơm" phục vụ.
Lúc này vẫn là thời điểm ngày ngắn đêm dài.
Vừa đến giờ cơm, trong chính sảnh đã thắp đèn.
"Để đồ bên kia đi."
Chử Diệu không ngẩng đầu, dặn dò người đến.
Người phụ trách đưa cơm là một phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi.
Mặc váy áo vải thô mộc mạc, làm công việc đưa cơm tốn sức, trông nàng có vẻ cường tráng hơn cô gái bình thường.
Chử Diệu đặt bút xuống, mở hộp cơm ra.
Trên cùng là một bát cháo mạch loãng.
Loãng đến mức nào?
Hắn nhìn thêm hai lần, có thể đếm ra được bên trong có mấy hạt mạch.
Chử Diệu ngạc nhiên, liền hỏi: "Bát cháo này làm sao vậy?"
Người phụ nữ cung kính trả lời.
"Đây là đầu bếp dặn đặc biệt chuẩn bị cho ngài đấy ạ."
Chử Diệu không hiểu: "Đầu bếp?"
Người phụ nữ nhớ ra điều gì đó, nói: "À, là Thẩm Quân phân phó ạ, không chỉ có của ngài, cả đám người cầu chủ bộ cũng có nữa..."
Hóa ra ai cũng được phát một bát cháo loãng.
Chử Diệu không phải là trường hợp đặc biệt.
Mở những ngăn hộp cơm còn lại, đồ ăn nóng hổi phả vào mặt, kích thích vị giác, chỉ cần ngửi thôi đã biết mùi vị không tệ.
Ngoại trừ bát cháo trên cùng khiến người khó hiểu ra thì mấy món còn lại đều phong phú hơn ngày thường.
Dưới đáy hộp cơm gỗ được đóng chắc chắn - hai món chay hai món mặn một món chính, đều là đĩa vừa, phối với một bát cháo loãng.
Dù khẩu vị của Văn Tâm văn sĩ không lớn bằng võ gan võ giả, nhưng cũng hơn người bình thường, một người có thể ăn suất hai người.
Chử Diệu chậm rãi nhai nuốt.
Mất trọn một khắc đồng hồ.
Cuối cùng chỉ còn lại bát cháo loãng kia.
Cháo còn ấm, giúp nhuận họng ấm dạ dày cũng không tệ.
Kỳ Thiện và những người khác đều vậy.
Đến ngày thứ hai, đám người nghị sự gặp chủ công mặt mày hớn hở, còn ra vẻ "Các ngươi mau hỏi ta đi" đầy mong chờ, mấy người cẩn thận nghĩ liền đoán ra vài phần. Cố Trì thuận ý nàng: "Chủ công, bát cháo tối qua vị không tệ."
Lời này hoàn toàn là nói dối trắng trợn.
Chẳng nếm được vị gì, uống toàn nước.
Cố Trì hỏi: "Không biết hôm nay có còn cái phúc đó không?"
Thẩm Đường hài lòng bước xuống bậc thang, mắt long lanh như châu, cười nhẹ nhàng bắt đầu giấu đầu lòi đuôi: "Cái này sao... có cái phúc đó hay không, ta không quyết định được. Không nên hỏi ta, nên hỏi Lệnh tài đức kìa. Nàng ấy nói có thì mới có..."
Lệnh đức?
Liên quan đến học trò, Chử Diệu đặc biệt chú ý.
Sao việc này lại liên quan đến Lệnh đức rồi?
Cố Trì cười trêu ghẹo nói: "Chủ công nói vậy, lẽ nào là do Lệnh đức đặc biệt mang về cho chúng ta?"
Mặc dù... nhưng...
Bát cháo này cũng quá loãng!
Thẩm Đường ném ra quả bom lớn: "Cũng không hẳn, phải nói là đặc biệt mang đến cho ta mới đúng. Chỉ là ta đâu phải là người thích ăn một mình, nên mới bảo trù phòng đem mấy bó Mạch Tuệ kia chế biến thành cháo cho mọi người cùng vui."
Cho dù là Khương Thắng mới đến cũng thấy được điểm bất thường - Mạch Tuệ này là làm bằng vàng à?
Mà trong miệng chủ công lại quý giá đến vậy.
Quý giá đến mức xứng với hai chữ "ăn một mình"?
Khương Thắng bí mật quan sát thần sắc của những đồng liêu khác, phát hiện vài người hoặc hoang mang, hoặc nhíu mày, chỉ có con ngươi Chử Diệu khẽ run, hận không thể đứng bật dậy ngay tại chỗ để biểu thị sự kinh ngạc. Hắn nói: "Chủ công, ý của ngài... đây là do Lệnh đức dùng ngôn linh mà tạo thành?"
Thẩm Đường cười nói: "Đúng vậy."
Những người khác cũng kịp nghĩ đến điểm này.
Ngôn linh tạo vật không khó, bất kể là Văn Tâm văn sĩ hay võ gan võ giả đều làm được, ví dụ như cái trước có "Văn khí tường thành", cái sau có "Võ Khải chiến mã", đều là ngôn linh tạo vật.
Nhưng sự tồn tại của chúng không ổn định, hoặc nói là không tồn tại được lâu, cùng với việc Thẩm Đường hóa ra đồ ăn tồn tại ổn định rồi còn ăn được thì có sự khác biệt lớn. Chử Diệu và những người khác cũng từng nghiên cứu, một khoảng thời gian dài chỉ toàn bánh ngô, bánh quẩy với rượu mận.
Kết luận là: Không biết.
Mà Lệnh Đức là người thứ hai!
Đây không thể nghi ngờ là một tin tốt đáng mừng.
Chỉ là, bọn họ vui hơi sớm.
"Giống như chủ công từ không thành có, hóa văn khí thành hình món ăn rồi bảo tồn được lâu dài, học trò vẫn chưa làm được."
Lâm Phong xấu hổ. Bây giờ nàng chỉ có thể giục nảy mầm của hạt mạch, khiến mạch loại mọc lên dài, nhưng để chúng trưởng thành thì cần dùng thêm văn khí, giới hạn trước mắt của nàng là ba mươi bó Mạch Tuệ, sẽ làm cạn kiệt văn khí, sản lượng chỉ đủ làm hai ba bát cơm mạch.
Chử Diệu an ủi học trò mình, bảo nàng đừng vô tình Versailles: "Cho dù vậy cũng rất đáng nể rồi, con mới bao lớn? Đợi con thành Văn Cung, có thể nuôi một đội ngũ mấy trăm người cũng không thành vấn đề. Con có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Lâm Phong hỏi: "Nuôi sống mấy trăm người?"
Chử Diệu lắc đầu nói: "Chuyện nào có đơn giản như vậy? Nếu mấy trăm người này đều là tinh nhuệ, bọn họ có thể không mang theo bất kỳ lương thực, quân nhu gì, quần áo nhẹ nhàng xuất quân, trực tiếp tập kích quấy rối hậu phương địch. Con có từng nghĩ tốc độ này sẽ nhanh thế nào không? Trừ phi địch quân đảm bảo dọc đường có đủ lương thực cung ứng, nếu không mang người mà lương hết thì làm sao đuổi theo được."
Tại sao Thập Ô và Bắc Mạc lại đáng ghét như vậy?
Bởi vì mỗi khi đến mùa, thiếu lương thực bọn chúng sẽ cưỡi ngựa mang theo mấy ngày lương đi cướp bóc, đoạt được một mẻ rồi lại đi, bọn chúng ít người, tốc độ nhanh, khó mà bắt. Hành quân đánh trận, bên ngoài đánh nhau bằng võ lực, âm thầm lại đấu nhau về hậu cần.
Đánh trận, hao tổn nhất chính là lương thực, quân nhu.
Võ gan võ giả tự mang theo vũ khí và chiến mã.
Nhưng vấn đề thức ăn thì không giải quyết được.
Một hạt mạch có thể giục sinh ra một bó Mạch Tuệ, Lâm Phong có thể đảm bảo mấy trăm tinh nhuệ này tác chiến dài hạn, không còn lo lương thực thiếu hụt, giải quyết triệt để vấn đề mang theo quân lương không tiện.
Tướng nào dẫn quân đánh giặc mà không thích?
Nhưng có được là quá hiếm!
Quan trọng nhất là, Lâm Phong bản thân vẫn là Văn Tâm văn sĩ, sau này theo quân đội bồi dưỡng, đối ngoại có thể đánh cầm bày trận, đối nội có thể bảo hộ cung ứng hậu cần, đúng là tuyển thủ toàn năng! Chẳng nhìn thấy Cộng Thúc Võ và Tiên Vu Kiên hai người nhìn nàng bằng ánh mắt si mê sao?
Thẩm Đường nói: "Tính cơ động phải cực cao! Về lý thuyết, nếu như một ngày nào đó Văn Cung của Lệnh Đức hoàn thành, văn khí dư dả, con cùng với nửa bước hai người, lại mang thêm năm trăm tinh nhuệ nữa, có thể quấy phá tung hoành ở hậu phương Thập Ô. Nghe nói Thập Ô Bắc Mạc đều là bộ lạc ở rải rác, phá một cái là có thể đánh đến cái tiếp theo, bọn chúng muốn bắt các con, ha ha, đúng là nằm mơ ban ngày mơ tưởng ăn đào đấy!"
Nằm mơ ăn cứt!
Lâm Phong há hốc mồm.
Còn có thể như thế này nữa à?
Nàng theo thầy học tập, phần lớn đều học về nội chính.
Dưới góc nhìn của nàng, bản thân nên phát triển theo hướng tối ưu hóa mạch loại - văn khí cần thiết để giục nảy mầm ít hơn là văn khí giục mạch loại trưởng thành, như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều - nếu mạch loại do chính tay nàng thúc sinh, so với mạch loại bình thường có khả năng chống hạn, chống lũ, kháng bệnh tốt hơn và cho năng suất cao hơn, biết bao thứ dân có thể tránh được nạn đói?
Trên đời này có quá nhiều người, cả đời chưa từng có một bữa no bụng, như thể sinh ra chỉ để nếm trải những gian khổ triền miên.
Phải kết thúc hình phạt mới được giải thoát.
Chợt, Lâm Phong đã quyết định: "Học trò sẽ cố gắng hơn nữa, không phụ sự kỳ vọng của chủ công và lão sư."
Đối ngoại đánh giặc; đối nội an dân.
Nàng đều muốn cả!
Tiểu hội kết thúc, Lâm Phong được giữ lại.
Nàng nhỏ giọng nói kế hoạch của mình.
Thẩm Đường suy tư một lát - nàng và Chử Diệu đều có phản ứng đầu tiên là dùng nó cho đánh trận, nhưng ý tưởng của Lâm Phong có thể ban ân cho nhiều người hơn, cũng không nên bỏ qua - nàng quyết định.
"Ta sẽ cho người cấp cho con vài mẫu ruộng, con phụ trách ghi chép lại toàn bộ quá trình. Văn khí của con giục sinh mạch loại, nếu biểu hiện ở các phương diện đều tốt hơn mạch loại tự nảy mầm bình thường, thì sau này con sẽ rất bận đấy."
Hạt giống lương thực thượng hạng, sẽ có tác động quyết định đến vụ thu hoạch.
Còn nữa - "Lễ tế cày bừa vụ xuân, ta sẽ là chủ tế, con sẽ là phụ tế."
_| ̄| Buổi chiều bị mẹ ta kéo đi dạo phố, hơn sáu giờ đấy, sao có thể đi bộ mà không thấy mệt được. . . Tiền trong túi cạn đi thì thôi, còn suýt thì bị gãy chân nữa, sau khi về nhà thì mệt lả cả người. . .
Không chịu được nữa, đi tắm rồi ta muốn ngủ, nghỉ ngơi lấy lại sức (3[▓▓] PS: từ mùng 1 đến mùng 7, phiếu tháng vẫn nhân đôi, trong khu bình luận còn có bài viết tặng phiếu tháng, mọi người nhớ tham gia nhé, đừng để lãng phí (tấu chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận