Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 130: Thu người học sinh này 【 cầu nguyệt phiếu 】 (length: 8229)

Thẩm Đường im lặng, Kỳ Thiện và Chử Diệu cũng không lên tiếng.
Về phần Lâm Phong, nàng lại càng không dám nói gì.
Bốn người cứ thế mặt đối mặt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Kỳ Thiện và Chử Diệu lại không hề nhúc nhích, đến cả chớp mắt cũng không, khiến Thẩm Đường, người vốn hoạt ngôn, cảm thấy khó chịu, lên tiếng: "...Các ngươi... rốt cuộc thế nào, có thể cho ta một lời khẳng định được không..."
Chử Diệu cuối cùng cũng đảo cặp mắt, ánh nhìn lại tập trung vào Lâm Phong nhỏ tuổi, muốn nói rồi lại thôi, chần chừ không nói, dường như muốn tin vào sự thật rằng Lâm Phong trước mắt là một bé trai, dù điều đó trái với nguyên tắc bất di bất dịch hơn hai trăm năm của hắn.
Thẩm Đường hỏi: "Thật khó chấp nhận đến vậy sao?"
Chử Diệu đáp: "Chuyện này chẳng khác nào có người nói với ta rằng ta không phải do mẹ ta sinh ra, mà do cha ta mang thai mười tháng vậy. Thật là hoang đường."
Hắn có tin không?
Hắn chắc chắn sẽ tống cổ kẻ đó.
Dù cho có người đàn ông nào đó bụng bầu đi đến nói với hắn rằng, trong bụng người ấy đang có một đứa bé, hắn cũng sẽ cho rằng đó là bụng giả, hoặc người mang thai đó là một người nữ giả nam.
Đàn ông sao có thể mang thai?
Phụ nữ sao có thể chứa đựng thiên địa chi khí?
Mà hết lần này đến lần khác bằng chứng lại đang bày ra trước mắt. Chử Diệu lúc này chỉ cần chút thời gian để tiêu hóa, chấp nhận sự thật rằng đàn ông có thể mang thai... A không, cuối cùng cũng có người phụ nữ có thể chứa đựng thiên địa chi khí.
Thẩm Đường: "..."
Quả đúng là, việc nàng trước đó không nhất quyết nói với họ rằng mình là con gái là quyết định đúng đắn. Vì theo cái tính tình cứng nhắc này của hai người, cho dù nàng có cởi sạch quần áo, chắc người ta vẫn tưởng nàng bị đưa vào Tàm Thất thiến rồi ấy chứ.
Kỳ Thiện nhíu mày, nhăn nhó đến độ có thể kẹp chết mấy con muỗi.
Hai vị tiên sinh dùng nửa khắc đồng hồ để tiêu hóa tin tức sét đánh này, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, CPU đại não trở về hoạt động bình thường.
Chử Diệu hỏi Lâm Phong: "Con có trải qua chuyện gì đặc biệt không? Tỉ như mẹ con mang thai có những giấc mơ kỳ lạ? Hoặc khi còn bé gặp người kỳ dị như thần tiên? Hoặc từng ăn linh quả lạ?"
Thẩm Đường: "..."
Cũng được đấy chứ, rõ ràng là quen thuộc cốt truyện tiểu thuyết đấy.
Hắn hỏi một câu, Lâm Phong liền lắc đầu.
Nàng do dự liếc Thẩm Đường, Thẩm Đường liền biết có điềm chẳng lành, sợ nàng lại dùng mấy từ ngữ kỳ quái, làm ảnh hưởng danh tiếng của mình.
"Không phải, Nguyên Lương, thật ra..."
Thẩm Đường vừa mở miệng nói được vài chữ thì đã bị Kỳ Thiện cắt ngang.
"Ngươi đừng nói, để nàng nói!"
Thẩm Đường câm nín: "..."
Lần này, lời Lâm Phong nói không gây hiểu lầm như lần trước. Nàng nói với Chử Diệu: "Chử tiên sinh còn nhớ đêm hôm đầu tiên gặp nhau trên xe, nô gia đứng canh bên người lang quân, khi ấy Văn Tâm chữ ký của lang quân đột nhiên phát ra một vệt sáng? Nô gia đã rất sợ."
Nghe vậy, Kỳ Thiện nhìn Chử Diệu.
Có vẻ như đang hỏi tại sao chuyện này lại không được nhắc đến.
Chử Diệu cau mày hồi tưởng: "Lần đó chẳng phải do ngươi quá mệt sinh ảo giác sao? Ngũ Lang lúc đó vẫn bình thường, ngủ rất say."
Ánh mắt Lâm Phong càng thêm kiên định, nàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải ảo giác, nô gia có thể khẳng định lúc đó quả thật có một vệt sáng, thon dài, màu vàng, giống như...giống như là một con vật nào đó. Từ khi đó nô gia đã cảm thấy thân thể mình có sự thay đổi."
Mọi người, bao gồm cả Thẩm Đường, đều nhìn về phía Văn Tâm chữ ký trong suốt của nàng, dứt khoát tháo ra từ bên hông đặt lên bàn.
Thẩm Đường: "Nhìn ngang nhìn dọc, cũng có gì đặc biệt đâu."
Kỳ Thiện và Chử Diệu thì không nghĩ vậy.
Đặc biệt là Kỳ Thiện.
Hắn đột nhiên nhớ ra cuộc trò chuyện phiếm lúc lên núi ban ngày, về giả thiết nữ giới vì sao không thể có Văn Tâm Võ Gan, chẳng lẽ thật sự liên quan đến quốc tỉ trên tay ai? Hoặc là liên quan đến thái độ của người nắm giữ quốc tỉ? Kỳ Thiện không khỏi liếc Thẩm Đường một cái, luôn cảm thấy giả thiết này rất sát với sự thật, nhưng vẫn thiếu chút chi tiết mấu chốt.
Suy nghĩ của Chử Diệu và hắn tương đồng, cả hai nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đạt được nhất trí về chuyện Lâm Phong nói "con vật màu vàng nhỏ dài", khiến người ta không thể không liên tưởng đến một loài thần thú biểu tượng cho hoàng quyền, chỉ là không ai dám nói thẳng điều này.
Hoặc có lẽ, chưa phải thời cơ tốt nhất.
Nếu để cho nữ tử đạt được Văn Tâm Võ Gan cơ hội xuất hiện ở trên người Ngũ Lang/Ấu Lê, đây đã là một thế yếu cũng là một ưu thế cực lớn.
Cần xem xét sau này làm sao tận dụng.
Chử Diệu hỏi: "Con chuẩn bị học văn hay là tập võ?"
Lâm Phong ngơ ngác khi bị hỏi tên: "Học văn...Tập võ?"
Nàng còn tưởng sẽ có một trận tranh cãi nảy lửa cơ đấy.
Chử Diệu: "Con đã tám tuổi rồi, căn cốt cũng không phải tốt. Nếu đi tập võ, dù cánh cửa vào thấp, đạt được võ gan tương đối dễ, nhưng mà con sẽ không có nhiều không gian phát triển. Ngộ tính của con tốt, Văn Tâm lại mang tính ngôn linh, chỉ hiểu mà không nói được, vậy nên, lão phu đề nghị con nên đi theo văn đạo, ngưng tụ Văn Tâm."
Nếu Lâm Phong lựa chọn đi theo võ đạo, thì Chử Diệu cùng với Kỳ Thiện, nhiều nhất cũng chỉ dạy cho nàng một chút căn bản, muốn đi lên cao nữa chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của các võ giả có Võ Gan chính thống như Cộng Thúc Võ. Mà mối quan hệ của họ vẫn chưa thực sự rõ ràng với Cộng Thúc Võ, có một chút vi diệu, vẫn có những chuyện phải giấu.
Lâm Phong tự nhiên cũng chọn đi văn đạo.
Nàng cũng từng học hai năm ở tộc học, cũng có chút căn cơ.
Lâm Phong lấy dũng khí lên tiếng: "Nô gia chọn văn."
Chử Diệu hài lòng gật đầu, nói: "Nếu đã vậy, mỗi ngày vào giờ dần chính, con đến Tầm tìm lão phu, mỗi ngày một canh giờ."
Lâm Phong vui vẻ đáp ứng, chỉ có Thẩm Đường vừa bấm đốt ngón tay tính toán vừa nhắc nhở: "Giờ dần chính... có phải quá sớm không?"
Ôi trời, bốn giờ sáng? Lại còn phải thêm cả thời gian thay quần áo rửa mặt, chẳng phải là phải ba rưỡi đã phải rời giường rồi sao?
Chử Diệu hỏi ngược lại: "Sớm lắm sao?"
Kỳ Thiện nói: "Rất bình thường."
Năm đó các ấu học sinh đi học còn gian khổ hơn gấp bội lần. Thường thường phải dậy sớm tinh mơ, đội nắng dầm sương đi bộ hơn một khắc đến nhà tiên sinh khai sáng để nấu nước hầu hạ, lo liệu việc sinh hoạt hàng ngày, rửa mặt. Phải cung cung kính kính làm theo lễ của đệ tử, ngoan ngoãn cẩn thận, sợ bị nổi giận.
Giai đoạn vỡ lòng còn đỡ, đến khi nhập môn rồi mới càng rắc rối.
Sách phổ thông thì còn mặt dày mày dạn đến hiệu sách đọc cọ, hoặc là tự mình sưu tập, biên soạn. Khi đi sâu hơn vào loại sách về ngôn linh thì thường các gia tộc lớn mới có thư tàng. Nếu không có chút quen biết thì sao người ta dễ dàng cho mượn đọc được? Chớ đừng nói đến chuyện được sao chép về để nghiên cứu.
Hắn tự thấy nội tình bản thân vẫn tốt, Chử Diệu lại nhận sự giáo dục của các văn sĩ chính thống, tuy hồi tưởng lại vẫn có chút giật mình, nhưng những người được học tập dưới môi trường như hắn lại thuộc con nhà thế gia đã được truyền lại từ trăm năm nay.
Tính ra thì, điều kiện đi học của Lâm Phong cũng không tệ.
Có đáng gì mà không dậy được giờ Dần?
Thẩm Đường không hiểu hai người trong đầu lại đang nghĩ cái gì, thu người lại nói thầm: "Ta không phải lo sau này nàng lớn không cao thôi sao..."
Kỳ Thiện bật cười: "Sao lại lớn không cao?"
Cho dù là Văn Tâm hay Võ Gan, đều là dẫn thiên địa khí ẩn trong cơ thể, khai phá đan phủ. Cả hai đều có chung một giai đoạn trước khi ngưng tụ, đều có tác dụng cải thiện thể chất, trừ khử độc tố. Cho nên, bọn họ thường cao lớn hơn người bình thường, tuổi thọ cũng dài hơn.
Lâm Phong dù là nữ tử, tự nhiên cũng không khác biệt.
Thẩm Đường há hốc mồm còn muốn nói gì, lại bị Lâm Phong kéo tay áo, nàng cung kính làm lễ với Chử Diệu.
Cất cao giọng nói: "Học sinh Lâm Phong, bái kiến lão sư."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận