Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 755.1: Chứng kiến hết thảy (length: 7951)

Cái gì gọi là "mang thai tốt hơn"?
Năm chữ vô cùng đơn giản trực tiếp châm ngòi lửa giận của Thẩm Đường.
Phụ nhân đã bị dọa đến hồn bay phách lạc, lộ vẻ ngây ngốc, quá trình giằng co đã mất đi trọng tâm. Sức lực của nàng không thể nào tránh thoát chạy trốn, chỉ có thể dựa vào bản năng, từ một tay nâng bụng dưới đổi thành hai tay nâng bụng bầu, thân thể giống như con nhím bình thường cuộn tròn.
Chỉ tiếc, lưng nàng không có gai.
Động tác phòng thủ lại vô tình lấy lòng kẻ bắt nàng.
"Ha ha ha ha ——"
"Tiểu nương tử sợ cái gì? Huynh đệ mấy người sẽ thay nam nhân của ngươi hảo hảo thương ngươi, nhớ kỹ hầu hạ tốt, ngươi cũng không muốn nam nhân của ngươi bị đánh đúng không?" Nắm lấy tóc của phụ nhân lôi kéo nam nhân ngồi xổm xuống, phụ nhân đã sợ đến môi trắng bệch, không thốt nên lời. Chồng của phụ nhân bị đá ra xa, lại dùng cả tay chân bò trở lại, nước mắt nước mũi giàn giụa, cầu xin mấy tên lính phát chút lòng tốt.
Kẻ cầm đầu thấy thế, vung tay lên.
Cười hắc hắc nói: "Cả hai kéo đi."
Mấy người nghe vậy lộ ra nụ cười hiểu ý.
Ngay trước mặt người thân nam của phụ nữ mà làm bậy, chuyện này không phải lần đầu tiên chúng làm. Dùng người thân nam để uy hiếp, các cô gái thường sẽ từ bỏ giãy dụa, bớt đi phiền phức, còn có thể nghe tiếng gào thét thống khổ của người đàn ông, cầu xin tha thứ, chửi mắng, vô cùng thích thú.
Dân tị nạn ở gần đó giận mà không dám nói gì.
Những người muốn đứng ra bênh vực cũng bị đồng bọn kéo trở lại, sợ rước họa vào thân. Những người có người thân nữ càng co rúm vai, hoặc dùng thân thể che chắn cho người thân nữ, hoặc lôi kéo người thân nữ bước nhanh đi, sợ người gặp nạn tiếp theo sẽ là mình...
Những tình huống tương tự, hai ngày nay không còn gì lạ.
Những người dân tị nạn lớn tuổi thì càng chết lặng, vẫn bước đi.
"Mau cứu đứa bé —— van cầu các ngươi mau cứu đứa bé ——"
Ngay lúc mấy tên quân lính người bắt tay, người kéo chân, dùng tư thế bắt lợn đem nữ nhân kéo đi, nữ nhân bắt đầu điên cuồng đạp hai tay hai chân, quay đầu hướng những người tị nạn khác cầu cứu. Hai con mắt tràn đầy nước mắt tuyệt vọng, trong tuyệt vọng mang theo hy vọng.
Chỉ là, những người tị nạn trong tầm mắt nàng chỉ quay lưng lại.
Không ai quay đầu nhìn nàng.
Cùng với tiếng của nữ nhân và nam nhân đi xa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dân tị nạn chỉ muốn trốn nhanh hơn chút nữa, trốn được càng nhanh càng tốt, trong lòng cầu nguyện không còn đụng phải những tên thổ phỉ đáng ngàn đao này! Chỉ là, tai không nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ và hét thảm, tâm sao có thể bình yên?
Mấy tên quân lính đem đôi vợ chồng này đưa đến chỗ vắng.
Vừa buông tay, người chồng liền muốn che chở cho vợ.
Tay còn chưa chạm vào đã bị đá một cái bay ra ngoài.
"Còn muốn sống thì đừng có đòi chết, một người đàn bà, cũng đâu phải không trả cho ngươi, mượn dùng chút, dùng xong chẳng phải trả cho ngươi sao?" Kẻ cầm đầu cười lạnh đưa tay tháo dây lưng quần, những tên quân lính khác thì cười phá lên hoặc đưa tay đi khống chế tay chân phụ nhân, miệng còn nói những lời vô cùng tục tĩu với phụ nhân. Người chồng bị ép quỳ xuống đất, hai tay bị trói phía sau, cổ bị một bàn tay đè, mặt dán chặt xuống đất. Hắn giãy giụa, mặt liền bị sỏi đá cào ra vệt máu, tai không còn nghe thấy giọng của vợ.
Giờ phút này, hận ý trong lòng hắn đã dâng lên đến đỉnh điểm.
Hận không thể cùng những người này đồng quy vu tận, nhưng thực tế là đối phương người đông thế mạnh, hắn giãy giụa thế nào cũng chỉ là phí công! Lúc này, lực đạo đè cổ hắn đột nhiên buông lỏng. Trong tầm mắt hắn xuất hiện cơn mưa máu tươi màu đỏ, hạt mưa máu bắn tung tóe trên mặt hắn còn mang theo nhiệt độ chưa tan. Người chồng mắt trợn tròn, não bộ đang tức giận không kịp chuyển, cho đến khi một cái đầu lâu bị đá tới.
Đầu lâu đó mắt mở cực lớn.
Còn có một khuôn mặt mười phần quen mắt.
Khuôn mặt này chẳng phải là mặt của tên cầm đầu thổ phỉ sao?
Khi người chồng ngồi dậy, đập vào mắt hắn là những thi thể ngổn ngang lộn xộn, đầy đất đầu lâu lăn lóc, hơi nóng của máu tươi bốc lên tụ lại thành vũng dưới một cái hố đất. Mười mấy tên thổ phỉ, không thiếu một ai đều thân thể lìa khỏi đầu. Hắn ngây người, nhớ tới người vợ, mặc dù cảm xúc mãnh liệt và sự giãy dụa khiến chân tay hắn bất lực, nhưng hắn không màng đến sỏi đá trên mặt đất, dùng cả tay chân bò đến bên cạnh vợ.
Phụ nhân sống sót sau tai nạn cũng một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Sau đó ôm chặt lấy người chồng.
Người chồng hỏi: "Vừa... vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt phụ nhân trắng bệch nói: "Không, không biết."
Tay chân nàng bị ép xuống đất, tên cầm đầu thổ phỉ muốn xé áo nàng, lòng nàng toàn là tuyệt vọng, đành bất lực chờ chết. Ai ngờ đầu của tên đàn ông đột nhiên rời khỏi cổ, dưới lực đẩy của cột máu, bay đến trước mặt nàng, còn chưa kịp chạm vào mặt lại bay theo hướng ngược lại, máu tươi văng tung tóe cả mặt nàng. Sau đó đáng ra xác chết không đầu phải đổ xuống người nàng cũng bay qua một bên, lăn mấy chục vòng mới dừng lại.
Máu tươi che phủ mắt, phụ nhân bị ép nhắm mắt lại.
Cái bụng dưới căng lên không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp, có một dòng nước ấm từ bụng tràn vào. Khi nàng dùng bàn tay đã tự do lau máu trên mí mắt, rồi mở mắt ra, chỉ thấy từng cái đầu lâu mang tư thế quỷ dị bay lên không trung, rồi lại bịch bịch rơi xuống đất.
Sau đó, mưa máu rơi tí tách tí tách.
Người chồng thở phì phò, trong đầu rối như tơ vò, không hiểu là trời xanh nghe được lời cầu nguyện của hắn khiến đám súc sinh kia chết không yên lành, hay là có nghĩa sĩ âm thầm giúp đỡ... Dù là loại nào đi nữa, vợ của hắn đều đã được cứu. Người chồng quỳ trên mặt đất, vái lạy xung quanh vài cái, phụ nhân cũng theo cúi người xuống. Người chồng biết nơi đây không thể ở lại, vội vàng dìu vợ rời đi.
Hai người rời đi chưa được bao lâu, những thi thể và đầu lâu trên mặt đất phanh phanh phanh phanh mấy tiếng, nơi đó nổ tung những đóa hoa máu. Đợi huyết vụ tan đi, đừng nói là phân biệt thân phận của chúng qua quần áo, đến một miếng thịt hoàn chỉnh cũng không tìm được...
"Nước mang về rồi."
Thẩm Đường mang theo một xâu ống trúc trở về.
Thấy sắc mặt chủ công còn ổn, Khương Thắng nhẹ nhàng thở ra.
"Người của bọn chúng đâu?"
Động tác ngửa cổ uống nước của Thẩm Đường dừng lại, khẽ nói: "Dao đưa đến Hoàng Tuyền một vé! Những loại súc sinh đó, chết không có gì đáng tiếc!"
Nàng phụ trách giết, Ngụy Thọ âm thầm phụ trách hủy thi diệt tích.
Không khỏi thiếu đi một đội người, không có khả năng không bị điều tra rõ, Thẩm Đường cũng không muốn đem lại tai họa cho đám dân tị nạn này, liền căn dặn Ngụy Thọ xử lý thi thể cho sạch sẽ. Uống xong nước, cơn giận trong lồng ngực nàng mới vơi đi một chút, lông mày giãn ra mấy phần.
Ninh Yên đứng bên cạnh âm thầm nắm chặt tay.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến chính mình.
Nếu nàng không có cơ duyên này, gặp phải chiến loạn chạy nạn, cũng có thể gặp phải chuyện tương tự. Cho dù nàng may mắn trốn qua kiếp nạn, nhưng con gái nàng có thể có được may mắn như vậy sao? Ninh Yên mím môi, đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Nàng nói: "Chỉ hận không giết hết được những người này..."
Thẩm Đường nói: "Ta tự nhiên biết không giết hết được..."
"Không giết hết được, nhưng cứ động vào tay thì đừng hòng sống!"
Ba người đi theo đoàn dân tị nạn tiếp tục lên đường, bởi vì dân tị nạn đều không có phương tiện di chuyển — cho dù gia cảnh giàu có có thể dùng xe lừa xe bò để thay đi bộ, cũng đã bị cướp sạch, nhiều nhất chỉ còn lại một chiếc xe cút kít đơn độc — tốc độ di chuyển của đoàn người chậm, nhìn từ trên không như một con rắn đang bò trườn. Chưa đầy một khắc, bọn họ lại đụng phải một đám đi cướp bóc, lần này còn nhắm vào Thẩm Đường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận