Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 384.1: Hết thảy đều kết thúc (length: 9520)

Yên tĩnh không một tiếng động!
Cả đám đờ người ra!
Chúng thần thực sự không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này. Bọn họ nghĩ rằng Địch Hoan dù có nghịch đến đâu cũng chỉ giam lỏng quốc chủ là cùng – những người hiểu rõ ân oán giữa Địch Hoan và vương thất thì nhiều nhất cũng chỉ đoán Địch Hoan sẽ dùng việc này để ép quốc chủ hạ lệnh giết Thục Cơ, báo thù rửa hận – đây đã là tình huống xấu nhất mà bọn họ có thể tưởng tượng được. Có thể, nhưng mà - Hôn cậu lại nghe theo lệnh của Địch Hoan giết cháu trai.
Chuyện này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của họ, lúc này một lão giả râu tóc bạc phơ tức giận đến mức bật dậy từ chiếu, phất tay gạt đao đang kề trên cổ, nghiêm giọng quát lớn.
“Đồ tiểu nhi nhà họ Địch, ngươi có biết mình đang làm gì không hả!” Lão giả này từng làm việc chung với ông nội của Địch Hoan, bất quá ông nội Địch Hoan trong cuộc đấu đá trong triều đã bị bỏ tù, chết vì dịch chuột, không ít tộc nhân của Địch thị cũng gặp nạn trong cơn náo động ấy.
Lão giả này có chút đặc biệt, ông ta giao du với cả ngoại thích, hoạn quan và sĩ tộc, cũng chính nhờ ông ta vận động mà không ít tộc nhân Địch thị, bao gồm cả cha của Địch Hoan mới may mắn thoát nạn.
Địch Hoan kính trọng vị lão giả này.
Nhưng cũng chỉ đến thế thôi.
Hắn nói: "Tiểu tử biết rõ."
Lão giả tức giận mắng: “Ngươi có biết việc vừa rồi ngươi làm là gì không?” Địch Hoan cười nhạo nói: “Biết.” Lão giả suýt nữa bị thái độ thờ ơ của Địch Hoan làm cho đau tim, ông ta xanh mặt, chỉ tay vào Địch Hoan.
"Trước điện thí quân, dòng họ Địch các ngươi, từ đời cụ ngươi đến đời ngươi, ăn lộc Thân quốc, hưởng bao nhiêu ân huệ?"
Địch Hoan khịt mũi coi thường.
Hắn thản nhiên nói: "Lời này của ngài không đúng, tộc nhân Địch thị chưa từng thụ vương thất nuôi dưỡng. Tộc nhân của ta, vì Thân quốc từ Hưng Thịnh đến nay chưa ai kế tục. Bổng lộc, ân huệ, chẳng phải đều dựa vào bản lĩnh và sự trung thành để đổi lấy từ tay vương thất? Không thẹn với vương thất, không thẹn với dân đen, càng không thẹn với bản tâm, ngược lại là đám huân quý vương thất, dám nói một câu không thẹn với Địch thị sao?"
Theo Địch Hoan, lão giả chính là kẻ bị cuốn vào cái mớ lý thuyết sao đổi ngôi đến lú lẫn. Lãnh thổ đại lục rộng lớn, quốc gia như Thân quốc nhiều không kể xiết, Thân quốc cũng có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Vương triều truyền thừa còn chưa đến năm sáu mươi năm mà cứ mang bộ mặt mấy trăm năm ra mà dọa người, thật nực cười!
“Ăn lộc vua, trung quân là lẽ đương nhiên.” Địch Hoan thích thú nhìn lão giả tức đến huyết áp tăng vọt, “Địch thị tuy không còn như trước kia, nhưng trong tộc vẫn còn vài mẫu đất ông bà để lại, kho lương cũng có thừa. Bổng lộc của Thân quốc này, đáng để hiếm lạ lắm sao?"
Hơn nữa – kẻ trước điện giết người là hắn sao? Tay hắn không hề vấy thứ máu dơ bẩn đáng ghê tởm như vậy!
Sắc mặt lão giả và một đám triều thần vô cùng khó coi, nhưng lại không dám manh động. Quốc tỷ ở trong tay quốc chủ phế vật thì không có tác dụng gì, nhưng lúc này nó lại rơi vào tay Địch Hoan song tú, bên ngoài điện còn có hơn mười ngàn quân tinh nhuệ đang hung hăng nhìn chằm chằm...
Thật khiến người ta phát bực, e là những người trên điện này không ai nghĩ sẽ bước chân ra ngoài được. Lúc này, mấy triều thần biết chuyện thì thầm mắng Thục Cơ thậm tệ trong lòng – ngày thường ức hiếp phụ nữ, lấn át đàn ông thì thôi đi, ai bảo nàng ta là em gái được quốc chủ sủng ái nhất.
Những đám nam sủng oanh oanh yến yến lại toàn lũ nịnh bợ, vì tư lợi mà coi nhau là tai họa tạm thời.
Nhưng lại đi trêu ai không trêu, lại đi trêu Địch Hoan.
Hay rồi, lần này cả đám không xong mạng nhỏ rồi!
Nghĩ lại, cho dù không có chuyện rắc rối này, chỉ riêng việc vương thái hậu hoang dâm vô độ, quốc chủ đa nghi tàn bạo không làm nên trò trống gì và Thục Cơ thấy trai là quên trời quên đất, thì Thân quốc cũng sớm muộn gì cũng tan tành, sớm hay muộn mà thôi.
Đúng vào lúc bầu không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng gượng gạo, một trong những nhân vật chính trong hôn lễ hôm nay là Địch Nhạc với trang phục tân lang đen đỏ hớn hở, xách Thục Cơ đang tái mét mặt như xách gà con đi tới.
Âm thanh trung khí dồi dào, mừng rỡ.
Cách cả trăm bước cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“A huynh, người mang đến cho huynh rồi này!” Thục Cơ chưa hết hồn đã bị Địch Nhạc ném xuống, những châu ngọc vàng bạc lộng lẫy trên đầu theo quán tính rơi vung vãi đầy đất, nàng ngã đau cả đầu gối. Dù cho nàng có kiêu căng đến mấy, dù không hiểu gì về chính sự cũng biết tình cảnh này không ổn. Khi tầm mắt của nàng rơi vào xác chết bị tách rời, nằm dưới chân Địch Hoan là anh ruột, nàng kinh hãi hét lớn.
Vô thức muốn gọi hộ vệ tới báo thù cho vương huynh!
Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, nàng trắng bệch mặt mày nhớ ra, nàng cùng vị hôn phu mới cưới Địch Nhạc đã bái biệt mẫu thân và vương huynh, cùng nhau lên xe ngựa lộng lẫy ra cung, đến phủ đệ vương cơ xa hoa vô cùng của nàng, để hưởng đêm xuân ngọt ngào hôm nay.
Ai ngờ chân trước vừa ra khỏi vương cung, chân sau liền nhảy ra vô số quân tốt mặc giáp trụ mai phục, hộ vệ của vương cơ ra tay bảo vệ, nhưng đều bị vị hôn phu Địch Nhạc của nàng đánh chết. Đến khi hoàn toàn rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, vương cơ vẫn không thể chấp nhận sự thật đột ngột này.
Tại sao lại như thế?
Tên sứ giả trước đây Thục Cơ phái đến phủ Địch dương oai diễu võ đã bị Địch Nhạc một thương đâm xuyên đầu ngay trước mắt nàng.
Địch Nhạc ngại thi thể vướng víu, tùy ý đạp một cú, trúng ngay đầu thi thể. Thi thể cứ thế lăn một đường vào lòng vương cơ. Nhìn cái đầu bị lõm đến không ra hình dạng nam sủng kia, trong đầu nàng vang lên một tiếng “oanh”, trống rỗng. Đến khi trấn tĩnh lại thì đã ở trong điện rồi.
Bàn tiệc mừng còn chưa tàn.
Mỹ vị trên bàn ăn của chúng thần thậm chí còn chưa gắp đến mấy đũa.
Cùng cảnh lúc nàng mới bái biệt thân nhân không bao xa.
Cho nên – khoảng thời gian ngắn ngủi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Thục Cơ miễn cưỡng tìm lại chút lý trí.
Tay chân mềm nhũn lê đến bên thi thể của vương huynh, hai tay nâng đầu còn đang chảy máu của vương huynh lên, ôm chặt vào trong ngực đau đớn khóc lớn, thê lương đau lòng, giống như ngỗng trời mất đi bạn tình.
Địch Hoan thấy cảnh này chỉ cảm thấy buồn cười mà châm biếm.
Hắn nói: "Trước đây ở dân gian nghe qua, trước quốc chủ và Thục Cơ huynh muội tình thâm, từ nhỏ cùng ăn cùng ngủ, sau khi lớn lên cũng không kiêng kỵ chuyện nam nữ, cung nữ từng nghe thấy trong tẩm cung có những âm thanh dơ bẩn kỳ quái… Tình huynh muội như vậy, e là hiếm có trên đời.” Một đám triều thần trên điện: “…” Mấy người da mặt mỏng thì không đành lòng nghe tiếp.
Người chết rồi mà còn bị lôi cả lịch sử đen ra, nếu đoạn lịch sử này của Thân quốc có thể lưu truyền về sau thì thanh danh của hai anh em này chắc sẽ thối rữa đến tận đời sau. Nhưng chuyện này còn chưa hết đâu, Địch Hoan lại lạnh lùng hỏi: “Đúng rồi, vương thái hậu đâu?” Địch Nhạc, vị tân lang này chỉ cảm thấy sảng khoái.
Hai tay chống nạnh cười rạng rỡ hơn cả hoa.
Hắn đáp: “Nàng ta bị cung nữ nhốt trong tẩm cung của mình rồi, a huynh muốn gặp nàng sao? Ta dẫn nàng đến."
Địch Hoan liếc nhìn đứa em họ nhà mình.
Hắn rảnh rang đi gặp đối phương làm gì?
Chỉ là mượn cơ hội để có cớ nói chuyện mà thôi.
"Nghe nói, vương thái hậu và trước quốc chủ mẫu tử tình thâm, mỗi khi Thục Cơ nghỉ đêm ở ngoài cung, phần lớn đều do mẫu đi cùng, hai mẹ con không câu nệ thế tục, cung nữ từng nghe trong tẩm cung có những âm thanh dơ bẩn kỳ quái... Tình mẫu tử như vậy, cũng hiếm có trên đời."
Địch Nhạc gật đầu cảm thán, từ đáy lòng thở dài: "Cái khác không nói, tình cảm mẫu tử này đúng là rất tốt."
Địch Hoan: "..."
Cả triều đại thần: "..."
Đầu óc của song tú nhà họ Địch đều dài trên đầu Địch Hoan cả rồi sao?
Ngươi bảo đây là tình cảm mẹ con tốt đấy hả?
Trong lúc nhất thời, triều thần cũng không rõ Địch Nhạc đây là đang tán dương từ tận đáy lòng hay là giọng điệu âm dương quái khí đặc trưng của người nhà họ Địch. Nhìn kỹ cặp mắt rạng rỡ của Địch Nhạc, vế trước có vẻ đúng hơn.
Tiếng khóc của Thục Cơ dần yếu đi.
Nàng giơ tay chỉ vào Địch Hoan, hướng về phía cả triều đang ngồi im không nhúc nhích gào thét: “Vì sao không giết hắn? Các ngươi vì sao không lấy thân bảo vệ chủ? Tội thí quân! Vì sao không giết tên nghịch tặc đại nghịch bất đạo này!” Lúc này, nàng ta mới chú ý đến việc hôn cậu cũng đang ở đó.
Nàng quỳ sụp xuống, tay dính máu yếu ớt túm lấy vạt giáp của hôn cậu, hơi lạnh từ miếng sắt như muốn xuyên thấu qua lòng bàn tay đâm vào tim nàng. Nàng đau khổ van nài nói: "Cữu cữu, cữu cữu, xin ngài, xin ngài báo thù cho vương huynh…"
Nhưng thứ đáp lại chỉ là một cú đạp phũ phàng.
Hôn cậu của quốc chủ cau mày, căm ghét nhìn cái đầu lâu dính đầy máu đến mức không nhận ra bộ dạng ban đầu kia, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đây chẳng qua chỉ là một tên tạp chủng đê tiện, ngươi là vương cơ cao quý, sao lại đi quỳ gối van xin cho hạng người này?"
Địch Hoan hơi cúi đầu nhìn màn kịch đang diễn ra.
Trong đầu không thể khống chế mà suy đoán.
A Tĩnh bị người của Thục Cơ uy hiếp, lúc đó chắc đã tuyệt vọng bất lực đến mức nào? Nghĩ đến đây, trái tim lại một trận đau nhói dữ dội, hắn chỉ có thể dùng những cái cau mày nhỏ nhặt để cố nén xuống, chỉ là bàn tay trong tay áo sớm đã siết thành quyền.
Bình tĩnh lại đôi chút, tiếp tục suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận