Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 748.1: Trịnh Kiều người lạ (trung) (length: 8376)

"Thế nhưng là quốc chủ..."
Thích Thương nghe hắn muốn mời mình xem kịch, cảm thấy rõ ràng là cái trò hề gì đó. Muốn nói lại thôi, muốn nói với Trịnh Kiều chút gì. Chỉ là lời mới vừa mở đầu đã bị đối phương đưa tay ngắt lời. Như vậy, hắn hoàn toàn hiểu ý Trịnh Kiều đã quyết, không mở miệng nữa.
"Cái tên mới xuất hiện trong mười sáu tầng đại tạo, hắn có phải là tên Công Tây Cừu? Thực lực so với ngươi thế nào?"
Trịnh Kiều từng mượn đao của Công Tây Cừu xử lý Trệ vương, từ khi địa bàn Trệ vương quản lý đại loạn do quần long vô chủ, khiến hắn mấy ngày liên tiếp tâm tình vô cùng tốt. Đao quá sắc bén, ấn tượng khắc sâu.
Thích Thương thở dài: "Đời nào cũng có anh tài xuất hiện."
Tuy rằng hắn bước vào mười sáu tầng đại tạo sớm hơn Công Tây Cừu mấy năm, thực lực nội tình cũng thâm hậu hơn, nhưng so sánh tuổi tác cả hai, dù hắn cũng không khỏi thán phục. Lại thêm việc hắn cùng huyền y võ giả đã tiêu hao quá nhiều võ khí, đối mặt thì hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cho dù là thời kỳ toàn thịnh đối đầu, đoán chừng cũng không chiếm được lợi lớn gì, Thích Thương vừa cảm khái anh hùng tuổi già, không lâu sau liền nghe Trịnh Kiều khinh thường cười khẩy: "Hắn xuất hiện đúng là tốt, ngược lại là bảo toàn cho Thẩm Ấu Lê chút gia sản."
Thích Thương nghe vậy mí mắt run lên mạnh.
Mặc dù quân số bên Trịnh Kiều không bằng liên quân, nhưng có quốc chủ 【 ngự giá thân chinh 】 trợ uy, cộng thêm hai trận đấu tướng giành chiến thắng đẹp mắt, sĩ khí từ đầu đến cuối rất cao. Chỉ là sau khi lực sĩ trọng thuẫn Hoàng Liệt tham gia trận chiến, tiến vào hàng đầu tiền tuyến, ngăn chặn quân của Trịnh Kiều, bọn họ từng người lực lớn như trâu, không biết đau đớn, không sợ tử vong, thế cục chiến ban đầu bị nghiêng đi dần khôi phục cân bằng.
Thế yếu từ từ xoay chuyển, điều này không thể nghi ngờ tiêm vào một liều thuốc kích thích cho liên quân. Hai quân lợi dụng Miểu Giang làm giới hạn, huyết chiến tròn hai ngày hai đêm, để lại vô số thi thể, máu tươi nhuộm mặt băng thành màu đỏ chói mắt, đến cuối cùng nước mưa cũng mang theo máu.
Sát khí vô hình theo gió lạnh âm u trên sông luẩn quẩn mãi không tan, tiếng gió không ngừng, như khóc như than, nức nở nghẹn ngào.
So đấu đến bước này, binh mã hai bên đều gồng hết sức lực.
Bên nào không chịu nổi trước, bên đó sẽ bại như núi lở.
Lúc này Hoàng Liệt giống như con bạc đặt tất cả vào chiếu, hốc mắt đỏ ngầu, đáy mắt là sự mệt mỏi có thể thấy bằng mắt thường. Mỗi giờ mỗi khắc đều có chiến báo truyền đến tai hắn, quân sĩ và thể lực đều sắp đến giới hạn. Huyền y võ giả hồi phục võ khí quay lại chiến trường.
Nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị Thích Thương chặn đường.
Thích Thương cùng Trịnh Kiều đúng là một ruột, phát điên lên thì không hề nương tay, trái lại huyền y võ giả vẫn còn lo lắng, trong lúc giao chiến bị đối phương đánh một chưởng vào ngực. Nếu không còn giáp che ngực giảm phần lớn lực tấn công, thì hắn không chỉ bị gãy vài cái xương sườn.
Thích Thương vốn muốn chém giết huyền y võ giả để chấn động sĩ khí phe mình, ai ngờ cây gậy quấy phân heo Công Tây Cừu lại đột ngột xuất hiện, tóm lấy cổ áo huyền y võ giả cứu người đi. Chỉ cần Thích Thương không đuổi theo, Công Tây Cừu liền không tham chiến, khiến Thích Thương ngứa răng.
Sớm biết Công Tây Cừu chướng mắt như vậy, hắn đã nên thừa dịp đối phương chưa mạnh mà giết chết, sao trên đời không có thuốc hối hận. Ngày thứ hai trước khi trời tối, tiếng trống trận hai bên không còn sôi trào như lúc đầu. Ngay lúc mọi người trong liên quân thấy phe mình thương vong bắt đầu thoái lui, sĩ khí phe Trịnh Kiều không biết vì sao lại đột ngột sụp đổ, liên quân lần đầu đánh tới bờ bên kia.
Sự đột phá lớn này khiến liên quân mệt mỏi nhìn thấy hi vọng chiến thắng, đuổi theo đại quân Trịnh Kiều hơn ba mươi dặm.
"Minh chủ, cẩn thận có bẫy!"
"Đúng vậy, giặc cùng đường chớ ép, đó là binh pháp."
"Quân Trịnh Kiều trước đây không hề có dấu hiệu suy sụp, đột nhiên lại không chống nổi mà rút lui, thế nào cũng thấy có chút mờ ám... Chúng ta đã đánh qua Miểu Giang, bạo chúa mất chỗ hiểm sông ngòi, chi bằng đứng vững gót chân trước đã." Mọi người trong liên quân thật sự lo Trịnh Kiều giở trò lừa bịp.
Lực sĩ trọng thuẫn Hoàng Liệt tổn thất không ít, hắn cũng do dự.
Biểu hiện của phe Trịnh Kiều thực sự lộ ra kỳ quái.
Chỉ là, Hoàng Liệt do dự, Minh Hữu lo lắng, người hiền lành Cốc Nhân lại tỏ vẻ không giống bình thường mà chơi liều.
Hắn nghiêm giọng nói: "Các ngươi sợ thì lão tử không sợ."
Nói xong, gọi những nghĩa đệ toàn thân đẫm máu lại.
Trước mặt mọi người gào lên hạ lệnh: "Tập hợp đủ nhân mã, đuổi theo!"
"Vâng, đại ca!"
Mấy nghĩa đệ của Cốc Nhân không mấy ai không thù với Trịnh Kiều, trận Miểu Giang này đã tốn bao nhiêu công sức. Bọn họ hao hết sức lực mới làm đối phương tàn, địch nhân chạy mà bọn họ không đuổi? Trơ mắt nhìn Trịnh Kiều về dưỡng sức rồi quay lại sao?
Đ* tổ tông mười tám đời nhà hắn!
Còn về cái tên minh chủ Hoàng Liệt kia?
Cốc Nhân bây giờ chẳng thèm để ý đến.
Khang Thì thấy vậy cũng nhảy lên ngựa, hạ lệnh cho Chử Kiệt, rồi nói: "Cốc quận trưởng chậm rồi, Khang mỗ đi cùng ngươi."
Mặt Hoàng Liệt âm trầm: "Nhỡ đâu trong đó có bẫy..."
Khang Thì ngồi trên lưng chiến mã, không quay đầu lại nói: "Nếu trúng gian kế của địch thì coi như Khang mỗ số đen!"
Thần sắc Ngô Hiền hiện lên chút dao động, thoáng cái đã bị hắn kìm lại, Tần Lễ nghe động tĩnh chạy đến từ tiền tuyến, dường như muốn nói gì đó với hắn, nhưng còn chưa mở miệng đã bị hắn gạt tay. Hắn biết Tần Lễ muốn nói gì, nhưng Ngô Hiền không muốn mạo hiểm, tiến thêm một bước tổn hại nhân thủ. Vì mục đích cuối cùng, hắn vẫn muốn giữ lại chút thực lực cho cuộc đoạt lấy cuối cùng.
Nếu quân của Trịnh Kiều giả vờ tan rã, việc đuổi theo Cốc Nhân chẳng khác nào giẫm vào cạm bẫy, khó lường sống chết.
Nếu quân của Trịnh Kiều không giả bộ, thì với Cốc Nhân cùng một nửa binh mã Thẩm Đường, hai phe cộng lại cũng không thể làm gì Trịnh Kiều, chẳng qua là phí công. Thà cứ chờ tin tức của Cốc Nhân, rồi tính sau.
Ngô Hiền liếc nhìn lạnh lùng về phía Hoàng Liệt, khi Hoàng Liệt như có cảm giác quay lại nhìn, Ngô Hiền đã thu tầm mắt.
Đương nhiên Hoàng Liệt và đám người sẽ không ngốc đứng nguyên tại chỗ, mà ra vẻ điều động trinh sát tinh nhuệ đi điều tra.
Có tin báo liền lập tức truyền về.
Mệnh lệnh chỉnh quân của liên quân lần lượt truyền xuống.
Binh lính bình thường đương nhiên không có lời oán giận, cả thân thể và tinh thần của họ đều đến giới hạn, tiếp tục đánh nữa, chưa giết được địch thì họ đã không chống nổi. Hai ngày nay trong đầu họ chỉ có "Giết" và "Tiến", nhìn từng gương mặt quen thuộc lìa đời vĩnh viễn, trong lòng nào có không sợ? Họ sợ người tiếp theo chính là mình. Không đuổi theo chẳng khác nào nhặt lại mạng nhỏ.
Có người suýt nữa mắng ầm lên.
Triệu Phụng càng đoạt lấy phiến quạt của Lão Hữu để quạt cho mình hạ hỏa, lúc này hình tượng của hắn có thể dùng hai chữ "kinh dị" để hình dung, nói có thể dọa cho trẻ con khóc đêm cũng không ngoa. Trên bộ râu quai nón tí tách chảy xuống không biết máu của ai, còn có vài mẩu da thịt. Võ giáp vảy mặt ngoài gồ ghề, khắp nơi là vết chặt, đâm, chém, có chỗ còn lún vào da thịt.
Chỉ là —— thương thế mang lại cho hắn không kích thích bằng chuyện khác.
"Haiz, Ngô công hồ đồ quá —"
Mặc dù trong lòng Lão Hữu có ý định bỏ trốn, nhưng vẫn cẩn thận giữ vững vị trí cuối cùng. Vốn tưởng rằng trận Miểu Giang sẽ kết thúc mỹ mãn, ai ngờ sắp đến hồi kết thúc thì lại xuất hiện một màn này. Giặc cùng đường chớ ép cũng phải xem là tình huống nào chứ?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận