Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 296: Đặt mua đồ tết (length: 12680)

"Thẩm Quân đến rồi!"
"Đây chính là Thẩm Quân?"
"Thế mà còn nhỏ tuổi như vậy..."
Tiếng xì xào bàn tán không ngừng, Thẩm Đường không chớp mắt nhìn thẳng, lách qua đám người, nhấc vạt áo bước lên đài cao sơ sài. Dân chúng vây xem bị quân lính ngăn lại. Đài cao đơn sơ, ba bậc thang, từng bước một đi lên, dân chúng vây xem có thể tùy ý nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Thẩm Đường bỏ ngoài tai những tiếng bàn tán hỗn loạn của đám đông.
Nàng ngồi vào vị trí đầu, vung tay ra hiệu xuống dưới.
Rất nhanh đã có quân lính mang sách bằng tre nặng nề đến.
"Bịch" một tiếng.
Vật nặng rơi xuống đất tung bụi mỏng.
Thẩm Đường cầm lấy cuốn trên cùng nhất mở ra.
Để cho nàng chọn một "May mắn" tiên phong.
"À, còn đúng dịp thế, đem tên quản sự kén ăn nhà họ Trương dẫn tới." Thẩm Đường tiện tay đóng quyển sách lại, đặt sang bên, Ly Lực túm một người lôi lên đài như bắt gà con. Người dân tập trung nhìn vào, lập tức nhận ra thân phận của người này, chính là tên quản sự kén ăn nhà họ Trương.
Mẹ của gã ta là nhũ mẫu của gia chủ nhà họ Trương.
Gã ta luôn coi mình là anh em vú của chủ nhà họ Trương.
Thêm vào đó, cả nhà gã ta đều làm việc cho nhà họ Trương, mấy miệng ăn đều rất được trọng dụng. Gã ta mượn cớ mối quan hệ này làm không ít chuyện khiến người người oán hận, như trắng trợn cướp đoạt con gái nhà lành, cướp ruộng tốt, đánh chết tá điền, ép chết mẹ góa con côi, không việc gì là không dám.
Vì lợi ích, gã có thể làm tất cả.
Nhà họ Trương có hơn sáu trăm khoảnh ruộng tốt bên ngoài, số tá điền cày cấy cho bọn chúng có hơn năm trăm người. Tên quản sự kén ăn phụ trách một phần công việc quản lý trong số đó, ngấm ngầm ức hiếp nhà tá điền mấy miệng ăn, cưỡng chiếm người, vợ, con gái người ta, tội ác tày trời.
Còn về chuyện Thẩm Đường trước đó vô tình thấy trong hồ sơ -- tên kén ăn nọ vu oan cho con trai người ta ăn vụng gà chọi, bắt người quả phụ mổ bụng để lấy bằng chứng trong sạch. Chuyện này trong tất cả tội ác của tên kén ăn đó, mức độ nghiêm trọng thậm chí còn không lọt vào top mười!
Thẩm Đường nhìn mà mày cau lại.
"Không cần phải thế chứ? Trực tiếp lôi xuống chém đầu cho xong chuyện, đừng mất thời gian."
Nhưng Kỳ Thiện mấy người không hề đồng ý với đề nghị của nàng.
Thẩm Đường thở dài, nói với tên quản sự kén ăn hốc mắt bầm đen đang run rẩy: "Được được được, ta hiểu mà, vẫn phải đi theo trình tự một chút. Lệnh Đức, ngươi đưa cho hắn Niệm Niệm."
Công việc vặt này vốn do Chử Diệu phụ trách.
Nhưng ông ta lấy cớ mình cao tuổi, lại thức suốt đêm nên giọng hơi khàn, đành để cho Lâm Phong là đồ đệ mình làm thay. Con nít cần rèn luyện nhiều hơn, đạt đến mức độ “Thái Sơn sụp trước mặt mà sắc không đổi, hươu chạy bên trái mà mắt không chớp”.
Văn nhân thi sĩ phải có một trái tim sắt đá.
Bất cứ khung cảnh lớn nhỏ nào cũng có thể xử lý trơn tru.
Lâm Phong nén sự căng thẳng, giọng non nớt từ trên đài cao truyền xuống tai người dân. Cô bé cắn âm rõ ràng, giọng điệu du dương niệm xong một phong thư. Thẩm Đường bèn hỏi tên quản sự kén ăn có nhận tội không.
Tên quản sự kén ăn dập đầu van xin tha thứ, đập vào đài cao kêu bình bịch – nếu chỉ có nhà họ Trương bị sờ gáy, hắn còn có thể mạnh miệng. Nhưng Thẩm Đường một đêm ra tay với bảy nhà, đủ thấy thủ đoạn của đối phương quá sấm sét.
Không thèm úp mở, ra tay trực tiếp!
Rơi vào tay loại người này làm gì còn đường sống?
Hắn không phải không biết mình đã làm những gì, chẳng qua trước đây yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc -- Nhà họ Trương là núi dựa lớn nhất của hắn, hắn lại là anh em vú của gia chủ. Đụng vào hắn là không nể mặt nhà họ Trương. Bây giờ núi dựa đổ rồi, mà ngay cả cái núi dựa tự thân còn là Bồ Tát đất vượt sông còn khó giữ thân mình, mình làm gì còn đường sống?
Bây giờ chỉ cầu không bị xử tử.
Chỉ cần có thể còn sống...
Thẩm Đường lãnh đạm hỏi: “Ngươi nhận tội hay không?” Tên quản sự kén ăn vội nói: "Nhận, nhận tội ạ."
Thực tế thì hắn đã chẳng nhớ nổi mình có làm hay không làm, đã làm mấy chuyện, làm khi nào... Nhiều quá rồi.
Thấy tên quản sự kén ăn nhận tội, Thẩm Đường hỏi Cố Trì.
“Vậy thì nên định tội thế nào?” Cố Trì nói: “Nên phạt tội cắt mũi.” Thẩm Đường cười: “Được thôi, vậy thì phạt cắt mũi.” Người dân bên dưới nghe vậy xôn xao lên. Còn tên quản sự kén ăn trên đài cao lại sống sót sau tai họa, lộ ra chút may mắn.
Cái gọi là “cắt mũi” chính là cắt bỏ mũi của phạm nhân. So với mất mạng thì mất cái mũi có đáng gì.
Người dân bất mãn vì tên kén ăn làm quá nhiều chuyện ác như vậy mà vẫn còn mạng, chỉ mất mỗi cái mũi thôi!
Sao mà bất công vậy!
Lúc này có người không nhịn được định bỏ đi.
Nhưng —– Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tên kén ăn, cái mũi lẫn máu tươi rơi xuống đất. Người thi hành hình phạt dùng tro than bịt miệng vết thương cầm máu.
Thẩm Đường cũng chẳng thèm nhìn cái mũi của hắn. Nàng lại tiện tay cầm lấy một cuốn sách khác, nhìn một lượt, khẽ cười đầy ẩn ý.
Đưa cho Lâm Phong đang đứng một bên.
"Lệnh Đức, ngươi đọc đi."
Tên quản sự kén ăn lập tức hoa cả mắt.
Thẩm Đường vuốt ve trang sức bên hông, cười tươi rói như ánh nắng.
"Ngươi cho rằng giỏ thư từ này viết về ai vậy? Phạt cắt mũi là cái giá ngươi phải trả cho chuyện vừa rồi. Còn đây là một vụ khác. Hai chuyện khác nhau, một sự một phạt. Ta đây nhân từ lắm đấy, gần cuối năm rồi không nên giết chóc nhiều. Số tội khác cứ miễn tạm đi. Ta sẽ tính từng chuyện một với ngươi!” Đồng tử của tên quản sự kén ăn run lên dữ dội.
Hắn nhìn vào cái giỏ đầy thư từ trong tay Thẩm Đường.
Sơ ý giãy giụa kịch liệt nhưng bị Ly Lực đạp ngã xuống đất, hai tay bị bắt ngược ra sau lưng, giãy cũng không giãy được.
Lâm Phong đọc cuốn thứ hai.
Lần này tên quản sự kén ăn không chịu nhận tội.
Nhưng không sao, nàng khinh thường dùng những thủ đoạn ép cung đẫm máu và phi văn minh đó, mọi người là người văn minh thì hãy làm theo kiểu văn minh.
Văn nhân thi sĩ có thể khiến cho cái miệng ngươi nhả ra lời thật!
Chờ đến khi tên kén ăn mất kiểm soát nhận tội, Thẩm Đường cười quay đầu hỏi Cố Trì: “Nhìn Triều, cái này nên cân nhắc tội thế nào?” “Phế hình.” Cái gọi là “phế hình” là chặt chân.
Thẩm Đường nói: "Vậy không được, chặt chân hắn, vết thương lớn như thế hắn có thể chống được mấy hơi thở? Cuối năm mà ghê rợn quá."
Cố Trì: "Có thể chặt một chân để giảm tội."
Thẩm Đường gật đầu đồng ý.
Thế là sai người chặt ngón chân cái phải của tên quản sự kén ăn.
Cuốn thứ ba, trọng hình, “Phế hình”.
Cuốn thứ tư, trọng hình, “Phế hình”.
Cuốn thứ năm, trọng hình, “Phế hình”.
Thẩm Đường nhìn mà mày nhíu chặt.
Nàng cố ý lẩm bẩm, đám dân bên dưới ai cũng có thể nghe được.
"Haizz, cha mẹ không cho ngươi sinh ra bảy tám cái chân. Không hiểu ngươi lấy sức đâu mà phạm nhiều tội phải bị phế hình đến vậy? Đã sinh ra làm người thì xin hãy lương thiện. Trước khi làm việc gì thì hãy nghĩ đến bộ dạng cha mẹ cho ngươi đã. Chặt mấy lần thì đủ?"
Theo hồ sơ thư từ hiện có, cho dù cân nhắc mức tội nhẹ nhất, mười ngón tay, mười ngón chân, hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và cái miệng trên toàn thân của tên quản sự kén ăn cũng không đủ chặt.
Mục đích của Thẩm Đường là răn đe, tạo uy, lập tín chứ không phải dạy giáo trình khiến người ta chết thảm tại hiện trường. Nàng trực tiếp cho tên quản sự kén ăn một cái chết gọn lỏn, sai người vác đao chém đầu hắn.
Cái đầu dưới sức đẩy của dòng máu tươi trào ra lăn mấy vòng.
Máu tươi văng tung tóe, dính vào đôi vớ của Lâm Phong.
Cô bé chỉ tái mặt đi một chút chứ vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Thẩm Đường để Lâm Phong đọc hết số hồ sơ liên quan đến tên kén ăn còn lại.
Theo những gì trong đó thì đừng nói một mình gã ta, cả nhà gã từ già đến trẻ cũng đáng bị chôn theo đến vài lần. Dưới tình cảnh đó, Thẩm Đường cũng không hề nhắc đến cái vụ họa bất cập gia đình -- không nói đến việc cha mẹ, anh chị em, vợ con tên kén ăn cũng chẳng sạch sẽ gì, cho dù bọn chúng vô tội thì vẫn là những kẻ trực tiếp hưởng lợi từ việc làm của tên kén ăn.
Nếu như bọn chúng không biết gì thì còn có thể kêu oan được vài tiếng, nhưng rõ ràng là những người hưởng lợi thì bọn chúng có gì mà vô tội chứ?
Chỉ tính riêng những người bị tên kén ăn này trực tiếp hại chết đã có năm mươi tám mạng rồi! Còn số người bị hại gián tiếp chắc phải tăng lên gấp bội!
Thẩm Đường: “Đem vợ tên kén ăn Ngô mỗ áp giải lên.” Cả nhà hắn mà...
Thôi thì ở bên nhau cả nhà cho nó vui vẻ.
Thẩm Đường mặt không cảm xúc thưởng thức trà nóng. Chưa đầy hai khắc đồng hồ, trên đài cao đã có thêm tám cái đầu người. Nàng nhìn thấy đầu người thì cảm thấy không được dễ chịu nên sai người sắp xếp đầu người lại ngay ngắn, cho mặt quay về cùng một hướng -- à, nhìn như vậy có vẻ thoải mái hơn.
Cô con gái của gia đình này phạm tội tương đối nhẹ thì chỉ bị quất năm mươi trượng rồi đưa vào giã gạo kiếm sống qua ngày.
Nhà tên kén ăn xong rồi. Cái giỏ tiếp theo lại không hề dễ chịu như vậy. Bởi vì nó là tiết mục chính, là nhà họ Trương của Hà Doãn!
Thẩm Đường tùy tiện lấy ra một cuốn. Vừa xem lên là xử tử, xử tử! Nàng không tin liền lại vớt thêm một cuốn nữa, vẫn là chém đầu, có cả giảo hình, thậm chí còn tru di tam tộc. Hết sảy!
Nhà này quả là combo xử tử toàn tập.
Cố Trì nói: “Cũng chẳng cần rườm rà như vậy, cứ lấy tội của chủ nhà họ Trương ra đi, nhẹ nhất cũng là tru di tam tộc, cũng phải phanh thây ngũ mã rồi.” Thẩm Đường: "..."
Cái gọi là "tru di tam tộc, ngũ mã phanh thây" thì cũng dễ hiểu. Nói đơn giản thì là những kẻ thuộc tam tộc nhà kia trước khi chết còn phải bị cắt mũi, chặt chân, bị quất đánh cho đến chết rồi đem bêu đầu thị chúng, sau đó cuối cùng bị chặt ra thành từng miếng thịt muối… Hình phạt của Tân Quốc và Canh Quốc khác nhau.
Nước trước thường đánh trượng cho đi tha hương là chính, chặt tay chặt chân không nhiều, mà khi đã dùng thì thường là tội ác tày trời. Còn Canh Quốc động một cái là chém tay, mắt, mũi, miệng, tay chân.
Bây giờ tại nước Canh, Trịnh Kiều nắm quyền, nhà họ Trương tự nhiên không còn quả ngọt để hưởng.
Trước kia còn có thể dùng tiền tài để chuộc tội.
Hiện tại thì không được.
Bởi vì nước Canh quen với việc xét nhà trước rồi mới đến xét người.
Gia sản nhà họ Trương lại bị Thẩm Đường coi như đồ cúng "đặt mua", muốn chuộc tội cũng không xong, thế là mỗi một quyển hồ sơ đều có thể khai ra món quà lớn "tử hình". Đao phủ vung đao vung đến mỏi cả tay, đến nỗi chuôi Đại Khảm Đao đặc biệt mài sắc cũng bị cùn lưỡi.
Nhìn xem từng hàng đầu người được sắp xếp chỉnh tề...
Người dân bên dưới không hề thấy tàn nhẫn, chỉ cảm thấy hả dạ.
Duy chỉ có những "con cá lọt lưới" trà trộn trong đám đông nhìn xem cuộc hành hình mới cảm thấy tàn nhẫn. Bọn họ nhìn xem từng gương mặt quen thuộc bị Thẩm Đường sai người kéo lên đài cao, rồi bị người ta không chút tôn trọng túm tóc, lộ cổ ra chịu chém...
Nỗi đau buồn, phẫn nộ và hận ý mãnh liệt trào dâng trong lòng.
Thù này không báo không phải là người!
Ánh mắt oán độc bắn về phía thiếu niên trên đài cao.
Bọn họ chỉ nhìn thấy tộc nhân của mình bị giết, chỉ thấy Thẩm Đường tàn bạo vô tình. Chính Thẩm Đường đã khiến bọn họ trong một đêm từ trên mây rơi xuống vũng lầy, từng đám như chó nhà có tang, không thể không mặc đồ dân thường lẩn trốn, trốn tránh... Không còn được như xưa nữa.
Bọn họ muốn ẩn mình, dù là nằm gai nếm mật cũng muốn âm thầm tích lũy lực lượng, cho Thẩm Đường một đòn trí mạng!
Cũng có người chuẩn bị mưu đồ cướp ngục.
Cố Trì: "..."
Ơ cái này...
Có thể tôn trọng cái đạo làm văn sĩ của hắn một chút không?
Cố Trì ánh mắt lạnh lùng, cười khẩy một tiếng, đưa tay ra kéo Cộng Thúc Võ, nói cho hắn phương hướng và hình dáng đại khái của "con cá lọt lưới" —— Biết rõ là tai họa ngầm còn giữ lại làm gì?
Giết sạch mới có thể trừ hậu họa mãi mãi!
Cố Trì trước kia vào Nam ra Bắc, gặp không ít cái gọi là "hậu duệ huân quý của kinh đô cũ", những người này bản chất bên trong đều chung một đức hạnh, không thể bỏ được vinh hoa phú quý trước kia, ẩn nấp trong dân gian, âm thầm mưu đồ khôi phục lại triều đại cũ! Chỉ cần có thể phục quốc, việc gì họ cũng dám làm.
Chuyên tìm cơ hội gây rối, vào rừng làm cướp, chặn giết người dân của nước mới, bỏ độc gây dịch bệnh vào thôn xóm thành trấn.
Những mầm họa này...
Giết cho thống khoái!
Đáy mắt Cố Trì mang một vẻ âm lãnh chưa từng có.
ε≡(】 【) Các bảo tử, ngủ ngon rồi Ngủ ngon trước đó lại xin phiếu tháng nha.
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận