Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 322: Làm tiền (length: 8382)

"Thiên Hải Từ gia? Từ Giải địa vị lớn như vậy?"
Thẩm quỷ nghèo Thẩm Đường đột nhiên ghen tị Ngô Hiền ra mặt.
Nhìn xem người ta, đây mới là cách một thế lực chính quy mở rộng chính xác, có thể dễ dàng được Từ gia hỗ trợ. Nào như bản thân, một đồng tiền hận không thể chia thành hai đồng tiêu, mấu chốt kiểu tiết kiệm này còn không đủ xài, cả ngày cứ mãi giật gấu vá vai.
Nàng nghèo đến mức nào?
Tháng giêng mùng sáu đưa nghèo trời mới biết ư?
Bị đuổi ra khỏi cửa chính là nàng.
Cố Trì bật cười thành tiếng, chạm đến ánh mắt Thẩm Đường, hắn nín cười nói: "Chủ công thật cũng không nghèo đến vậy."
Thẩm Đường bĩu môi: "Ngươi quen nịnh hót ta thôi."
Cố Trì triệt để không nhịn được cười phá lên.
Thẩm Đường: "..."
Sức sát thương không lớn, tính vũ nhục thì rất mạnh.
Chuyện này có gì đáng cười chứ?
Ở một khu khác, Từ Giải cùng những người hắn mang theo cũng được sắp xếp chỗ ở ổn thỏa, nơi ở là mấy ổ của đám rắn độc địa phương, một bộ phận kiến trúc bị hư hại trong lúc giao chiến, những chỗ còn lại dọn dẹp qua loa thì vẫn có thể dùng được, đây đã là "khách xá" tốt nhất có thể coi là ra thể diện ở Phù Cô thành rồi.
Thẩm Đường thân là người thỉnh thoảng bận rộn đều ở trong lều.
Nơi này cách trị sở cũng không xa.
Tùy thị chỉnh giường xong lại lấy ra một bộ đồ uống trà.
Từ Giải ra hiệu cho hắn đừng bận bịu, vuốt ve miếng ngọc bội hình mặt trăng mặt trời đeo bên hông, miếng ngọc bội kia chất ngọc ôn nhuận tinh tế, cho dù người bình thường cũng có thể nhận ra nó giá trị không nhỏ: "Ngươi một đường nhìn lại, thấy Thẩm Quân người này thế nào?"
Tùy thị suy nghĩ một chút, đưa ra một đánh giá khách quan: "Thẩm Quân người này tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc có trình tự, mà còn ——"
Từ Giải ngồi xuống gần cửa sổ, nhìn khung cảnh sân hoang vắng bên ngoài cửa sổ, đưa tay ra hiệu tùy thị nói tiếp. Tùy thị nói: "Ta thấy không thể vì Thẩm Quân còn trẻ mà lầm, hoàn toàn không có thế lực, hai không có tài năng ngầm, ba không có danh tiếng, nhưng có thể có được mấy vị văn sĩ Văn Tâm tận lực giúp đỡ, há có thể là trẻ con miệng còn hôi sữa?"
"Đạo lý là như thế đó, nhưng hết lần này đến lần khác có người không hiểu." Từ Giải nghĩ đến những ý kiến khác biệt dưới trướng Ngô Hiền, lắc đầu: "Ta tuy không thích Tần Công Túc, nhưng công tâm mà xét, dưới trướng Ngô công, người hiểu biết, Tần Công Túc nhất định đứng đầu."
Lần trước xuất binh thảo phạt phản quân Trệ vương, Tứ Bảo liên minh, Từ Giải đã không đi theo. Trên thực tế, phần lớn tinh nhuệ dưới trướng Ngô Hiền đều không đi, quá lộ liễu vốn liếng cũng dễ khiến Trịnh Kiều nghi ngờ. Bởi vậy, những người này cũng không rõ Thẩm Đường ra sao.
Nghe Tần Lễ kể lại thì cũng không để bụng.
Thậm chí còn khinh thường.
Nhân thủ và binh lực dưới trướng Thẩm Đường còn không bằng Triệu Phụng, người này có thể dẹp bọn thổ phỉ xung quanh Hà Doãn, đứng vững gót chân ở Phù Cô, chắc chắn có phần lớn công lao của Triệu Phụng. Dựa vào binh lực của người khác, thì có tài ba gì? Với đề nghị "Cảnh giác là trên hết, chèn ép vào bên trong, lôi kéo phía dưới" của Tần Lễ cũng làm lơ.
Để ý như vậy, đúng là quá coi trọng thằng nhóc này.
Quân số dưới trướng quân đông bạt ngàn, chưa tới hai ngàn sao? Trong số hai ngàn này, số quân có thể gọi là tinh nhuệ, liệu có được một trăm người?
Còn về cái "ác mưu" mà Tần Lễ e ngại...
Nói một câu không hay, "ác mưu" nuôi dưỡng chủ công không cần phải lo lắng có báo ứng tốt sao? Chẳng lẽ Tần Lễ quên chủ công trước đây của mình, những đời trước đó chủ công nuôi "ác mưu" Kỳ Thiện chết thảm ra sao sao? Chỉ cần Kỳ Thiện còn đó, Thẩm Đường chắc chắn sẽ chết oan chết uổng.
Còn những văn sĩ Văn Tâm khác?
Khang Quý Thọ, Cố Vọng Triều có nổi danh không?
Một người duy nhất có danh tiếng "Chử Diệu" thì vẫn là kẻ đi theo người đã khuất, Chử gia tam kiệt đều đã nguội lạnh hết cả rồi.
Nói đến dũng sĩ võ gan...
Thì cũng chỉ có một viên tá cấp 10 là Cộng Thúc Võ.
Tên của Cộng Thúc Võ này chưa từng nghe qua.
Người này là tá cấp 10 lại không có tư binh của mình, sau này thống binh ra chiến trường cũng là một điểm yếu.
Thật là một gánh hát rong mà.
Không, ngay cả gánh hát rong còn tinh xảo hơn người ta nhiều. Thảo nào mà nhiều người dưới trướng Ngô Hiền lại không để ý đến Thẩm Đường, cho rằng Tần Lễ đề nghị chỉ là chuyện bé xé ra to. Trước Hà Doãn, liên quan đến việc của Thẩm Đường, người dưới trướng Ngô Hiền đã từng tranh cãi hai lần rồi.
Thái độ của Từ Giải với Thẩm Đường là trung lập.
Không chủ trương lôi kéo, cũng không chủ trương chèn ép, cũng không chủ trương xua đuổi kẻ nghèo. Tình thế ngày nay còn rất khó nói, chừng nào Trịnh Kiều chưa đổ, thì như Ngô Hiền, Cốc Nhân, Thẩm Đường cứ ngoan ngoãn làm ăn kinh doanh tốt khu vực của mình, chăm lo cho bách tính của mình là được.
Còn lại?
Ha, vẫn còn quá sớm.
Tùy thị lại nói: "Trước kia Hà Doãn như thế nào, gia chủ rõ ràng nhất, nhưng một đường chúng ta đến đây, Phù Cô, trị sở của Hà Doãn đã mang dáng vẻ vui vẻ phồn thịnh rồi... Gia chủ, Thẩm Quân chính thức nắm quyền ở Hà Doãn được bao lâu rồi? Một tháng hay hai tháng?"
Từ Giải nói: "Cũng chừng hai tháng rồi."
Tùy thị lại hỏi: "Tính đúng ra hai tháng, một cái rừng thiêng nước độc đặt vào tay người khác, có thể xoay chuyển tình thế sao?"
Từ Giải đáp: "Khó."
Những người khác nhận được tin tức chỉ là những cái nhìn hời hợt.
Trong địa phận Hà Doãn, rối loạn, nghèo khó, dân ác thành một thể, nhưng cụ thể rối loạn thế nào, nghèo đến mức nào, dân chúng hung ác ra sao thì lại không thể nói ra rõ ràng được. Nhưng Từ Giải lại khác. Từ gia có cơ sở chủ yếu tại Thiên Hải, cũng có nhúng tay vào những nơi khác.
Là hàng xóm của Thiên Hải, đương nhiên cũng từng thử mở rộng địa bàn vào Hà Doãn - kết quả a, haha. Ngay cả thương nhân cũng không chịu đến đây buôn bán, có thể thấy rõ ràng nơi đây thật sự nghèo không có nổi mỡ, cộng thêm mấy con rắn độc hào cường áp bức... Hà Doãn như một cái cây tâm rỗng ruột, rễ mục nát mà chết.
Hiện giờ, cái cây chết này lại có thể gặp mùa xuân.
Từ Giải nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo."
Hắn là sứ giả của Ngô Hiền, Ngô Hiền lại là "Ngô huynh" của Thẩm Đường, thân phận này chẳng những có thể đảm bảo việc đi lại của hắn ở Phù Cô không gặp trở ngại, còn có thể có "người hướng dẫn" chuyên dẫn đường giới thiệu. Chỉ là, Từ Giải không ngờ rằng "người hướng dẫn" lại là Cố Trì.
Một trong bốn văn sĩ Văn Tâm dưới trướng Thẩm Đường.
Hai người chào hỏi nhau.
Không khí ôn hòa, nhanh chóng dùng tên tự xưng hô lẫn nhau.
Cố Trì dáng vẻ đường hoàng, dẫn Từ Giải đi tham quan khắp nơi, cũng như Thẩm Đường không quản gì đến mấy công trình hào nhoáng, thản nhiên phô bày sự nghèo nàn của mình, nghèo đến độ lẽ thẳng khí hùng. Từ Giải thậm chí còn thấy được vẻ tự hào thoảng qua trên mặt Cố Trì.
Từ Giải: "..."
Chuyện này có gì đáng tự hào chứ? Nghĩ lại, có thể khiến cây khô gặp mùa xuân, cũng đúng là có giá trị để tự hào.
Thật ra không biết, đây là một đạo lý làm tiền, mấu chốt chính là "không biết xấu hổ", không thể "làm bộ", nghèo cũng rất thẳng thắn.
Cố Trì đưa Từ Giải đến góc tây nam.
"Công trình chủ hội trường" đại hội thể thao còn chưa tháo dỡ hoàn toàn, trông có vẻ hơi lộn xộn, Cố Trì giải thích: "Văn tiên sinh đến muộn mấy ngày rồi, nếu đến sớm hơn mấy ngày, còn có thể gặp đại hội thể thao."
"Đại hội thể thao?"
"Ừm, chủ công muốn dân chúng cũng có chút niềm vui." Cố Trì không hề che giấu, chủ động nói qua một chút, Từ Giải có lòng thì tùy tiện phái người ra ngoài cũng có thể biết rõ sự tình, không có ý định giấu diếm: "Trì ta thấy là hằng năm đều nên tổ chức một lần."
Từ Giải khi nào nghe thấy mấy chuyện này, lúc hắn nghe thấy hạng mục cưỡi heo, dũng sĩ nhất là người khiêng heo lao đến điểm cuối cùng và còn được lợi lộc, phần thưởng là lợn béo Thẩm Quân nuôi lớn từ lợn con, vừa kinh ngạc vừa không nhịn được bật cười: "Thật sự có chuyện như vậy sao?"
"Vọng Triều, đây là nơi nào?"
Không biết lúc nào, hắn đã bị dẫn tới cổng "Phù Cô bách hóa tạp trải", cửa hàng mở rộng, kệ hàng san sát, có thể lờ mờ nhìn thấy trong cửa hàng có mấy người đang dừng chân lưỡng lự trước kệ. Nhìn như cửa hàng, nhưng hắn chắc chắn là chưa từng thấy qua loại hình thức cửa hàng này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận