Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 254.1: Nuôi cổ người (length: 9202)

Cốc Nhân miễn cưỡng điều chỉnh lại cảm xúc.
Hắn nói giọng khàn khàn: "Để Thẩm lang quân chê cười rồi."
Thẩm Đường lắc đầu ra hiệu không sao, còn trấn an nói: "Việc này liên quan đến anh em ruột thịt, nhưng nếu là ta, chỉ sợ cũng không thể lý trí bằng Cốc công. Vậy việc này, Cốc công định xử lý như thế nào?"
"Không sợ Thẩm lang chủ chê cười, Cốc mỗ hiện giờ cũng đang hoang mang lo sợ, không có cách nào..." Cốc Nhân không ngại thừa nhận mình "Vô năng", hắn mang ánh mắt chờ mong hướng về Kỳ Thiện, "Kỳ tiên sinh đã biết chuyện này, có cách nào chữa trị cho Thập Tam không? Chỉ cần Thập Tam có thể khỏi, tiên sinh muốn gì, ta đều đáp ứng."
Lời hứa của Cốc Nhân này rất nặng.
Chỉ cần hắn còn coi trọng danh tiếng, sẽ không tự đạp đổ tấm biển của mình.
Chỉ là—— Kỳ Thiện làm gì có biện pháp nào?
Cái gọi là biện pháp vẫn là do Công Tây Cừu nhờ giúp truyền đạt.
Hắn nói: "Cấm giết."
Cốc Nhân nghe vậy, cười khổ: "Cấm giết? Kỳ tiên sinh không biết đấy thôi, Thập Tam giết người cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng..."
Chuyện này trực tiếp lâm vào vòng luẩn quẩn không có lối thoát.
Nếu không giết người thấy máu, chứng điên của Thiếu Xung cứ cách một thời gian sẽ phát tác, dù có giam hắn lại mà chịu đựng được, thì lần sau chứng điên phát tác thời gian sẽ rút ngắn lại, càng đau khổ hơn, mức độ tự làm hại bản thân cũng sẽ tăng lên, Cốc Nhân sao có thể nhìn được?
Còn nếu giết người thấy máu, cơn thèm khát máu tươi khi lên cơn điên sẽ được xoa dịu phần nào, phát tác đương nhiên vẫn đau khổ, nhưng cũng còn dễ chịu hơn bị hàng vạn con kiến cắn xé, hơn nữa những lúc tỉnh táo hiếm hoi đó, Cốc Nhân nuôi dưỡng Thiếu Xung bao nhiêu năm, mỗi khi cơn điên của hắn muốn phát tác, không phải là thả ra để hắn giết vài tên đạo phỉ tử tù thì cũng sẽ bắt chút chó sói hổ báo để hắn xé cho vui...
Nhưng tin tức Thẩm Đường mang đến lại bịt kín cả con đường này rồi.
Chứng điên của Thiếu Xung không phải là quái bệnh mà là do cổ trùng quấy phá.
Giết cũng chết, không giết cũng chết.
Cốc Nhân thực sự bó tay hết cách, nhưng trong lòng vẫn còn chút hy vọng: "Kỳ tiên sinh, có biện pháp nào dẫn được cổ trùng ra không? Chỉ cần lấy được nó ra, chẳng phải Thập Tam có thể thoát khỏi sao? Cho dù là phải trả cái giá nào, chỉ cần người còn sống là tốt rồi!"
Thẩm Đường hỏi: "Cái giá nào?"
Cốc Nhân giọng điệu kiên định: "Đúng, cái giá nào cũng được! Mặc kệ là quyền lực, tiền tài, danh lợi hay thiên tài địa bảo, chỉ cần người có thể lấy ra được, đều có thể! Nói ra không sợ Thẩm lang quân chê cười, Thập Tam không chỉ là nghĩa đệ của Cốc mỗ, mà còn là con rể, ý nghĩa không tầm thường."
Thẩm Đường: "Nếu Thiếu Xung tiểu tướng quân trở thành phế nhân thì sao?"
Câu hỏi này làm Cốc Nhân trở tay không kịp.
Hắn giật mình, một hồi lâu mới hiểu ra, Cốc Nhân luôn mang nụ cười, không có chút gì của kẻ bề trên thường thấy hiếm khi tức giận, nhưng hắn vẫn biết dùng lý trí kiềm chế. Mặt đỏ bừng lên, vừa xấu hổ vừa bực dọc, hắn gắng sức kìm nén sự khó xử mãnh liệt.
Vẻ mặt không vui: "Thẩm lang chủ nói gì vậy? Cốc mỗ tiếng tăm bên ngoài vốn không tốt, luôn bị người đời sau lưng chỉ trích là kẻ khắc vợ, giả nhân giả nghĩa. Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, ta không tính là người tốt lành gì, cũng chưa từng tự nhận là thiện nhân, nhưng cũng tuyệt không phải là đồ hung ác tội nghiệt gì, càng không thể bán huynh đệ đổi lấy vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc!"
Có vẻ như vẫn còn cảm thấy có chút tủi thân.
"Nếu như thực lực của Thập Tam hoàn toàn tàn phế có thể đổi lại nửa đời sau bình an của hắn, để hắn không còn bị cổ trùng chứng điên hành hạ, chỉ cần Cốc mỗ còn sống ngày nào, tuyệt sẽ không để hắn chịu một ngày ủy khuất!"
Đợi khi Cốc Nhân giải tỏa xong cảm xúc, Thẩm Đường mới mỉm cười lên tiếng: "Cốc công đừng nóng giận, ta không có ý đó..."
Nàng thấy sắc mặt Cốc Nhân vẫn chưa khá lên, bèn chuyển lời: "Vừa rồi hỏi vậy, thực ra là vì ngoài con đường cấm giết ra, còn có một con đường khác càng gian nan khó khăn hơn, hễ sơ sẩy là thất bại trong gang tấc, có khả năng biến thành phế nhân, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng đã..."
Hai mắt Cốc Nhân sáng lên.
Vội vàng hỏi tới: "Là cách gì?"
Thẩm Đường chậm rãi nói: "Loại cổ trùng này một khi gieo vào, trừ phi tự nó chui ra từ bụng, bằng không không có cách thứ hai để lấy cổ ra. Bất quá, cũng không phải là không có cách giải quyết. Cốc công có thể tìm một võ giả có thực lực cường đại hoặc là một văn sĩ có tâm, hoặc cũng có thể tập hợp sức của nhiều người, trợ giúp Thiếu Xung tiểu tướng quân áp chế, khống chế cổ trùng, chỉ là..."
Cốc Nhân suýt chút nữa sốt ruột muốn chết.
"Chỉ là cái gì?"
Thẩm Đường: "Chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc."
Trong nhất thời có vô số lời muốn nói nhưng Cốc Nhân lại câm lặng: "..."
Nói hồi lâu, hóa ra là nói vô nghĩa à?
Cốc Nhân cũng biết mình bị treo cổ họng, nhưng không thể không phối hợp với Thẩm Đường, thi lễ một cái, kiên nhẫn hỏi: "Vậy làm sao để trị tận gốc?"
Câu hỏi này, Thẩm Đường cũng đã từng hỏi Công Tây Cừu.
Công Tây Cừu trả lời cực kỳ đơn giản thô bạo.
【Không khó, nghĩ lại xem, nuôi cổ như thế nào? Nhốt một đống cổ vào cùng một chỗ, để chúng nó tàn sát lẫn nhau, chết cho tới khi chỉ còn lại một con! Người cũng vậy thôi, ai mạnh kẻ đó sống sót. Ký chủ đã là ký thể bị cổ trùng ký sinh, đồng thời cũng là một loại Cổ trùng hình người tranh đấu cùng cổ trùng. Giết! Mạnh tới mức có thể hóa thành con cổ kia, nuốt nó, ký chủ chính là Cổ mẫu mới!】 Thẩm Đường cảm thấy không đáng tin: 【Biện pháp này có thể thực hiện được sao?】 Nàng luôn cảm thấy có chút tà môn.
Công Tây Cừu cười nói: 【Đã có người từng thành công, bất quá phương pháp này cũng có nhược điểm, phải thận trọng suy xét lại trước khi nói cho Cốc Nhân.】 Thẩm Đường hỏi: 【Nhược điểm gì?】 Dù sao cũng phải hỏi cho rõ.
Nếu không, nhỡ có chuyện xảy ra chẳng phải lại đổ lên đầu nàng sao?
Công Tây Cừu đột nhiên nghiêm mặt, nhìn Thẩm Đường đầy trịnh trọng nói: 【Một khi thành công, Thiếu Xung này sẽ trở thành đối thủ mà ngay cả ta cũng phải kiêng kỵ cẩn trọng, ngươi đang tự nuôi một mối họa lớn trong lòng! Nếu vậy, ngươi còn muốn hắn sống làm gì? Chi bằng cứ để hắn chết đi.】 Thẩm Đường: 【Mối họa lớn trong lòng?】 Công Tây Cừu thở dài, cười hỏi lại: 【Một khi hắn thực sự trở thành Cổ vương, điểm khởi đầu cũng phải hơn mười bốn bậc, trong vòng vài năm, rất có thể đột phá tới mười sáu bậc, thậm chí là mười bảy bậc tứ xa thứ trưởng… Chẳng phải là mối họa lớn trong lòng thì là gì?】 Ở một đại lục Tây Bắc mà các tiểu quốc san sát nhau, một võ giả thực lực mạnh như vậy, thậm chí có khả năng nhất tướng định càn khôn.
Thẩm Đường: 【…】 Ánh mắt nàng phức tạp nhìn Công Tây Cừu.
Công Tây Cừu cũng thản nhiên nhìn lại.
【Ta cứ nghĩ ngươi là người thật thà chất phác, không ngờ ngươi cũng một bụng mưu mô, phụ lòng tin tưởng của ta.】 Còn tưởng rằng võ giả sẽ đơn giản hơn một chút.
Công Tây Cừu đây là đang thăm dò mình à?
Hắn lại nói: 【Vì sao không phải là đang nhắc nhở ngươi?】 Thẩm Đường nhíu mày, hoài nghi Công Tây Cừu đang sỉ nhục trí thông minh của mình: 【… Ban ngày suýt chút nữa giết ta, thân thể ta hiện giờ còn đau, sau đó ngươi nửa đêm nửa hôm lại tới nhắc nhở ta?】 Nói lời này ma cũng không tin ấy chứ.
Bất quá, nếu là Công Tây Cừu nói… nể tình tiểu đồng bọn là tri kỷ tâm hồn trong lĩnh vực âm nhạc, nàng tạm thời tin.
Có điều… 【Ngươi dễ dàng nói cho ta biết như vậy, có thể thấy ngươi cũng không thật sự mong Thiếu Xung tiểu tướng quân còn sống… Ta hiện giờ hai bàn tay trắng, trừ việc không bị chết đói ra thì cái túi còn sạch hơn cả mặt. So với chuyện ta nuôi hổ gây họa, thì Thiếu Xung càng uy hiếp tới ngươi hơn chứ?】 Công Tây Cừu đây là đang dựng nên một kẻ địch cho mình.
Thẩm Đường không để ý.
【Ngươi không ngại, ta để ý làm gì?】 Nói đã nói rồi.
Thế là, Thẩm Đường kể chi tiết cho Cốc Nhân cách "Nuôi cổ".
Mãi tới khi rời khỏi doanh trướng, Kỳ Thiện mới lên tiếng.
"Chủ công, việc này—rất không ổn."
Hắn sẽ không ngăn cản quyết định của Thẩm Đường.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đồng ý quyết định của Thẩm Đường.
Danh tiếng Cốc Nhân quá tốt rồi, kết nghĩa huynh đệ ai cũng có bản lĩnh, những môn khách, kẻ đi theo vô tư vì hắn thì lại nhiều vô số kể, một khi Thiếu Xung thực lực lại được nâng cao, lại không cần lo chứng điên chết bất đắc kỳ tử, Hiếu Thành cuộc chiến kết thúc, không biết sẽ có bao nhiêu người tới nương nhờ hắn.
Ngược lại, chủ công nhà mình tiên thiên phát triển không đủ.
Bị thiệt thòi là do còn nhỏ, thiếu trải đời.
Giọng Thẩm Đường thay đổi khác với vẻ tươi cười dễ gần ngày xưa, mang theo chút trang trọng khó tả, nàng hỏi ngược lại Kỳ Thiện: "Nguyên Lương cho rằng ai đang nuôi cổ? Là Thiếu Xung tiểu tướng quân? Là Cốc Nhân? Hay là cái kẻ không rõ thân phận, kẻ đã gieo cổ trùng cho Thiếu Xung từ khi còn nhỏ?"
Kỳ Thiện không trả lời, Thẩm Đường tự mình công bố đáp án.
Nàng nói: "Đều không phải!"
Theo sau đó lại nói: "Là Công Tây Cừu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận