Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 629: Bình Tứ Bảo quận (length: 8392)

Khang Thì: ". . ."
Ấn tượng của hắn về Ngu Tử vẫn chỉ là “một cô bé mồ côi đáng thương, quật cường, ham học nhưng lại hiếu thắng”, miễn cưỡng xem như nửa học trò của hắn. Ngày thường ở chung, hắn thường nhớ đến muội muội của mình khi còn nhỏ. Qua lại một thời gian, hắn khó tránh khỏi có chút ảo tưởng về Ngu Tử. Chỉ là hắn không ngờ tốc độ phát triển của nàng lại nhanh như vậy, chỉ hai năm đã thay đổi hoàn toàn.
Không – Không phải Ngu Tử thay đổi quá nhanh.
Mà là hắn vẫn giữ cái nhìn xưa cũ về nàng.
Khang Thì mở mắt, bỏ qua ánh mắt trêu ghẹo của Giang lão tướng quân, hỏi: “Ngươi nói loại thảo dược này, mang theo bao nhiêu?” Ngu Tử đáp: “Không ít.” Rồi bổ sung thêm: “Đủ để đối phó ba đến năm ngàn người.” “Ba đến năm ngàn người? Vậy thì làm sao có thể?” Lượng ít như vậy, chẳng lẽ chỉ đủ cho địch nhân nhét kẽ răng?
Hạ độc thì cũng chỉ có hai cách này.
Một là cho người ta ăn uống có độc, hai là cho vào nguồn nước. Cách thứ nhất quá khó, đừng nói tiếp cận nơi hậu cần của địch, chỉ cần đến gần đã có thể bại lộ. Khách quan mà nói, cách thứ hai tuy dễ hơn, nhưng lại có một điểm chết người – nguồn nước luôn luân chuyển, phải nắm đúng thời cơ mới có thể khiến địch nhân uống đủ liều.
Nước chảy sẽ khiến dược chất bị pha loãng.
Trước kia có thể hạ độc ba đến năm ngàn người, nhưng nếu đổ vào nguồn nước sẽ bị pha loãng và trôi mất, may mắn thì cũng chỉ hạ độc được khoảng trăm người. Mà quân địch của họ ước chừng hơn chục ngàn, như thế chẳng khác nào muối bỏ biển?
“Sao lại không đủ?” Ngu Tử lại rất tự tin.
“Ngươi định làm thế nào?” Khang Thì muốn nghe Ngu Tử tính toán thế nào.
Ai ngờ, Ngu Tử chỉ tay vào Lâm Phong vẻ vô tội: “Để phòng ngừa bất trắc, ta còn mang theo không ít hạt giống. Lượng hạt giống rất nhiều, ta muốn thúc sinh bao nhiêu thảo dược cũng được.” Lâm Phong bị gọi tên chỉ ngượng ngùng cười.
Khang Thì lập tức nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong không do dự: “Có thể.” Nàng chuyên phụ trách cung cấp lương thực, đâu chỉ thúc sinh được lương thực, chỉ cần văn khí đủ, Ngu Tử cung cấp hạt giống đủ thì có thể biến độc dược thành cháo cơm cho địch ăn. Vậy rốt cuộc Ngu Tử mang theo bao nhiêu hạt giống? Cũng không nhiều, chỉ lớn hơn hộp cơm một chút.
Một hạt giống còn nhỏ hơn cả hạt vừng.
“...Vì sao ngươi lại mang theo những thứ này khi ra trận?” Mọi người đã thống nhất ý kiến và đang chuẩn bị hạ độc, giai đoạn này không cần đến Khang Thì, nên hắn đành phải rảnh rỗi. Hắn sinh lòng tò mò về loại thảo dược của Ngu Tử - không tin nó có uy lực lớn đến vậy. Kết quả, hắn chỉ khẽ đưa lên mũi ngửi thử một chút, vô tình hít phải ít bột phấn liền cảm thấy nửa mặt tê rần...
Khang Thì: "... "
Thuốc này thật là có hiệu quả mạnh.
Hắn đưa tay xoa xoa mặt, cảm giác không được nhạy bén như bình thường.
Ngoài ra thì không có tác dụng gì khác, chắc là dùng lượng không đủ. Nhưng Khang Thì cũng không muốn thử thuốc trên người mình.
Ngu Tử cực kỳ tự nhiên nói: “Sao lại mang theo bọn nó ư? Đương nhiên là để dùng khi cần rồi. Gia gia của ta dạy, hạ độc cũng là một trong những thủ đoạn giao chiến, dù nó không chính đạo. Nhưng điều quan trọng nhất trên chiến trường là thắng bại, chứ không phải chính tà. Bất kể là thủ đoạn quang minh hay hèn hạ, chỉ cần đạt được mục đích thì đó chính là thủ đoạn tốt. Cũng như Thập Ô có thể dùng loại thảo dược này để khống chế nô lệ không nghe lời, ta cũng có thể dùng nó để quét sạch đám địch chắn đường.” Khang Thì: “...” Ngu chủ bộ rốt cuộc đã dạy Ngu Tử những gì vậy???
Hắn nhìn Giang lão tướng quân.
Giang lão tướng quân âm thầm chắp tay sau lưng.
Ngu lão đầu từ trước đến nay đều có phong cách làm việc như thế.
Ngay lúc Khang Thì không thể phản bác được, Ngu Tử bật cười khúc khích, trêu ghẹo: “Chẳng lẽ Khang quân sư cho rằng học sinh lầm đường lạc lối, đang vì chuyện này mà đau lòng sao? Hắc hắc, đùa ngươi thôi. Đám hạt giống này không phải để dành cho địch, mà là cho người mình. Khang quân sư vừa nãy cũng thử rồi đó, thảo dược này có thể khiến người tê liệt, không biết đau đớn.” Chỉ cần đánh trận thì sẽ có thương binh.
Vết thương nhiễm trùng là một trong những nguyên nhân lớn gây tổn thất quân số, còn có cả đau đớn. Quân tốt cũng chỉ là người trần mắt thịt chứ không phải Quan Nhị Gia mà có thể cạo xương chữa độc mà mặt không đổi sắc. Quá nhiều thương binh không thể chịu nổi cơn đau dữ dội, mà chết vì đau.
Ngu Tử giải thích: “Đổng lão y sư tình cờ đọc được một đơn thuốc tên là Ma Phí tán. Khổ nỗi chỉ biết tên mà không biết phương, thử đi thử lại vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn, nên suy đoán là do vấn đề dược liệu. Ta biết được chuyện này từ học trò của Đổng lão y sư, mới nghĩ đến loại thảo dược này, nghĩ rằng nó có thể phát huy tác dụng, rồi mới mua với giá cao từ Thập Ô.” Loại này ở Thập Ô cũng rất đắt, nếu không nhờ nàng có chút quan hệ kỳ lạ với Thập Ô, thì cũng không kiếm được chút nào.
"Nhưng nếu chúng có thể chế thành Ma Phí tán như trong giấc mơ của Đổng lão y sư, khiến người bị thương không cảm thấy đau đớn khi dùng, không biết có thể cứu vãn được bao nhiêu sinh mạng." Ngu Tử chậm rãi cảm thán.
Nói xong mới nhận ra chủ đề đã đi hơi xa.
“Để Khang quân sư chê cười rồi.” Khang Thì: “Không, lần này là ta thiển cận.” Nếu thảo dược này nằm trong tay hắn, hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng thứ này có thể dùng để cứu người bị thương...
Hơn phân nửa chỉ nghĩ đến cách để giết chết địch nhân.
Hạt giống trân quý, Khang Thì cũng không muốn lãng phí.
Địch nhân đã quá tốt bụng mang gối tới cho họ kê đầu rồi.
“Đám người này cũng tự tin thật đấy...” Khang Thì cười nhạt khi xem tình báo trinh sát báo về.
Nếu hắn là địch nhân, đối phó với Lũng Vũ quận binh lực yếu ớt như lời đồn, bất kể tình báo là thật hay giả, cứ chỉnh đốn quân sĩ rồi tiến quân thăm dò là được. Nếu tình báo là thật thì đánh cho quân ta trở tay không kịp, nếu là giả thì lập tức rút lui, củng cố lại binh mã để mưu tính kế khác.
Tiến thoái đều có đường.
Nhưng đám địch này lại làm ngược lại.
Bọn chúng dừng lại ngay trước cửa huyện Nam Ngọc.
Nhìn tình hình là có ý định dừng lại chỉnh đốn tại chỗ.
Hơn vạn binh mã, mục tiêu lớn như vậy, trừ phi quân canh thành bị mù hết thì sao lại không phát hiện ra chúng?
"Đang buồn ngủ thì có người mang gối đến, vị khách phương xa này thật hiểu đạo lý đối nhân xử thế... Không tặng một món quà lớn thì có vẻ ta không hiếu khách, cũng có lỗi với tình nghĩa chủ nhà.” Quân địch dừng chân tại chỗ, có nghĩa là nguồn nước tương đối cố định.
Việc hạ độc của phe mình cũng sẽ chuẩn xác hơn.
Giang lão tướng quân: “Để lão phu dẫn người đi?” Hạ độc cần phải làm bí mật.
Người không nên nhiều, hành động không thể lớn.
Giang lão tướng quân dù chưa từng làm việc này nhưng tu vi và kinh nghiệm của ông đã quá đủ, so với mấy tên còn hôi sữa thì đáng tin hơn nhiều.
Khang Thì từ chối: “Không cần phiền phức vậy đâu.” Họ thậm chí không cần phải đến gần nguồn nước của địch.
Bởi vì – “Dòng nước ngầm liên kết với nhau. Chỉ cần phái người canh chừng, khi bọn chúng lấy nước thì bỏ thuốc vào, vậy là xong.” Binh lính dưới trướng của hắn, việc khác có thể không quen, nhưng chui hố, đào giếng, đào địa đạo thì lại quá rành, thăm dò dòng nước ngầm thì càng quá quen thuộc. Nếu không phải không có đủ thời gian thì họ đã có thể đào địa đạo thông thẳng đến trại địch rồi.
"Sau đó, chỉ cần chờ dược hiệu phát tác..."
Năm 2022 xui xẻo tạm biệt, năm 2023 tươi mới, xin chào (*▽`) no no (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận