Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 433: Cố gắng hoàn thành KPI (length: 10374)

"Cháy rồi?"
A Lỗ suýt chút nữa thì ngã nhào.
Đừng nhìn hắn ngày thường ngang ngược nghịch ngợm, thường xuyên chọc tức A Nương, trêu chọc các thúc bá trong bộ lạc, nhưng trong lòng hắn, bộ lạc là nhà hắn, tất cả mọi người là người nhà của hắn. Khi trong đầu bắt đầu xuất hiện ý nghĩ "Cháy", không khỏi bước nhanh hơn.
Một bên chạy vừa gào to "Cứu hỏa".
Thập Ô vào đông ít mưa khô hạn, đúng là dễ xảy ra hỏa hoạn.
Không khí trong lồng ngực theo tiếng kêu gào và sự chạy như bay mà trở nên mỏng manh, dần dần cũng có cảm giác nóng rực khi ngọn lửa liếm láp qua, mồ hôi tuôn ra như nước, toàn thân nóng khô. Nhưng hắn không quan tâm đến sự khó chịu của bản thân, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, mau mau trở về!
Nhưng, khi khoảng cách bộ lạc còn chưa đến năm mươi trượng, ánh lửa chói mắt ở giữa bóng người lờ mờ lay động, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngã xuống, đồng thời còn có tiếng kêu thảm ngắn ngủi. A Lỗ bị cảnh này làm cho toàn thân giật mình.
Hắn bỗng nhiên ngã nhào về phía trước, quỵ xuống đất.
Mượn đám cỏ dại um tùm che lấp thân mình.
Một chút một chút bò tới sau đống cỏ khô miễn cưỡng có thể làm chỗ che đậy, giờ khắc này hắn sợ hãi đến quên cả hô hấp, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra, sau khi thấy rõ, hốc mắt nhanh chóng ứa nước.
Hắn, giờ phút này hắn nhìn thấy cái gì?
Một đám địch nhân xa lạ tàn bạo xông vào trong bộ lạc gây ra một trận đồ sát, đám lửa này chính là do bọn chúng gây ra!
Vì khoảng cách quá xa, A Lỗ thấy không rõ ràng, nhưng bằng sự quen thuộc với người lớn trong bộ lạc, hắn có thể dùng bóng dáng mơ hồ để phán đoán thân phận của bọn họ. Theo cột máu từ vết thương chí mạng phun tung tóe vấy đầy doanh trại, bọn họ cũng kêu thảm đổ xuống.
Từng người một, từng người một…
Tất cả đều là thân nhân quen thuộc nhất của A Lỗ!
Đối mặt với địch nhân hung ác, bọn họ chỉ kịp kêu thảm rồi ngã xuống, trong đó còn có cả trát a bá mặc nửa bộ giáp trụ. Trát a bá là người vương đình phái đến đóng quân ở bộ lạc, nghe nói cũng là dũng sĩ xuất thân từ bộ lạc bản gia.
Tuổi còn trẻ đã là tam đẳng trâm kiêu, người đứng thứ hai trong quân trú đóng, kiến thức rộng rãi, dũng mãnh cường đại, mấy lần đi săn đều thắng lợi trở về, người lớn nói trong nhà hắn bốn lão bà đều do hắn bằng bản lĩnh thu về, năm năm sinh mười hai đứa bé, là "Cao môn đại hộ" đúng nghĩa của bộ lạc. Bởi vậy, trẻ nhỏ trong bộ lạc đều sùng bái vị trát a bá này, A Lỗ cũng ghen tị sự cường đại của hắn.
A Lỗ nhớ rõ ngay hôm qua, hắn đến nhà trát a bá lấy đồ ăn, trát a bá và thẩm thẩm ôn nhu xinh đẹp còn cười nói với hắn rằng đứa bé thứ mười ba sắp ra đời... sau đó còn nhờ A Lỗ đặt tên cho đứa bé, để A Lỗ dạy đứa bé cưỡi ngựa.
Không ngờ rằng, chỉ trong một ngày mà đã âm dương cách biệt.
Hạnh phúc ấm áp hôm qua bị cảnh giết chóc địa ngục trước mắt xé nát một cách hung tợn! A Lỗ hai tay bịt chặt miệng, cố gắng không để mình khóc lên, cũng cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi không thể át được, đồng thời - - cừu hận trong lòng hắn trỗi dậy!
Khoảnh khắc trưởng thành như cây đại thụ che trời!
A Nương…
Hắn còn có A Nương…
A Lỗ cố gắng lau nước mắt, muốn đi tìm A Nương, nhưng thực tế lại tàn khốc, lều của nhà hắn đã hóa thành biển lửa hừng hực, nếu như hắn ló đầu ra, cũng sẽ chết! Hiện thực nặng nề đánh vào đầu khiến A Lỗ tìm lại được lý trí bị dây leo cừu hận quấn lấy, hắn nhìn chằm chằm bộ lạc trong ngọn lửa, nằm sấp trên mặt đất, mượn bụi cỏ che lấp một chút một chút bò về hướng ngược lại.
Cây cỏ cứa vào mặt, côn trùng đốt da thịt.
Mảnh đá vụn dưới khuỷu tay mang đến sự nhói đau.
Nhưng cũng không sánh bằng nỗi đau trong lòng hắn lúc này.
Luôn có một ngày —— Hắn sẽ thay già trẻ lớn bé trong bộ lạc báo thù, báo thù cho A Nương, thay cho trát a bá và thẩm thẩm cùng đứa bé. . . Tín niệm mạnh mẽ khắc sâu vào xương tủy trong não.
Luôn có một ngày —— Hắn biết —— A Lỗ cẩn thận từng li từng tí lại leo ra xa hơn mười trượng, cho đến khi một đôi vó ngựa cản đường đi, A Lỗ cảm thấy hoảng hốt, nỗi sợ hãi mạnh mẽ từ xương cụt bò lên ót, toàn thân mồ hôi lạnh toát ra, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Lúc này, trên lưng ngựa truyền đến giọng nữ nghi hoặc.
"Tiểu Lang sao lại ở đây?" Ngôn ngữ xa lạ, âm thanh ôn nhu mát lạnh, như có khả năng xoa dịu lòng người.
Sự sợ hãi mà A Lỗ vừa dâng lên một khắc trước, thì một khắc sau đã rút lui như thủy triều, bởi vì đối phương tuổi không lớn, lại còn là một nàng, sinh ra một khuôn mặt còn mỹ lệ hơn cả tiên tử dưới trăng. Da thịt trắng mịn như sữa dê.
Còn chưa đợi A Lỗ kịp phản ứng, người phía trước đã dùng thứ ngôn ngữ Thập Ô khó nghe mà sứt sẹo, nói một câu.
"Quả nhiên là có cá lọt lưới."
Nàng muốn tìm chính là cá lọt lưới.
A Lỗ lập tức bị người không biết từ đâu xuất hiện ấn xuống, hai tay bị ép ra sau lưng, mất tự do. Liếc nhìn, A Lỗ thấy những kẻ bắt hắn cùng trang phục với những kẻ tàn sát bộ lạc hắn! Hắn lập tức kịch liệt giằng co.
"Buông ra, buông ra Lão tử!"
Sao những kẻ bắt hắn lại có sức lực lớn đến kinh người như vậy, mặc kệ hắn giãy giụa thế nào, đạp chân đạp cẳng, há mồm cắn người, đối phương vẫn bất động. Bọn họ dường như lấy vị tiên tử dưới trăng làm chủ, người sau không lên tiếng thì họ không có hành động gì khác.
"Thiếu niên Thập Ô, dáng dấp không tệ, miệng lại dẻo, cũng không giống người lắp bắp..."
Phù hợp mấy điều kiện mà lão sư đã nói.
Tiên tử dưới trăng, cũng chính là Lâm Phong tay phải vòng quanh roi ngựa đỡ cằm thiếu niên, để nhìn rõ khuôn mặt lấm lem của hắn, chậm rãi bình phẩm. A Lỗ nào chịu để nàng muốn làm gì thì làm, ngậm sẵn một ngụm nước bọt trong miệng định phun vào mặt Lâm Phong, nhưng lại bị nàng nghiêng đầu tránh được một cách hời hợt, vẻ mặt hờ hững, đưa tay rút thanh bội kiếm bên hông ra: "Điều kiện phù hợp, không chừa một ai."
Còn phải là chính nàng động thủ!
Những người khác, Lâm Phong không tin được!
Mấy tên hộ vệ cúi đầu im lặng, trong lòng không tránh khỏi cảm khái vài câu -- ai, cái thế đạo này thật là hại người!
Một hai năm trước, Lâm tiểu chủ vốn thuần lương đáng yêu, nói chuyện nhẹ nhàng đối xử mọi người dịu dàng, bị khen thì còn đỏ mặt ngượng ngùng, ngày thường lại xinh đẹp, không có ai trong đồng đội là không thích nàng cả. Người ái mộ nhiều như cá diếc sang sông! Chỉ là trong nửa năm gần đây, cái vẻ hiền hòa lạnh nhạt đã thấy rõ ràng, đặc biệt là sau khi rời khỏi Nhữ Hào Trị, nàng vung kiếm chém đầu người càng thêm dứt khoát, cả quá trình không hề run tay.
Cảm khái đôi ba tiếng về sự tàn khốc của chiến tranh, rồi thì cũng hết.
Trận đánh úp đêm nay từ khi bắt đầu đến kết thúc không quá nửa canh giờ.
Lâm Phong khi quay lại thì trận chiến đã đến hồi kết, một bộ phận người đã bắt đầu dọn dẹp chiến trường, thu hoạch tai phải.
Vì sao lại là tai phải?
Bởi vì Vĩnh Cố quan thủ tướng muốn ba mươi ngàn thủ cấp Thập Ô để dựng cột mốc tại biên ải, quả thật có chút khó khăn. Không phải là khó gom đủ số lượng, mà là khó bảo quản thủ cấp. Tuy nói hiện đang là mùa đông khắc nghiệt, thi thể không dễ hư thối, nhưng không dễ hư thối đến đâu thì sau hai tháng cũng quá sức, mà cũng không thể đem đầu người đi ướp gia vị để bảo quản chứ?
Đối diện với vấn đề thực tế này, Thẩm Đường sờ vào tai trái mình, vết thương sau tai đã lên vảy từ lâu, sờ vào chỉ thấy hơi gồ ghề. Nàng nghĩ đến điều gì đó, thuận miệng nói: "Vậy thì theo quy tắc của việc chinh chiến, cắt tai phải đi thôi, ta nghĩ Chử tướng quân sẽ hiểu ta."
Không phải là không muốn nộp đầu, mà thực sự là không có điều kiện để bảo quản, mà vận chuyển cũng gặp khó khăn.
Cuối cùng lại thu nhặt xác chết, thống nhất chôn trong một cái hố lớn, lấp đất lên, coi như nhập thổ vi an.
Võ tướng thực hiện chuyện này một cách hết sức hiệu quả.
Thẩm Đường cho họ thắp ba nén hương, rót rượu.
"Kiếp sau nếu có đầu thai thì hãy chọn kỹ."
Hoặc là đừng đầu thai thì hơn.
Nếu đã muốn đầu thai thì cũng đừng làm kẻ thù của nàng.
Lâm Phong khi quay lại đã bị Cố Trì nhìn thấy.
Người sau thấy khuôn mặt nàng dính đầy vết máu chói mắt, liền cười hỏi một câu: "Lệnh Đức có thu hoạch gì không?"
"Bắt được một con cá lọt lưới, cũng không biết có phải hay không." Dùng tay áo lau vết máu nhớp nháp trên mặt, dưới sự điểm xuyết của máu tươi, da thịt càng nổi bật vẻ trắng nõn, "Tiên sinh giúp ta xem giúp cho?"
Cố Trì nhìn thi thể được khiêng về, im lặng.
Xem qua một lượt rồi mới nói: "Đây không phải."
Lâm Phong cũng không thất vọng.
Nhân vật mà lão sư của nàng cảnh báo về đạo văn, nếu dễ dàng chết như vậy thì có lẽ cũng không phải là người đó. Con cá lọt lưới này, thật đúng là chỉ là con cá lọt lưới mà thôi, nhưng nàng hiếu học, vẫn muốn biết Cố Trì phán đoán A Lỗ không phải mục tiêu như thế nào.
"Sao lại không phải? Tiên sinh có thể giải thích cho ta?"
Cố Trì cười nói: "Chuyện này đơn giản thôi."
Hắn nắm lấy tay đã lạnh như băng của thi thể.
"Lão sư ngươi muốn tìm là con trai của đại vương hậu Thập Ô, nuôi làm thái tử, làm sao lại có bàn tay thô ráp chai sần thế này? Dù Thập Ô sùng thượng vũ lực, phong tục man rợ, nhưng vương đình của họ vẫn rất coi trọng cả văn lẫn võ, tay như này làm sao mà cầm bút lâu được?"
Chỉ bằng một chi tiết nhỏ cũng có thể phán đoán được đây không phải là người đó.
Lâm Phong tỏ vẻ suy tư rồi gật đầu.
Cố Trì nói: "Giết nhầm thì giết nhầm, thiếu niên này hơn phân nửa là người trong bộ lạc, nếu để nó chạy thoát đi mật báo cho các bộ lạc khác, thì chúng ta có thể sẽ gặp phiền phức. Cá lọt lưới không thể lưu..."
"Tiên sinh dạy chí phải."
Cố Trì nhìn Lâm Phong đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, bỗng nhiên nói một câu không đứng đắn: "Lệnh Đức có thể cười nhiều hơn một chút…"
Lâm Phong: "…"
"Nên học hỏi lão sư của ngươi một chút, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc."
Càng tỏ vẻ ôn hòa dễ gần, lại càng có tính lừa gạt.
Lâm Phong gật đầu nghe lời: "Ừm." Vừa nói, vừa nhếch môi nở một nụ cười sạch sẽ thuần khiết, ý cười lan tận đáy mắt.
Cố Trì: "..."
(σ)σ: *☆ Trời không sao a Hôm nay siêu mệt, nhưng mà kiểm tra thông tin NT cũng ổn rồi, cái túi dịch ứ trệ cũng đã biến mất.
Hương Cô vẫn đang xem xét thời điểm nhìn thấy con gái có khuôn mặt thanh tú đầu to (dù không biết giới tính, nhưng không ngăn được ta cầu nguyện một lần), mới ba tháng đã có hình hài, thật kỳ diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận