Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 006: Quốc tỷ, ngôn linh (length: 8162)

Thẩm Đường ổn định tâm thần, sắc mặt trấn tĩnh nhìn thẳng vào thanh niên.
Hỏi hắn: "Tiên sinh có thù với nhà Cung?"
Ai ngờ thanh niên trả lời nằm ngoài dự liệu của nàng.
Chỉ thấy thanh niên này hai tay đút trong tay áo, nửa dựa vào thân cây, cụp mắt xuống nói nhẹ nhàng: "Không có thù."
Thẩm Đường: "..."
Không có thù thì ngươi xem náo nhiệt làm gì?
Gặp phải người nhà Cung còn định ra tay giết người?
Có lẽ là ánh mắt Thẩm Đường quá khó nói hết, thanh niên bị nhìn đến khó chịu.
"Ngươi đang nhìn ta bằng ánh mắt gì đó?"
Tự nhiên là ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần!
Thẩm Đường trong lòng thầm nhủ, ngoài miệng lại nói: "Đã không thù, sao tiên sinh lại có ác ý lớn như vậy?"
Thanh niên mỉm cười: "Ngươi là người nhà Cung, sao lại không biết?"
Thẩm Đường: "..."
Thật sự không muốn cho nàng thêm tình tiết nhân vật kỳ quái nữa mà.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra hết khí trong lồng ngực, nở nụ cười "Hạt nhân dễ mến".
"Tiên sinh có ân cứu mạng, tại hạ khắc sâu trong lòng, bất quá có mấy chuyện mong tiên sinh biết rõ."
"Ngươi nói đi."
"Một, ta không phải người nhà Cung." Vừa nói xong, Thẩm Đường liền thấy trong mắt thanh niên lóe lên vẻ khác lạ, nàng cũng mặc kệ thanh niên tin hay không, tiếp tục nói, "Thứ hai, ta cũng không rõ ác ý của tiên sinh là gì. Thứ ba, ta càng không phải là nam tử nhà Cung..."
Rõ ràng là nữ nhân hàng thật giá thật.
Tuy rằng còn nhỏ tuổi, thân thể cũng chưa phát triển, không rõ ràng đặc điểm giới tính thứ cấp, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt này thôi cũng sẽ không nhận sai giới tính!
Thanh niên quan sát tỉ mỉ mặt Thẩm Đường, nhìn vào mắt nàng, tựa hồ đang cẩn thận suy xét tính chân thực của lời này.
Một lúc lâu sau mới vuốt cằm nói: "Lời tiểu lang quân nói, ta tin."
Thẩm Đường: "..."
Ngươi tin cái khỉ gì chứ!
(╯‵□′)╯︵┻┻ Nói không phải nam rồi, sao tên này cứ cố chấp vậy!
Chẳng lẽ nàng phải tụt quần cho hắn xem mới tin à?
Thanh niên mỉa mai nói: "Tuy thân thủ cũng tạm, nhưng lạm dụng văn tâm như vậy, đánh đấm loạn xạ, đúng là không giống như người được dạy dỗ bài bản."
Cũng chẳng có người học thức nào lại đi đánh nhau tay đôi với quân nhân cả.
Cân nhắc đến những phạm nhân bị lưu đày lần này không chỉ có mỗi người nhà Cung, hắn suy đoán tiểu lang quân này có lẽ là một trong số những người họ khác, có tướng mạo nữ sinh nhưng lại giả trai nên mới bị trả lại vị trí nữ quyến, lúc này mới may mắn thoát nạn không bị phế trừ.
Thẩm Đường: "..."
Trong lúc nhất thời không biết nên phản bác từ đâu, chỉ kịp nắm bắt được một trọng điểm.
"Ngươi nói... Văn tâm? Ta có văn tâm?"
Người này lại có văn tâm ư?
Ma sát nắm đấm!
Nàng coi như có thể thấy được một chút đãi ngộ mà người xuyên việt nên có.
"Ngươi lại không biết?"
Thấy vẻ mặt nàng không giống giả bộ, lần này đến phiên thanh niên kinh ngạc.
Thẩm Đường thành thật lắc đầu.
Nàng xuyên đến thế giới này còn chưa được hai mươi bốn tiếng.
Không những không có ký ức của chủ nhân cơ thể này, mà bản thân còn bị trộm nhà, nàng đi đâu mà biết những chuyện này?
Thanh niên truy hỏi: "Đã không biết mình có văn tâm, vậy ngôn linh vừa rồi là sao?"
"Ngôn linh... Lại là cái gì?"
"Chính là đoạn 'Từ mẫu kiếm trong tay, người xa quê trên thân bổ' kia, đó chính là văn tâm ngôn linh của ngươi."
Thanh niên nói xong thì cau mày lại, vẻ mặt rất là cổ quái.
Lấy kiếm bổ từ mẫu, nghe cũng chẳng phải là một ngôn linh hay ho gì, nhưng thiên hạ rộng lớn, đâu thiếu chuyện lạ, có lẽ là do hắn kiến thức còn hạn hẹp.
Thẩm Đường thật lòng nói: "...Ta đang nghĩ cách cứu mạng, nó bỗng dưng xuất hiện trong đầu ta."
Thanh niên: "..."
Thật không hợp lẽ thường!
Thẩm Đường lại kéo chủ đề về.
"Tiên sinh vẫn chưa nói tại sao ngươi lại không thích nhà Cung như vậy."
Vấn đề không được giải quyết cũng giống như đang ăn dưa mà không được ăn phần tiếp theo, cái cảm giác bứt rứt khó chịu đó không hề dễ chịu chút nào.
Thanh niên liếc Thẩm Đường một cái, mặt không cảm xúc nói: "Tuy không có thù riêng, nhưng lại có mối hận vong quốc."
Nghe xong lời này, Thẩm Đường lập tức thu lại cái ý định ăn dưa của mình.
Cái này không phải chuyện đùa, sơ ý chọc giận người ta thì sợ rằng sẽ đánh nhau ngay. Lại không biết bây giờ các nước lớn bé mọc lên san sát, các quốc gia chinh phạt lẫn nhau không ngừng, diệt quốc dựng nước đều là chuyện cơm bữa, một người nếu sống đủ lâu, người ta có thể thay tới hai ba quốc tịch ấy chứ.
Thanh niên đối với cố quốc có tình cảm, nhưng cũng không sâu nặng đến mức độ như vậy.
"Vậy, ngôn linh đâu?"
Thẩm Đường cũng chẳng khách khí, trực tiếp coi thanh niên là một "NPC hướng dẫn" miễn phí.
Có thể khai thác thông tin từ hắn, tội gì mình phải chạy tới chạy lui nghe ngóng chứ?
Chơi miễn phí cơ mà, ai mà không thích chứ.
Thanh niên: "..."
Hắn liên tục xác nhận Thẩm Đường thực sự không biết gì, với lại các câu hỏi đều rất cơ bản, trả lời một hai câu cũng không sao.
Chỉ là câu hỏi cơ bản đến mức làm người khác hoài nghi liệu cô ta có phải là người rừng xuất hiện từ trong xó xỉnh hang sâu nào đó hay không, nên thanh niên đành phải kể từ đầu.
Những gì hắn kể lại thì đầy đủ hơn ký ức lộn xộn của Thẩm Đường nhiều.
Năm xưa sao trời rơi xuống, phân năm xẻ bảy, tản mát khắp vùng Trung Nguyên, thế nhân ai nấy vội vàng tu luyện văn võ để hấp thụ thiên địa linh khí, dốc sức rèn luyện bản thân, trừ những người làm ăn nhỏ "đầu cơ trục lợi" ra thì chẳng ai thèm đoái hoài đến nó cả. Cho đến khi có một thợ thủ công điêu khắc một mảnh vụn thiên thạch thành tỷ ấn, rồi kính dâng lên quốc quân.
Vị quốc quân đó vừa cầm ấn tỷ thì ngay lập tức tử quang đại phát, vô số văn tự kỳ dị từ ấn tỷ bay ra, một phần trong số đó dung hợp vào người các quan viên trong triều. Lúc này mọi người mới biết, những văn tự bên trong tỷ ấn này kết hợp với những văn tâm võ đảm đặc biệt thì có thể phát huy ra sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Những văn tự đó chính là "ngôn linh".
Tỷ như câu nói trước đó của thanh niên, "Răng cứng mà mất trước, lưỡi mềm mà tồn sau, mềm có thể thắng cứng, yếu có thể thắng mạnh", thì có thể tăng sức mạnh, khả năng hồi phục cho một trong hai bên, nhưng một ngôn linh khi vào tay những người khác nhau thì sẽ có hiệu quả khác nhau.
Từ đó về sau, mảnh vụn thiên thạch liền trở thành tiêu chuẩn tối thiểu cho quốc ấn của các nước.
Quốc ấn ẩn chứa ngôn linh sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thực lực của một quốc gia, nếu quốc quân vận dụng quốc ấn, thì có thể khiến cho nó hóa thành quốc chi trọng khí, trấn giữ quốc vận biên thùy.
Nói đến đây, thanh niên ngừng lại một chút, ngấm ngầm dùng khóe mắt nhìn lướt qua biểu cảm của Thẩm Đường, nói giọng nhạt nhẽo: "Đô Thành Nặng Đài bị đánh phá, quốc ấn cũng mất theo, nghe nói nhà Cung đã nuốt riêng. Nhưng sau khi nhà Cung bị tịch thu tài sản rồi, vẫn chưa tìm được tung tích quốc ấn..."
Thẩm Đường không quan tâm đến quốc ấn, mà lại chú ý đến — "Nặng Đài?"
Lời vừa thốt ra, biểu cảm trên mặt thanh niên lại càng thêm đặc sắc và phức tạp.
"...Chính là Tân quốc lúc trước, trên phố đang lan truyền tin sẽ đổi thành 'Nặng Đài'."
Hắn cứ ngỡ Thẩm Đường hỏi như vậy là do bị giam cầm trên đường đi, không biết tin tức bên ngoài nên không biết hiện giờ Nặng Đài chính là Tân quốc, nào ngờ cô chỉ thấy cái tên này hơi kỳ quặc mà thôi.
"Diệt nước xong rồi còn đổi tên người ta..."
Đây là cái kiểu thao tác gì vậy?
Thanh niên nói: "Để sỉ nhục."
"Sỉ nhục?"
"Phàm là tỳ thì sẽ bị đối xử như nô tỳ, gọi chung là 'Nặng Đài', đối với dân Tân quốc mà nói, đương nhiên là nỗi sỉ nhục vô cùng."
Cái gì mà "Phàm là tỳ thì sẽ bị đối xử như nô tỳ"?
Nói nôm na ra thì chính là nô tỳ của nô tỳ, hạ đẳng của hạ đẳng.
Mà nhà Cung, vốn là tội nhân vong quốc, thì làm sao tránh được người ta oán hận chứ?
Chỉ cần viên quốc ấn kia còn chưa xuất hiện, thì sóng gió này vẫn sẽ chưa dừng lại.
Những điều này Thẩm Đường cũng chỉ nghe cho biết, nó chẳng liên quan gì đến nàng cả, nàng chỉ quan tâm văn tâm của mình sẽ trông như thế nào thôi.
Thanh niên đề nghị: "Chi bằng thử đo xem."
Văn tâm có chín phẩm, chỉ khi biết phẩm giai văn tâm cụ thể, mới có thể tìm ngôn linh phù hợp.
Thẩm Đường: "Đo như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận