Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 846.1: Nuôi trong nhà Miêu tử sai lệch (length: 7719)

Ban thưởng?
Triệu Phụng và Tần Lễ liếc nhau.
Tần Lễ bình tĩnh: "Không có công thì không nhận lộc."
Dù sao bọn họ vẫn là người mới, chưa có công trạng gì, tùy tiện nhận lấy phần thưởng này, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu lời bàn tán. So với Tần Lễ cẩn thận, Triệu Phụng phản ứng trực tiếp hơn nhiều.
Hắn hiếu kỳ rướn cổ lên: "Cái gì ban thưởng?"
Từ Thuyên lắc đầu: "Cái này thì ta cũng không rõ, chủ công giao cho mạt tướng, bảo mạt tướng nhất định phải tự tay đưa đến tận tay tiên sinh."
Triệu Phụng vuốt râu suy đoán: "Chẳng lẽ là vàng?"
Hắn trước đây ở dưới trướng chủ công giữ chức vụ khá lâu, tuy rằng vì thân phận lúc đó mà không có cơ hội tiếp xúc quá nhiều vào việc cơ mật, nhưng chủ công rất hào phóng, chưa bao giờ cố ý tránh mặt Triệu Phụng. Qua lại vài lần, Triệu Phụng cũng dò hỏi được sở thích của nàng, nàng vô cùng yêu tiền.
Ngày thường đối đãi thuộc hạ rất rộng rãi, thường có ban thưởng, đồ vật ban thưởng cũng đủ loại, nhưng rất ít khi thấy bóng dáng vàng bạc.
Tiền mừng tuổi Tết cũng chỉ là vài đồng tiền xu.
Nhìn trọng lượng hộp gỗ, chẳng lẽ là một hộp vàng bạc?
Tần Lễ mỉm cười: "Chủ công nào sẽ tầm thường như thế?"
Người trên thích thông qua ban thưởng để thể hiện sự coi trọng và yêu thích với Liêu Chúc, nhưng không có nghĩa là vật càng quý giá càng có ý nghĩa, mà là ở tấm lòng! Vàng bạc châu báu có vẻ quá sơ sài.
Từ Thuyên đứng bên suýt chút nữa sặc nước bọt.
Nếu như tầm thường có thể nhận được thưởng vàng bạc thả ga thì chắc chủ công đã chạy theo sự tầm thường này rồi. Chủ công khác thì khó nói, nhưng ban thưởng của chủ công nhà mình thì thứ nhất chắc chắn sẽ không có "Vàng bạc". Không phải nàng không muốn, mà thật sự là không có khả năng này.
Lòng thì muốn nhưng lực bất tòng tâm.
Nhịn cơn ho muốn sặc, Từ Thuyên lại làm mặt đáng thương với Tần Lễ: "Chủ công nói tiên sinh nhất định sẽ thích, nếu ngài không chịu nhận, mạt tướng về cũng không biết ăn nói sao với chủ công."
Từ Thuyên đã nói vậy, Tần Lễ đành phải nhận lấy.
Lúc đầu muốn đợi Triệu Phụng và Từ Thuyên đi rồi mới mở hộp ra, nhưng hai người cứ như mọc rễ, hai mắt tràn đầy hiếu kỳ, hắn đành phải buồn cười mà mở hộp gỗ. Đến khi thấy rõ vật trong hộp, hắn sững người, Triệu Phụng hai người cũng rướn cổ ghé lại xem.
Ngay sau đó, sắc mặt cả ba người đều lộ vẻ kỳ lạ.
Trong hộp gỗ chất đầy nhẫn.
Nhẫn vàng, bạc, ngọc, vàng khảm ngọc...
Nhẫn thành phẩm kiểu dáng cho nam, còn lại đa số là phôi nhẫn, chưa được tạo hình hoàn chỉnh. Nhưng xem từ kích cỡ hình dáng thì chúng đều là phôi nhẫn cả. Cũng không biết chủ công đi đâu mà gom được nhiều đồ chơi thế, bất quá, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là chủ công tặng nhẫn a! ! !
Tần Lễ "ba" một tiếng đóng hộp gỗ lại, điều chỉnh tâm trạng.
Cố gắng lên tiếng: "Vật chủ công ban thưởng này..."
Tuy rằng nửa sau câu không nói ra, nhưng Từ Thuyên hiểu rõ: "Tiên sinh chớ hiểu lầm, chủ công tuyệt đối không có ý đó!"
Ý gì?
Đương nhiên là tỏ tình với Tần Lễ đó thôi.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Lời nói của Từ Thuyên khiến Tần Lễ hơi an tâm.
Mãi cho đến khi Từ Thuyên đi rồi, Triệu Phụng vẫn còn ngơ ngác: "Công Túc à, ngươi nói xem chủ công đột nhiên đưa nhiều như vậy... là có ý gì?"
"Chắc là hiểu lầm ta thích thứ này thôi."
Thông minh như Tần Lễ, chỉ một lát đã hiểu rõ nguyên nhân — ngày đó hắn đặc biệt ăn diện đi gặp nàng, đeo mấy chiếc nhẫn mình thích, chủ công cũng nhìn chằm chằm ngón tay hắn rất lâu, chắc hẳn hiểu lầm là từ đó mà ra?
Thảo nào nàng sẽ nói hắn chắc chắn sẽ thích.
Tần Lễ đúng là có thói quen đeo nhẫn lâu ngày, đa số các văn sĩ am hiểu bắn cung và kiếm thuật đều vậy, nó ngoài việc làm trang sức thì còn có tác dụng phụ trợ. Nhưng mà phần lớn mọi người chỉ đeo một hai chiếc, còn Tần Lễ ngày đó xuất trận thì đúng là có hơi chói mắt thật...
Tần Lễ giải thích qua loa, Triệu Phụng vỗ đùi cười lớn.
Kết quả vì vui mừng quá mức mà làm động đến vết thương, nụ cười trở nên méo mó.
Hắn nhe răng nhăn mặt một hồi lâu mới chịu hết đau, rồi nói: "Nếu là tâm ý của chủ công, vậy ngươi cứ đeo thôi, thỉnh thoảng đổi một vòng. Ai, nếu không phải... Công Túc Đa Bảo các cũng đều là những món đồ trân quý..."
Nói thế nào thì cũng từng là vương công quý tộc, Tần Lễ còn là người thừa kế đại tông của Tông Chính, trong phủ trân bảo không đếm xuể.
Chỉ là những thứ của cải tưởng chừng vĩnh hằng này, dưới sự tàn phá của chiến hỏa, tất cả đều trở thành cát chảy giữa ngón tay. Không nắm được, cũng chẳng còn gì. Năm đó khi nước mất nhà tan, Tần Lễ lúc vội vã cũng không mang được bao nhiêu đồ trân quý theo. Theo thời gian trôi qua, từng món đều bị bán lấy tiền.
Hắn thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, sẽ mơ thấy chiến hỏa của cố quốc, sẽ mơ thấy quãng đường tha hương, cũng sẽ mơ đến dáng vẻ khi Tần Lễ mang đồ trân quý đi bán để lấy tiền ngày xưa — bị bán đi không chỉ là trân bảo, mà còn cả hình bóng công tử Tần đã từng được trân bảo chứng kiến.
Tất cả những gì sôi nổi đều trộn lẫn tạp thành những gam màu trầm lắng.
Theo tuổi tác lớn dần, càng thêm khắt khe với bản thân, đại đa số vốn liếng đều được dùng để trợ cấp cho những tướng sĩ đã hi sinh, trẻ mồ côi quả phụ. Nhìn Tần Lễ sống nghèo túng, Triệu Phụng lại càng thấy lạ. Haiz, hắn vẫn còn nhớ Tần công tử ngọc ngà châu báu ngày trước.
Tần Lễ liếc Triệu Phụng một cái.
"Ngươi coi ta là cô nương khuê các được nuông chiều chắc?"
Trong lòng người sau đang nghĩ gì, hắn há có thể không biết?
Chỉ là, có một chuyện hắn không hiểu — cái tâm thái thích ăn mặc theo kiểu trai con này, rốt cuộc đã được hình thành như thế nào?
Bị nói trúng tâm tư, Triệu Phụng gãi đầu, ấp úng nói: "Ha ha — cái đó, ta còn có việc, đi trước đây."
Tần Lễ: "..."
Lúc Từ Thuyên trở về bẩm báo với Thẩm Đường, Thẩm Đường đang gục bên bàn vẽ gì đó: "Văn Thả, xong việc rồi?"
"Bẩm chủ công, sự việc đã làm thỏa đáng."
"Công Túc có nói gì không? Có thích không?"
Từ Thuyên đương nhiên không thể giấu giếm sự thật, nói chi tiết mọi chuyện đồng thời còn nói thêm về chuyện hiểu lầm, rồi nhanh chóng nói trước khi Thẩm Đường mở miệng: "Nhưng chủ công yên tâm, mạt tướng đã giải thích rõ ràng."
"Ừ ừ, giải thích rõ ràng là tốt rồi."
Thẩm Đường nhẹ nhàng thở ra, trách bản thân không có kinh nghiệm, suýt chút nữa đã biến thành trò cười. Nàng cần tài năng của Tần Lễ, cần hắn giúp nàng làm việc, giúp nàng gây dựng sự nghiệp. Nếu vì chuyện hiểu lầm này mà làm hai bên khó xử thì quá là thiệt thòi.
Nói xong, nàng nhìn bản vẽ rồi bĩu môi.
"Nhẫn cũng không làm được mà..."
Nàng đã vẽ xong thiết kế nhẫn năm mới.
Từ Thuyên đứng gần đó, liếc nhìn bản vẽ trên bàn.
Trong nháy mắt, hắn trầm mặc.
Gu thẩm mỹ và hội họa của chủ công, quả thật hắn không hiểu.
"Chủ công, đây là cái gì?" Hôm nay Từ Thuyên trực ban, lấy nguyên tắc không hiểu thì hỏi cho ra lẽ mà hỏi.
Thẩm Đường cầm lấy bản vẽ mà bản thân ưng ý nhất.
"Đây là thiết kế mà ta tự tranh thủ làm, không hề ảnh hưởng đến công việc, định sửa bản thảo xong thì sẽ giao cho thợ thủ công làm, năm nay ăn tết cho mỗi người một chiếc. Lúc trước thấy Công Túc đeo nhẫn thấy đẹp quá nên ta cũng làm một cái làm dấu hiệu của công ty."
Từ Thuyên: "..."
Thẩm Đường: "Mấy năm trước quà tết đều là vải lụa tơ tằm, không thể nào năm nay vẫn là kiểu cũ được, haiz? Đánh thắng trận thu về nhiều chiến lợi phẩm như vậy, cũng nên cho người ta thứ gì có giá trị chứ... Chứ không có tâm ý."
Nàng thấy may mắn duy nhất là những món quà này đều đi công quỹ chứ không phải tư quỹ, hiện tại tư quỹ của nàng còn sạch sẽ hơn mặt nàng.
Huhu, tiền mừng tuổi đồng tiền năm nay cũng không phát nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận