Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 334.1: Hướng trong nước trộn lẫn rượu (length: 8301)

Thẩm Đường nghi ngờ nhìn Từ Giải chờ câu trả lời.
Từ Giải lộ vẻ mặt khó tả nhìn nàng, suýt nữa thì viết dòng chữ "Thẩm quân đây là biết rõ còn cố hỏi?" lên mặt.
Thẩm Đường: "???"
Nàng nào có cài người giám sát hắn đâu.
Sao lại thành "Biết rõ còn cố hỏi"?
Từ Giải thấy vẻ mặt Thẩm Đường ngơ ngác, không giống giả vờ, cơ mặt quái dị cứng đờ giật mấy cái, mất tự nhiên nói: "Khụ khụ, là vì hai vùng Thượng Nam và Ấp Nhữ kiểm soát rượu rất nghiêm ngặt, không được phép thì không được bán, mà để vào hai nơi này thì không thể dùng đường thường được, nên là...ừm, không tránh khỏi phải dùng chút, chút thủ đoạn đặc biệt để luồn lách..."
Thẩm Đường nghe mà chẳng hiểu ra sao.
"Luồn lách đặc biệt? Chẳng lẽ là buôn lậu?"
Cái gọi là "buôn lậu" chính là trốn thuế.
Theo Từ Giải giải thích, quyền kinh doanh rượu ở Thượng Nam và Ấp Nhữ bị kiểm soát nghiêm ngặt, thương nhân dân gian rất khó có được, muốn chen chân vào thị trường này chỉ có thể buôn lậu bất hợp pháp. Nhưng buôn lậu thì cũng không thể từ năm mươi vò biến thành hai trăm vò chứ.
Từ Giải đây là hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Là buôn lậu."
Còn được miễn thêm cả thuế thị trường và thuế rượu nữa.
"Sao năm mươi vò buôn lậu thành hai trăm vò được? Đổi bình lớn thành vò nhỏ à? Làm vậy cũng tiện chia thành các nhóm nhỏ lẻ để buôn lậu qua biên giới hai địa, cũng khó bị phát hiện nữa..." Nàng nói, trong lòng cũng không hề dễ chịu như vậy, "Vất vả con đường buôn lậu."
Từ Giải: "..."
Chủ công, cái “cây lê đường” cướp lời ngươi rồi!
Hắn cố ép bản thân phớt lờ sự thôi thúc muốn phản bác.
Cười gượng: "Cũng không chỉ thay đổi vò rượu lớn nhỏ thôi."
Thẩm Đường: "???"
Thông tin nhiều quá rồi đó!
Ghê thật, nàng tự xưng là "gian thương", tình cảm hóa ra vẫn còn ngây thơ quá! Năm mươi vò thành hai trăm vò, đâu chỉ là sửa kích thước vò rượu, còn pha thêm nước à?
Phi!
Cái này mẹ nó là pha thêm quán bar vào nước thì có?
Trong lúc đang nghĩ, nụ cười của Thẩm Đường cứng lại.
Từ Giải nỗ lực, động não nhanh chóng.
Cố gắng giúp nhà mình và chủ công giải thích.
"Thẩm quân đừng nóng, làm như vậy cũng là do chủ ta đã suy nghĩ thấu đáo, là vì đại cục mà thôi. Thẩm quân ngài nghĩ xem, linh tửu ngài tự tay làm hiệu quả rõ rệt quá, một khi bán ra khỏi Thiên Hải và Hà Doãn, chắc chắn sẽ thu hút vô số kẻ có ý đồ ngầm hoặc công khai. Mà làm suy yếu dược hiệu linh tửu xuống thì dù là đối với Thẩm quân hay là chủ ta cũng đều có lợi chứ không có hại..."
Đâu chỉ là vì hắn là gian thương.
Ý tưởng này là do cái “cây lê đường” nhà ngươi nói ra đấy.
Không liên quan một đồng xu nào đến Từ Văn Chú hắn hết.
Hắn làm ăn đàng hoàng, đúng quy củ, chưa từng cố tìm cách "lách thuế hợp lý" để che đậy cho đám quan lại có quyền lực cả.
Nói đến đây, những lời hôm đó lại hiện về trong đầu.
Từ Giải khiếp sợ: [pha, pha nước vào rượu sao?]
Ngô Hiền dựa vào ghế đọc sách, thản nhiên lật trang sách, cười hỏi ngược lại: [không thì sao? Có năm mươi vò rượu thì vớt được bao nhiêu tiền chứ? Chuyện này giống như thả hạt sạn vào biển, làm sao nổi được bọt lớn? Đến hạt thóc của Nghĩa Hòa Chương Vĩnh Khánh chắc cũng không thèm để ý. Chẳng phải từ xưa nay bán rượu vẫn luôn là bảy phần rượu ba phần nước để kiếm lời hay sao?]
Vẻ mặt Từ Giải một lời khó tả, nhỏ giọng nói: [người ngoài không biết thôi, chứ Giải chưa từng làm thế này...]
Ngô Hiền cười, không ngại nói thẳng.
[cũng không phải bảo ngươi bán rượu pha nước ở Thiên Hải, mà là ở hai địa Thượng Nam và Ấp Nhữ đấy. Hơn nữa, cất rượu tốn lương thực, pha thêm hai vò thì chẳng phải tiết kiệm được hai vò lương thực hay sao? Dù pha thêm nước thì hương vị cũng chỉ nhạt hơn một chút, công hiệu giảm đi thôi, cùng lắm là mấy người đó uống không ra thôi mà, Văn Chú nghĩ sao?]
Từ Giải: [...]
Hắn muốn hỏi đây là chuyện giữa ban ngày ban mặt có thể nghe được sao?
Sao chủ công cùng Thẩm quân, hai người đứng đầu thế lực lại dạy cho hắn "bí kíp rèn luyện gian thương" thế này.
Một người dạy hắn lách thuế hợp lý, một người dạy hắn làm hàng giả, đúng là cây lê đường mà!
Y như anh em ruột cùng chung dòng máu!
Từ Giải: [nhưng mà Thẩm quân bên kia...]
Chẳng phải sẽ làm hỏng danh tiếng linh tửu của người ta sao?
Ngô Hiền mỉm cười — lẳng lặng phát tài mới là thật! Cái danh tiếng linh tửu của Thẩm Đường, nếu dám quang minh chính đại tung hô, sáng sớm thì tung danh tiếng, giữa trưa có kẻ đến đánh, ban đêm người thì nằm trong mồ hết rồi.
Từ Giải không thể lay chuyển quyết tâm cắt rau hẹ của Nghĩa Hòa Chương Vĩnh Khánh của chủ công nhà mình, cuối cùng vẫn là mang đám rượu pha nước có "phiên bản linh tửu pha" tràn vào thị trường rượu đen ở hai địa.
Chỉ là Từ Giải không ngờ rằng, qua tay đám con buôn, đám rượu này lại biến tướng thành "phiên bản thấp hơn của linh tửu".
Nói trắng ra thì chính là sau khi pha 7-3, thì lại tiếp tục pha loãng 7-3 (ಥ _ ಥ)
Về chuyện lách thuế hợp lý...
Từ Giải cũng đã nói rõ ràng với Ngô Hiền rồi.
Chỉ là không có nói lại cho hắn những câu ly gián như “người có, ta không bằng có” và “tích trữ lương không tích trữ thương, nhà là kho lương; tích trữ thương không tích trữ lương, khắp nơi là kho lương” của Thẩm Đường. Lời nào nên nói, lời nào không nên, Từ Giải hiểu rất rõ.
Nếu nói ra, Từ Giải dám cam đoan bản thân sẽ luôn đứng trên lập trường của Ngô Hiền, nhưng liệu Ngô Hiền có còn tin hắn nữa không?
Loại khảo nghiệm tín nhiệm này thì có ít thì thiếu.
Ngô Hiền nghe đến mê mẩn, còn cả kinh suýt không ngậm miệng lại được, vỗ bàn kêu to hai chữ "tuyệt diệu", hận không thể kéo Thẩm Đường nghĩ ra cách lách thuế xảo trá thế này về làm tri kỷ. Nếu tên này làm thương nhân, có khi đời sau sẽ được tôn làm tổ sư gia!
Từ Giải: [...]
Hắn cảm thấy chủ công của hắn thật sự không bình thường.
Ngô Hiền cũng nhận ra mình thất thố, vội vàng lộ vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: [Thẩm Ấu Lê đưa ra yêu cầu này, chắc là có chuyện lúc trước làm quá trớn, khiến người ta bất mãn. Lần này cho thêm chút lợi là được, cho qua chuyện này thôi.]
Bồi rượu xin lỗi, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ngô Hiền ánh mắt ngượng ngùng né tránh.
Cũng thấy lần trước hắn hố Thẩm Đường hơi quá đáng, ngay cả mấy con trâu già qua tuổi, đến nông cụ đổi mới cũng đưa hết cho người ta, đúng là xả kho mà. May mắn là giống hạt không bị trộn nước, không thì Thẩm Đường chắc đã nổi giận lật bàn, rút kiếm chém chết hắn rồi.
Từ Giải nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
May mà lần sau gặp Thẩm Đường còn có cái để bàn giao.
Nếu không——
Hắn chắc là chỉ có nước thẳng tiến Phù Cô mà thôi.
Từ Giải hồi phục lại tinh thần.
Thẩm Đường vẫn còn khiếp sợ trước mấy trò thao tác của Ngô Hiền.
Tặc lưỡi: "Chiêu Đức huynh mà không làm kinh doanh thì tiếc thật."
Gian thương tương lai tốt như thế cơ mà.
Làm giả, pha nước mà có thể đường hoàng được như vậy.
Từ Giải còn có thể làm sao đây?
Đương nhiên là chỉ có thể xấu hổ cười bồi rồi.
Ai bảo đây là chủ công tự tay mình chọn.
Cùng lúc đó, loại "phiên bản thấp của linh tửu" pha loãng hai lần 7-3 cũng lặng lẽ lưu truyền khắp Thượng Nam và Ấp Nhữ.
Mấy tay buôn cũng khôn lanh, nắm chặt nguồn cung trong tay, bán ra từ từ, cũng kiếm được bộn tiền.
Khóe miệng thì rộng đến tận mang tai.
Một vò rượu thấp nhất cũng năm mươi lượng.
Thế mà, có tiền cũng khó mà mua được.
Dù Thượng Nam và Ấp Nhữ quản lý rượu rất nghiêm ngặt, tửu quán có giấy phép kinh doanh thì rất ít, nhưng thị trường lại quá lớn, không phải cứ tung rượu ra là có người ăn hết. Cộng thêm hai địa này đều nằm dưới trướng Cốc Nhân và Chương Hạ, dân sinh ổn định giàu có, rượu cũng không phải "xa xỉ phẩm" đến nỗi không uống nổi. Chỉ cần có thị trường, có lợi, nhất định sẽ có kẻ liều mạng.
Quy luật này lúc nào cũng đúng cả.
Hai địa này, việc buôn lậu cũng vô cùng nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận