Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 699.1: Đấu Triều Lê (mười ba) (length: 7700)

Thẩm Đường đến ngày thứ hai mới biết Vân Sách ở địa bàn nhà mình.
Nàng có ấn tượng sâu sắc với vị chủ kỵ dưới trướng Hoàng Liệt này.
Bởi vì gương mặt kia thực sự dễ nhận biết, khí chất đặc thù, chỉ là không ngờ người ta và nhà mình lại "Có quan hệ thân thích".
"Không biết tướng quân tục danh?"
"Bỉ họ Vân, tên Sách, chữ Nguyên Mưu." Vân Sách tư thái khiêm tốn hữu lễ, xem khí độ của hắn, ngược lại không giống người chợ búa, mà là con nhà tướng môn từ nhỏ nghiên cứu binh pháp. Mọc ra một gương mặt được yêu thích chính là có lợi thế.
Đây rõ ràng là cái tên hết sức bình thường, nhưng —— Thẩm Đường sắc mặt cổ quái: "Ngươi tên Vân Nguyên Mưu?"
Vân Sách do dự nói: "Dạ, Thẩm Quân trước kia từng nghe qua?"
"Không có, là lần đầu, chỉ là... Phụt, cái tên này của Vân tướng quân làm ta đột nhiên nhớ tới một người họ Bắc, chữ Chu Khẩu..." Nàng biết tên Vân Sách xuất từ "Sách Mưu", nhưng thêm họ này cùng chữ "Nguyên" vào giữa, ít nhiều sẽ khiến nàng hiểu sai. Làm sao trừ nàng, không ai hiểu cái này, càng không ai biết điểm gây cười, nhưng thật đáng tiếc.
Ai ngờ Vân Sách lộ vẻ kinh ngạc.
"Thẩm Quân nhận biết Chu Khẩu?"
Thẩm Đường: "... À, cũng là sư đệ ngươi?"
Vân Sách lắc đầu: "Nàng không phải người sư môn, nhưng ta và nàng mới quen đã thân, lần trước gặp cũng đã hai năm trước."
Thẩm Đường: "..."
Thật sự có một Bắc Chu Khẩu.
Bắc Chu Khẩu trong miệng Vân Sách, tổ tiên đều là thợ khéo, từng xây lăng tẩm cho mấy vị quốc chủ. Truyền thuyết, lăng tẩm được xây bằng tay của họ, dù Mạc Kim giáo úy lợi hại đến đâu cũng không thể vào chủ thất, cơ quan cạm bẫy tinh xảo khiến võ giả bình thường cũng phải chịu thiệt. Bất quá, cái nghề này nguy hiểm quá, con cháu dần không làm nữa. Vì sau khi xây xong lăng tẩm, luôn có những tên quốc chủ đầu óc tàn bạo giết cả thợ xây. Giết một người thì còn đỡ, có kẻ còn diệt môn.
Nhưng không có hạng mục lớn, sinh kế liền trở thành nan đề.
Haizz, cũng thật khó khăn.
Vân Sách đã nghe không ít lời than vãn của đối phương.
Thẩm Đường: "..."
Vân Nam Nguyên Mưu và BJ Chu Khẩu có cuộc gặp gỡ mang tính thế kỷ.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Theo lẽ thường, Vân Sách nên tránh hiềm nghi.
Bởi vì sư đệ Tiên Vu Kiên nhiệt tình giữ lại, hắn đành ở lại hàn huyên hai ngày, nhưng cũng không quên phái thân binh về báo cáo với chủ công một tiếng. Đến ngày thứ ba, Vân Sách tinh thần sảng khoái, tươi cười rạng rỡ trở về, Hoàng Liệt như vô tình hỏi hắn.
"Nguyên Mưu sư đệ ở dưới trướng Thẩm Quân?"
Vân Sách đáp: "Ừm, Tử Cố có duyên với Thẩm Quân."
Hoàng Liệt không biết đang nghĩ gì, sắc mặt chợt trở nên âm trầm, thoáng chốc lại lộ ra vài phần lo lắng và vẻ khó hiểu: "Trước đây ta từng mời sư phụ ngươi xuống núi giúp ta trừ bạo quân, ông ấy nhiều lần từ chối, còn nói hồng trần hung hiểm, không mong môn nhân nhập thế, sao lần này lại để sư đệ ngươi xuống núi?"
Vân Sách ăn ngay nói thật: "Tiên Vu sư đệ là trộm đi xuống núi, sư phụ cũng biết hắn lo lắng cho người thân, tiếp tục trói buộc sẽ chỉ làm phân tâm, phí hoài thiên phú võ học."
Hắn còn có một câu không nói ra.
Sư phụ không mong đồ đệ xuống núi, không có nghĩa là sẽ cản trở đồ đệ xuống núi. Một là trong núi buồn tẻ khổ cực, hai là lý do học võ của các sư huynh đệ không giống nhau, ai mà chẳng muốn xuống núi vẫy vùng thỏa chí tang bồng khi tuổi còn trẻ nhiệt huyết?
Vân Sách cũng cảm thấy thời cơ chín muồi mới xuống núi.
Hoàng Liệt nghe vậy khẽ gật đầu: "Thì ra là thế."
"Nếu chủ công không có việc gì khác, mạt tướng xin cáo lui."
Vân Sách bị ép làm cá muối hai ngày, núi công việc chất đống còn chờ hắn xử lý. Hoàng Liệt khoát tay, ra hiệu hắn lui xuống.
Đối với việc Vân Sách rời đi, Huyền y võ giả như hình với bóng bên cạnh Hoàng Liệt mới hỏi: "Chủ công rất coi trọng Vân Nguyên Mưu này?"
Thiên phú của Vân Sách quả thực không tệ.
Nhưng hắn vẫn còn quá trẻ, bá nghiệp của Hoàng Liệt không chờ được.
"Nguyên Mưu vẫn còn thiếu kinh nghiệm, ta coi trọng người phía sau hắn hơn." Chỉ tiếc hắn ba lần bốn lượt mời, người ta vẫn làm ngơ. Đột nhiên nghe tin sư đệ Vân Sách ở chỗ Thẩm Đường, hắn không kìm được lòng nghi ngờ sư phụ Vân Sách đã để tâm, dù đã giải thích là hiểu lầm, trong lòng vẫn còn khúc mắc, "Đáng tiếc..."
Nếu lão già đó rời núi, Trịnh Kiều là cái thá gì?
Tưởng Ngạo vừa chết, đại quyền Triều Lê quan lại rơi vào tay Ngụy Thọ, thằng này tiếp tục thực hiện chính sách rụt đầu như rùa, mặc cho Đồ Long liên quân gọi thế nào, mắng sao, dò xét, người ta vẫn không nhúc nhích. Hoàng Liệt còn dẫn quân tiến hành nghi binh thăm dò Triều Lê quan...
Kết quả, Ngụy Thọ vẫn thờ ơ.
Trong buổi họp liên quân, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Đường, cụ thể là nhìn Chử Diệu. Trước kia Chử Diệu đã dùng kế khiến Ngụy Thọ mang tiếng xấu, Triều Lê quan xuất binh. Bây giờ cục diện lại trở về điểm xuất phát, liệu hắn có cách gì khác không?
Bà vợ Ngụy Thọ còn nằm trong tay Chử Diệu.
Họ không có Chử Diệu giao thiệp, Ngụy Thọ vốn cảnh giác, cũng không mắc mưu, khó mà chế phục. Nếu thật sự không được, sớm hợp quân, chuẩn bị tổng tấn công Triều Lê quan. Chử Diệu ngược lại vẫn bình thản, trấn an: "Chớ hoảng sợ, thời cơ chưa chín."
Ngô Hiền cau mày: "Khi nào mới chín?"
Chử Diệu điềm tĩnh đáp: "Trước kia đã thành công khiến Trịnh Kiều nghi ngờ Ngụy Thọ, Tưởng Ngạo vừa chết, hắn không thể tiếp tục dùng Ngụy Thọ, có thể còn triệu Ngụy Thọ về hỏi tội. Chúng ta có thể làm chút chuyện trên vấn đề này. Trịnh Kiều nhận tin rồi đến hỏi tội, trước sau cũng cần thời gian. Chư vị cứ đợi, tĩnh quan kỳ biến."
Dù sao cũng chỉ vài ngày.
Mọi người nghe vậy đành nén lại lo lắng.
Lại mấy ngày trôi qua.
Vì có mối quan hệ Tiên Vu Kiên, Vân Sách rảnh liền đến đại doanh Thẩm Đường thăm sư đệ. Dù sao thế đạo loạn lạc, cuộc đời vô thường, sư huynh đệ gặp nhau được một lần là quý một lần. Cứ qua lại, Vân Sách cũng dần quen mặt ở bên Thẩm Đường.
Ngày thường Vân Sách đều tay không đến.
Hôm nay lại mang đến một người sống sờ sờ.
"Ngươi cái thằng nhãi ranh ngang ngược, thả ta ra!"
Vân Sách từ xa đã thấy một người mặc đồ dân thường, hành động lén la lén lút, định đến gần doanh trướng Thẩm Đường, bị hắn tóm gọn. Hắn nói: "Hừ, ngươi đúng là vô lễ, mình lén lút còn vu vạ cho ta?"
Nói rồi, hắn bẻ quặt hai tay người nọ ra sau khiến hắn không thể động đậy, người nọ đau đớn kêu lên một tiếng. Dù không giãy giụa nữa nhưng vẫn không buông tha: "Ngươi là quân sĩ dưới trướng Thẩm Quân? Ngươi nghe cho rõ, ta là người đến nhờ Thẩm Quân, ngươi thô lỗ ngang ngược, đắc tội ta... Sau này, sau này có ngươi phải nếm trái đắng!"
Vân Sách một tay giữ người nọ, nghe vậy nới lỏng lực: "Ngươi đến nhờ vả Thẩm Quân? Sao nhìn không chính phái chút nào?"
Đúng là, người này tướng mạo có vẻ hèn mọn, vóc dáng thuộc loại tầm thường trong dân chúng, nhưng trong đám văn nhân mặc khách lại thuộc hàng "phế thải". Mặt mũi không được, chiều cao không được, vai lại nổi một cục bướu, nhìn hai vai một cao một thấp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận