Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 42: Đó là cái cao thủ (length: 8332)

Thẩm Đường vì lần này vẫn giống như hôm qua, liền ngoan ngoãn ở ngoài Nguyệt Hoa lâu chờ, thỉnh thoảng cho môtơ ăn hai viên kẹo mạch nha.
Nói lại — vì sao môtơ có thể ăn kẹo mạch nha?
Thẩm Đường cất sự nghi hoặc, vuốt ve bộ lông bóng mượt không dính nước của môtơ, càng nhìn càng thích con lừa nhỏ này. Nó liếm sạch kẹo mạch nha trong lòng bàn tay nàng, vẫn chưa thỏa mãn, dùng đầu cạ nhẹ vào bụng nàng, mắt chớp chớp nhìn vào túi bên hông Thẩm Đường.
Môtơ rất thông minh, biết kẹo mạch nha giấu ở đâu.
Thẩm Đường hai tay nâng mặt to của môtơ lên, nghiêm túc dạy dỗ: “Không được, không được ăn nữa! Ngươi là con lừa mà lại hảo ngọt khác thường… Không được là không được, làm nũng không được, liếm mặt ta càng không được… Ngọa Tào, ngươi kiềm chế chút đi, đừng lè lưỡi ra, ta không muốn dùng nước dãi của ngươi rửa mặt, ngươi mà còn liếm cẩn thận bị thành ‘la’ nướng đó!”
Nàng ra sức né tránh, môtơ thừa thắng xông lên.
Nó cố dùng cái lưỡi linh hoạt của mình liếm loạn mặt Thẩm Đường.
Chưởng quỹ từ Nguyệt Hoa lâu bước ra, vừa vặn bắt gặp cảnh một người một lừa nô đùa ầm ĩ, mỉm cười xong, không quên nhắc nhở Thẩm Đường còn có việc chính.
Hắn nói: “Tiểu nương tử, mời lên lầu.”
Thẩm Đường và môtơ đồng thời dừng lại.
Nàng vỗ vỗ môtơ ra hiệu nó đi một bên chơi, nàng còn có chính sự, quay lại chơi sau. Môtơ hiểu ý, ngoan ngoãn ngậm dây cương đi tới cọc gỗ bên cạnh. Thẩm Đường hỏi: “Ta vào trong hả? Hôm nay không cần đến trà thất nhã gian chờ ai sao?”
Chưởng quỹ đáp: “Hôm nay không cần.”
Thẩm Đường cũng không hỏi nhiều, theo chưởng quỹ bước vào Nguyệt Hoa lâu.
Nếu như bỏ qua lớp sa mỏng mờ ảo trong phòng, những khung cửa sổ chạm khắc hình người mập mờ, trên vách tường treo tranh mỹ nhân... cùng với mùi phấn son nồng nặc trong không khí, thì nơi này nhìn chẳng khác gì một tửu lâu bình thường.
Ban ngày Nguyệt Hoa lâu rất yên tĩnh, không ồn ào náo nhiệt như tưởng tượng, thỉnh thoảng có nha hoàn bưng nước nóng ra vào, tạp dịch thì dùng khăn lau bàn và sàn nhà. Mọi thứ đâu vào đấy, lại có chút tiêu điều khó tả, chỉ có mùi phấn son nồng nặc trong không khí ngấm ngầm nói lên sự ồn ào náo nhiệt đêm qua.
Thẩm Đường ban đầu còn tò mò nhìn ngang nhìn dọc.
Nhìn một hồi liền mất hứng thu ánh mắt lại.
Tại sảnh chính của Nguyệt Hoa lâu, một gã sai vặt tướng mạo thanh tú đã chờ sẵn từ lâu. Hắn dẫn hai người lên lầu hai đến gian phòng tốt nhất, lại cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa, sợ gây ra tiếng động lớn sẽ làm phiền người bên trong. Hắn khẽ nói: “Lang quân đang ở trong phòng, hai vị mời vào.”
Thẩm Đường thu lại tâm trạng bay bổng của mình.
Vừa bước vào phòng, điều đầu tiên lọt vào mắt là một chiếc bình phong tròn lớn, trên bình phong vẽ một bức tranh cảnh sa mạc mênh mông với ánh hoàng hôn. Thẩm Đường hơi ngạc nhiên — một nơi như Nguyệt Hoa lâu, dù có đặt bình phong cũng nên chọn loại tranh mỹ nhân chứ?
Tranh sa mạc hoàng hôn?
Không hợp với không khí ở đây chút nào.
Điều khiến nàng càng ngạc nhiên hơn là trong phòng thoang thoảng hương thơm thanh khiết, hoàn toàn khác biệt với mùi phấn son nồng nặc ở sảnh chính. Hương thơm sau làm người ta ngạt mũi, nghe lâu sẽ thấy quá tầm thường, còn hương thơm trước thì như một đóa lan u cốc, dù không đậm không gắt, người ngoài vẫn không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Đi qua bình phong là “khuê phòng” của Quan Nhi kia.
Hai người chỉ có thể ngồi trên đệm trước bình phong.
“Bức họa này là ngươi vẽ?”
Thẩm Đường vừa ngồi xuống, giọng nói xa lạ của một thanh niên truyền đến tai nàng từ sau bình phong — ồ, không phải thiếu niên Quan Nhi hôm qua?
Nàng nghi ngờ nhìn chưởng quỹ.
Chưởng quỹ cũng không biết, bèn chớp mắt ra hiệu cho nàng trả lời thật thà.
Thẩm Đường “ngượng ngùng” đáp: “Không phải ta vẽ, là huynh trưởng ta. Hôm qua ta về vẽ tranh bị huynh ấy bắt gặp, răn dạy ta còn nhỏ không nên tiếp xúc cái này, cái kia, còn chưa kịp nói với chưởng quỹ và cố chủ, nên bảo người khác vẽ hộ giúp ta…”
Bên kia bình phong im lặng một lát, không lâu sau lại nghe tiếng quân cờ rơi xuống kêu “bộp”.
Thanh niên nói: “Ừm, tranh vẽ không tệ.”
Thẩm Đường oán thầm trong bụng.
Mấy bức tranh kia của Kỳ Thiện lại chỉ được đánh giá là “vẽ không tệ” thôi sao?
Quả nhiên, trên đời này không ai có chung gu thẩm mỹ với nàng cả, trong nhất thời nàng lại nảy sinh vài phần buồn bã cô đơn vì tri âm khó kiếm.
Thẩm Đường hỏi: “Cố chủ hài lòng chứ?”
Thanh niên nói: “Đầy...”
Chữ “ý” còn chưa ra khỏi miệng, thanh niên liền bắt đầu ho kịch liệt, một tiếng so với một tiếng ngắn ngủi, to đến nỗi làm người ta lo hắn sẽ ho ra cả phổi mất. Thân thể như vậy, mà vị huynh này vẫn cố thủ vị trí… Quả là cần cù và chuyên nghiệp.
Thẩm Đường lại một lần nữa lơ đãng bắt đầu thất thần.
Một lát sau, Thẩm Đường nghe thấy tiếng thiếu niên mà hôm qua nàng đã từng nghe, hắn nói: “Cố tiên sinh, đã ổn hơn chưa ạ?”
Giọng thanh niên yếu ớt trả lời: “Không sao.”
Thẩm Đường vừa kéo tâm thần trở lại, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hóa ra thanh niên không phải Quan Nhi của Nguyệt Hoa lâu, mà là khách đến vui chơi… Chậc chậc, cái này chẳng lẽ chính là chết dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu? Ho ra như thế này, tưởng như chỉ còn nửa bước vào quan tài, vậy mà vẫn còn thảnh thơi đến kỹ viện sao?
Trong phòng quả thực yên tĩnh một hồi lâu.
Một lát sau, thanh niên nói: “Tiểu lang quân hiểu lầm.”
Thẩm Đường ngơ ngác: “…”
Vừa nãy có người nói chuyện sao?
Chưởng quỹ cũng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Thanh niên thở dài, như cười như không nói: “Có những lời không nhất thiết phải nói ra mới có thể để người khác nghe thấy…”
Thẩm Đường: “…”
Chưởng quỹ tiếp tục mặt mộng.
Thẩm Đường chỉ cảm thấy như có gai sau lưng, lập tức nổi da gà, nàng vô cùng chắc chắn lời thanh niên vừa rồi là nói với mình. Nhưng vấn đề là, nàng không hề có tật nói ra suy nghĩ trong lòng, vừa rồi nàng vẫn luôn ngậm miệng, chỉ là thầm nghĩ trong bụng hai câu thôi…
【Gớm, ngươi có thể nghe thấy ta nói trong lòng sao?】 Sau tấm bình phong, thanh niên im lặng ba nhịp thở.
Hắn hỏi với giọng điệu kỳ lạ: “Tiên sinh dạy ngươi học không nói cho ngươi biết, người làm mưu sĩ cần phải học được điều gì sao?”
Thẩm Đường chắc chắn thanh niên có thể đọc trộm suy nghĩ của nàng, không còn thầm lảm nhảm trong lòng nữa, liền hỏi: “Điều gì?”
Thanh niên nói: “Hỉ nộ bất lộ.”
Nói rồi, sau bình phong lại vang lên tiếng vải áo xột xoạt đặc trưng, theo tiếng bước chân ngày một đến gần, bóng người trên bình phong cũng từ từ hiện rõ.
Thẩm Đường đúng lúc ngẩng đầu, đối diện với một thanh niên lạ mặt bước ra từ phía sau bình phong, nàng mơ hồ cảm thấy dáng người người này có chút quen thuộc.
Thanh niên vóc dáng thẳng tắp, chỉ là sắc mặt không được tốt cho lắm, vẻ mặt mang đầy bệnh tật. Tuy ngũ quan vốn tuấn tú, nhưng lại vì gò má không có nhiều thịt, đáy mắt có quầng thâm, môi thì trắng bệch mà lại hơi tái. Trông như mắc bệnh lao, đúng là tướng người chết yểu vì bệnh tật!
Trong lúc Thẩm Đường đánh giá thanh niên, thanh niên cũng dùng đôi mắt lạnh nhạt đó đánh giá nàng.
Khác với việc hắn chỉ cần liếc mắt đã biết được tình trạng bệnh tật của mình, vị thiếu niên lang trước mắt này tướng mạo thật là tuyệt, lông mày rõ nét, ngũ quan thâm thúy hơn người thường, nhìn thoáng qua có vẻ mang phong cách ngoại quốc.
Nếu bắt thanh niên dùng một từ để hình dung thì có lẽ không có từ nào chính xác hơn bốn chữ “Niên thiếu khí thịnh”.
Đúng theo ý nghĩa đen của chữ “Niên thiếu khí thịnh”.
Thanh niên cách tiểu lang quân này chỉ còn vài ba bước, đã cảm nhận được hơi nóng từ người “hắn” tỏa ra liên tục, tựa như một khối cầu lửa rực rỡ, không thể bị bỏ qua.
Hắn châm chọc đáp: “Tại hạ quả thật bệnh tật quấn thân, bất quá thầy bói nói còn có thể cố được hai ba mươi năm nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận