Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 306: Lực lượng cùng dã tâm (length: 16448)

Lấy "Tử" làm tên, quyển chữ này "hảo", nhưng ngu tử lấy tên ngụ ý lại không được tốt cho lắm —— "Ác tử đoạt Chu" lấy từ lời trong «Luận Ngữ», một thiên có câu —— "ghét kẻ cướp ngôi"; ghét nhạc Trịnh làm loạn Nhã nhạc; ghét những lời khéo léo làm đổ vỡ bang quốc nhà người.
"Tử" có nghĩa là tạp sắc.
Không nghiêm trang, chính là năm sắc tì vết.
"Chu" vì nghiêm trang, "Tử" vì tạp sắc.
Bởi vậy, chữ "Tử" này cũng được gán cho cái ý "Dị đoan", "Tà ác" trong mắt người đời. Ngu tử biết rõ điều này mà vẫn lấy "Tử" làm tên, hết lần này tới lần khác cái thôn kia rơi, mà đôi "ông A bà A" lại mang họ "Chu", từ đó có thể thấy được sự quật cường và quyết tâm.
Nếu nói Hà Doãn thuộc về rừng thiêng nước độc, thì cái thôn Chu gia này lại là "người nổi bật" trong rừng thiêng nước độc, ruộng bậc thang quanh thôn đa số là ruộng phì nhiêu loại trung và kém, rất ít ruộng tốt.
Một thôn mấy chục hộ nằm giữa thâm sơn.
Vị trí thôn xóm vô cùng vắng vẻ.
Vì ra vào không tiện, cho nên ngoài việc ra ngoài "làm ăn", người thôn bình thường đều phải đợi đến ngày đầu tháng hoặc ngày rằm mới có thể rời thôn một chuyến, dùng nông sản nhà trồng đổi lấy tiền gạo hoặc vật dụng cần thiết, thoạt nhìn cũng không khác gì thôn xóm bình thường.
Khang Thì dẫn người tới, thấy nhà tranh rải rác trong thôn đang có khói bếp lượn lờ. Phóng tầm mắt, có ba bà phụ nữ quần áo đơn bạc đang khom người dọn cỏ dại giữa ruộng. Mấy chục người đàn ông đang ngồi túm tụm ở đầu thôn cười nói chuyện gì.
Bọn họ từ xa đã thấy đoàn người của Khang Thì.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Khang Thì.
Trên mặt phần nhiều là vẻ hiếu kỳ và dò xét.
Cũng không có vẻ sợ hãi hoảng loạn.
Thôn Chu gia quanh năm suốt tháng hiếm khi thấy mặt người lạ, trừ khi nhà ai có con trai đến tuổi lấy vợ.
Lần duy nhất thấy nhiều người lạ như vậy là khi nào?
Thường ngày tiếp xúc, đều là thứ dân mặc vải thô áo gai, người trẻ tuổi như thế này, thân mặc gấm vóc hoa phục, ngọc bội leng keng như văn sĩ nho nhã lại là lần đầu thấy. Đằng sau còn có mấy chục người đi theo, là cảnh tượng phô trương nhất mà họ từng thấy trong đời.
Rất nhanh có người quay người đi mời Thôn Chính, Thôn Chính tuổi đã cao, có uy tín, là người có kiến thức nhiều nhất trong làng.
Nhà Thôn Chính ở gần đầu thôn, nhanh chóng chạy tới.
Khang Thì thầm quan sát bố cục trong thôn.
Thấy Thôn Chính đến cũng không nói nhảm, trực tiếp đưa cho Thôn Chính xem ấn tín và văn thư có đóng triện văn của quận trưởng Hà Doãn: "Quận trưởng muốn xây dựng thành Phù Cô, trong thành thiếu nhân thủ gấp, sai ta đến các thôn thu nhận người. Phiền Thôn Chính gọi hết già trẻ trong thôn ra đây."
Thôn Chính nghe vậy có chút kinh ngạc.
Trong lòng thì buồn bã nhíu mày lo lắng.
Lại muốn trưng thu lao dịch?
Thôn Chính cung kính đón lấy văn thư, nhưng không lập tức làm theo, mà hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng: "Không phải tiểu dân dám chất vấn sứ giả, chỉ là thôn Chu gia chúng ta tin tức bế tắc, không giao thiệp với bên ngoài, chẳng hay khi nào Hà Doãn lại có một vị quận trưởng mới?"
Khang Thì đáp: "Chủ ta mới nhậm chức không lâu, tục sự bận rộn, còn chưa kịp ban xuống văn thư thông báo cho các nơi trong hạt."
Thôn Chính nghe vậy không cần nhiều lời nữa.
Nghe ý tứ thì vị quận trưởng mới này là thật sự rất mới.
Bất quá, hắn làm Thôn Chính thôn Chu gia đã hơn hai mươi năm, kiến thức rộng hơn đám dân quê trong làng rất nhiều —— hai chữ "quận trưởng" nghe thì rất lợi hại, nhưng quận trưởng ở nơi Hà Doãn này chẳng qua chỉ là thứ hư danh, hình thức.
Không những vô dụng, mà còn rất đoản mệnh.
"Sứ giả đợi một lát, cái này..." Thôn Chính trong lòng khinh miệt không ít, lại hỏi, "Chỉ là, lần này lao dịch phải phục dịch bao lâu?"
Khang Thì tuổi không lớn lắm nhưng cũng là cáo già, vừa thấy liền biết Thôn Chính tuy vẻ mặt thấp thỏm nhưng trong lòng thì hờ hững, bèn cười nói: "Lần này không phải là lao dịch, chủ ta lo dân đói, chi tiền lớn, nhân thủ lại vẫn thiếu, nên mới sai chúng ta đến."
"Nếu Thôn Chính có thể giúp ta chiêu mộ thêm một người, sẽ có thêm mười tiền thuê ngân." Khang Thì từ trong tay áo lấy ra một mẩu bạc không nhỏ.
Thôn Chính giật mình trong lòng.
Hắn hạ giọng nói: "Sứ giả nói thật chứ?"
Khang Thì nói: "Đương nhiên là thật."
Thôn Chính nghe vậy, cố kìm nén nhịp tim đập loạn cào cào, cố kìm tham lam muốn trào ra, ra vẻ lo lắng.
Khang Thì lại nói mỗi người một ngày làm năm canh giờ thì có thể được bao nhiêu thuế ruộng, những người xem náo nhiệt nghe trộm gần đó đều nóng mắt, Thôn Chính đã hoàn toàn bị thuyết phục. Thời tiết bây giờ giá lạnh, Sơ Tuyết đã xuống, các bà các mẹ thôn Chu gia đều ở trong nhà không có việc gì, lúc nào trời đẹp mới ra phơi nắng.
Hoàn toàn là cảnh "há miệng chờ sung", chỉ tốn mà không kiếm.
Mấy năm nay thu hoạch càng ngày càng kém.
Tiền thóc nộp lên lại ngày càng nhiều.
Nhà nhà nghèo đói.
Hắn cẩn thận xem lại văn thư một lượt, chỉ là chữ nghĩa không thông lắm, đọc hơi tốn sức, nhưng cũng hiểu được bảy tám phần, không khác gì lời sứ giả nói. Thôn Chính truyền tin xuống dưới, bảo các nhà dẫn người ra tập hợp.
Mình cũng về nhà gọi con trai.
Nói chuyện tốt này cho lão bà nghe.
Lão phụ nhân thần sắc do dự.
"Con yêu cũng phải đi?"
Thôn Chính nói: "Đương nhiên cũng phải đi."
Lão phụ nhân nói: "Khả Nhi con dâu mới về nửa tháng, cái bụng còn chưa có động tĩnh gì, con yêu đã phải ra ngoài. . ."
Nhà Thôn Chính có ba con trai.
Con trai cả và con trai thứ đều đã thành gia phân ra ở riêng, con trai út mới cưới vợ mấy hôm trước. Để sớm có cháu nối dõi tông đường, nghe lời vợ chồng Thôn Chính, ngày ngày ở lì trong phòng tân nương tử. Nhân lúc nông nhàn, cũng không có việc gì khác.
Thôn Chính nghe vậy im lặng hồi lâu.
Để giải quyết việc lớn chung thân cho con trai út, hai người bọn họ cùng con trai cả, con trai thứ đã vét hết vốn liếng, mới gom đủ tiền cưới một mụ vợ già xấu xí.
Vì đưa tiền ít, người vợ già xấu xí này đã bị bán hai lần, đã sớm không còn là "hoa khuê nữ".
Họ và bà vợ già kia đều không hài lòng chuyện này.
Người môi giới nói bà vợ già từng sinh con trai bụ bẫm hai lần, mông lớn, chỉ cần dạng chân ra là có thể cho ông sinh một đứa con trai không tốn sức. Nếu không phải do tuổi tác thì ít tiền thế này ai mà bán.
Thôn Chính do dự hồi lâu vẫn là cắn răng mua.
Bây giờ chỉ trông bà vợ già nhanh có thai, cho ông hai đứa, sau khi ông chết còn có thể nhắm mắt, gặp gỡ tổ tiên.
Nghĩ đến đây, Thôn Chính trong lòng cũng thấy có chút đáng tiếc.
Đáng tiếc cái gì chứ?
Đáng tiếc người quả phụ xinh đẹp động lòng người đã chết mấy năm trước.
Nếu không có xảy ra chuyện kia, mình có thể mặt dày đến hỏi thăm lão huynh đệ xem có thể gả con dâu quả phụ xinh đẹp kia của lão ta cho con trai út, vừa bớt được tiền, lại có người không cần tiền mà vẫn giỏi làm chuyện ấy… Chậc chậc.
Chỉ tiếc, lúc đó con trai út còn chưa đủ lớn.
Hắn trừng mắt mắng lão bà: "Bà biết cái gì!"
Lại nói: "Gọi con út lại đây!"
Thôn Chính ở thôn Chu gia nói một là một, tin tức tốt này truyền đi, không bao lâu đã có người chạy đến hỏi han hư thực, biết là thật, trên mặt nở nụ cười ngây ngô chất phác, nói: "Cho tôi đi một chân với, sức tôi khỏe làm được việc."
Người trong thôn cười nói: "Mày thì làm được gì?"
Cũng không biết là tuyển bao nhiêu người, toàn tuyển người tốt, nếu chỉ chọn mấy người tốt nhất, thì xung quanh toàn là người cạnh tranh với nhau.
Hắn buồn bực xấu hổ: "Sao tôi lại không làm được?"
Một người khác cùng thôn cười nói: "Mày đi thế nào? Con dâu mày cưới về bao lâu rồi, còn bị nó nắm đầu kia kìa."
Năm nay, thôn Chu gia có hai vụ hôn sự.
Một vụ là con trai út nhà Thôn Chính.
Một vụ chính là người đàn ông này.
Con trai út tuổi còn nhỏ hơn người đàn ông này, vợ hắn đều đã phục tùng, hai vợ chồng ngày nào cũng ở nhà không ló mặt ra, còn người đàn ông này thì ngày nào cũng bị vợ cấu véo cho trầy da tróc thịt, cả thôn trên dưới ai cũng biết.
Người đàn ông thẹn quá hóa giận: "Hừ, hôm qua nó ngoan rồi."
Lại có người nói: "Nếu không nhờ mấy huynh đệ bọn tao bày chiêu cho, nó có ngoan không? Đã mua vợ về thì cứ đánh, đánh đến chết, đánh nhiều vào rồi sẽ nghe lời. Mày chiều chuộng nó thì nó được đà lấn tới, còn lén phén đi ăn vụng..."
Người đàn ông mặt mày thụ giáo.
Khiêm tốn thỉnh giáo: "Xin Ca chỉ dạy vài chiêu."
Hắn lớn tuổi mới cưới được người như thế này, ban đầu còn muốn đối xử tốt, nhưng người ta sao mà chướng mắt hắn, còn lén lút dan díu với huynh đệ cùng tộc có đọc sách trong làng.
Nếu không phải có người mật báo cho hắn thì hắn cũng không biết con đàn bà này lại đi lăng nhăng đâu, tối qua càng nghĩ càng tức, nhẫn tâm dùng chiêu đã học, quả nhiên có hiệu quả.
Cảm thấy hơi ảo não vì mình dùng chiêu này quá muộn.
Văn Tâm văn sĩ có ngũ quan vượt trội so với người bình thường.
Những người này giọng nói lớn, tiếng nói chuyện cũng không nhỏ.
Mỗi chữ mỗi câu hắn nghe được rõ rõ ràng ràng.
Gã sai vặt hóa trang thành ngu tử nhìn thấy lông mày hắn nhíu chặt, vẻ hung dữ giữa hai đầu lông mày càng nặng, lúc đầu thì ngạc nhiên không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ đám người trong thôn túm tụm trò chuyện có phần quen mắt kia, thì đã lờ mờ đoán được.
Khang Thì hỏi nàng: "Lúc nào cũng vậy sao?"
Ngu tử nói: "Trước kia… Có vẻ đỡ hơn một chút."
Người lớn nói chuyện, thường ít khi tránh trẻ con.
Nhà nào là cưới hỏi đàng hoàng, nhà nào là sơ lược bán người mang về, ngu tử cũng biết bảy tám phần, nói chung, cứ mười hộ thì có hai hộ là vậy.
Nhưng bây giờ càng lúc càng nghèo, những cô gái ở thôn khác nghe danh Chu gia thôn nghèo rớt mồng tơi, không ai thèm lấy làm vợ.
Có khi muốn tìm ai về đổi thân trong nhà cũng khó có người chịu đến.
Không gả được thì chỉ có nước bán người qua loa.
Ngu tử rời Chu gia thôn đã nhiều năm, không biết trong làng lại có thêm mấy gương mặt lạ, sắc mặt có chút ảm đạm.
Khang Thì nói: "Nát cùng cực kì tệ khác nhau chỗ nào?"
Ngu tử tự nhiên hiểu không khác nhau là bao.
Cả bọn lại đợi thêm chừng nửa khắc đồng hồ.
Bởi vì Khang Thì nói nhân lực vô cùng thiếu, ai còn có thể xuống đất làm việc thì có thể đi thử một lần, nếu không được chọn thì vẫn được nhận ba ngày lương thực. Cơ hội tốt như vậy, không thử thì quá uổng phí.
Bất kể tuổi tác, chỉ cần còn thở, còn đi được đều có thể đến.
Khang Thì từ từ giãn mày.
Âm giọng ấm áp hỏi Thôn Chính: "Chỉ có từng này người thôi sao?"
Thôn Chính nâng quyển sổ hộ khẩu đăng ký dân làng trong thôn.
Thành thật nói: "Cơ bản là ở cả đây."
Khang Thì nhận lấy, phát hiện chữ viết trên đó ngoài ý muốn rất đẹp, nhìn kiểu chữ biết ngay là của phụ nữ khuê các, từng nét bút mang theo chút phong lưu thoải mái, rất có ý vị, không giống chữ của một lão già Thôn Chính thô kệch có thể viết ra.
"Chữ của ngươi quả thực rất tốt."
Mặt của Ngu tử bên cạnh liền tối sầm xuống.
Bởi vì—— Lão Thôn Chính cười nói: "Bẩm sứ giả, đây là do một quả phụ trong thôn viết, được sứ giả khen ngợi, đúng là vinh hạnh."
Khang Thì nghe vậy, nụ cười nơi khóe môi bớt đi.
Hắn đoán được vị quả phụ này là ai.
"Người ở đâu?"
Lão Thôn Chính nói: "Người đã không còn ở đây."
"À, là ta mạo phạm."
Khang Thì khép sổ, đưa quyển giản sách này cho Ngu tử đang lặng lẽ đỏ vành mắt, liếc nhìn đám người: "Người ở trong đó không?"
Câu này hỏi rất kỳ lạ.
Thôn Chính còn tưởng hỏi mình.
Không biết nên trả lời thế nào.
Cái gì "Người còn ở" ?
Ngu tử ban đầu cũng không hiểu, nhưng nàng thừa hưởng sự thông minh của mẹ, khẽ hồi tưởng lại động tác của Khang Thì, ngẫm lại thì hiểu ra.
Nàng kìm nén ánh mắt, cố gắng không lộ ra hận ý, dùng ánh mắt còn lại liếc những gương mặt quen trong đám người, toàn là những gương mặt quen thuộc đã già đi không ít, nàng nặng nề gật đầu đáp: "Bọn họ đều ở đây."
Cả người con trai thừa tự "Hương hỏa" bảo bối của bà ta cũng có ở đây.
Vẫn cà lơ phất phơ như trước, mắt cứ nhìn lên trời.
Ngu tử vừa nãy còn nghe thấy hai ông bà này đang thảo luận chuyện cháu trai bảo bối năm sau đã mười bốn tuổi, nên tính chuyện tìm vợ cho cháu.
Thậm chí còn nhắc đến Ngu tử, nói gia nhân bên cạnh sứ giả thường ngày tuấn tú xinh đẹp trông cũng vừa mắt, chỉ tiếc hơi gầy yếu, nếu béo một chút mà vẫn là con gái thì rất xứng đôi với cháu trai nhà mình. Bọn họ định làm thêm chút việc, tích cóp chút tiền, đầu xuân tìm người môi giới đi xem hàng.
Ngu tử nghe, khóe miệng hơi giật.
Trong giây phút đó, nàng không hề thấy hận mà chỉ thấy buồn cười.
Khang Thì gật đầu, đứng dậy vẫy tay, dưới ánh mắt chuyển từ vui sang nghi ngờ của Thôn Chính, hắn nói một câu: "Người đã đến đông đủ là tốt rồi! Những người này, toàn bộ bắt lại cho ta!"
Cùng với mấy chục người đồng loạt ra tay, còn có văn khí tuôn ra từ dưới chân hắn, tạo thành bốn bức tường thành xung quanh.
Biến cố này khiến mọi người khiếp sợ.
Bọn họ đều nghe tin tốt mà hớn hở chạy tới tụ tập, trong tay chẳng có thứ vũ khí gì, muốn chạy tán loạn thì cũng chạy không thoát —— có kẻ vừa chạy hai bước đã bị đạp xuống đất, đau đớn kêu la thảm thiết, có kẻ lại bị văn khí tường thành bắn ngược lại.
Liều mạng phản kháng?
Dao của người ta đã kề cổ bọn họ.
Muốn cướp dao?
Một tiếng kêu thảm thiết bất ngờ vang lên.
Theo tiếng nhìn lại, một người bị chém mất ba ngón tay trái! Người đó ôm bàn tay đang tuôn máu, đau đớn đến nổi gân xanh, ngồi lăn lộn dưới đất. Cảnh này trực tiếp làm mọi người khiếp sợ, Thôn Chính bị bắt giữ, la lớn: "Ngươi không phải sứ giả sao?"
Khang Thì nói: "Ta là sứ giả mà."
"Ta đến để bắt người."
"Chỉ là không trả tiền thôi."
"Tiền không cho, nhưng người thì ta muốn."
Khang Thì lười biếng nhìn lão, cong ngón tay lại.
Lạnh giọng hạ lệnh: "Toàn bộ áp giải đi, ai chống cự, chặt tay trước, không nghe lời nữa, thì cắt tai, vẫn không nghe, thì móc mắt chặt chân!"
Mỗi một chữ, mỗi một câu đều là sát ý lạnh thấu xương.
Còn phóng ra một chút uy áp.
Những dân đen này khi nào mới thấy qua trận chiến này?
Lại thêm uy áp bức bách, đừng nói là chống cự, chân tay đều run rẩy cả lên. Tất cả bị trói tay sau lưng dẫn đi, xuyên thành một chuỗi.
Nhiệm vụ hoàn thành, Khang Thì đứng dậy phủi đi chút bụi bám trên người, lên ngựa: "Ngu tiểu nương tử."
Ngu tử còn đang đắm mình trong sự kinh ngạc vì được cảm nhận sức mạnh của văn khí ở khoảng cách gần, nàng nhớ rõ lần trước chính là thứ đồ chơi này đã ép nàng xuống đất, trốn cũng trốn không thoát. Đây chính là —— Sức mạnh của Văn Tâm sao?
Một người vây khốn mấy chục hộ dân của Chu gia thôn.
Ngu tử nhớ, trong đám người này có không ít kẻ có thể một tay đè đầu người vợ trốn trong nhà xuống đánh cho đến chết, bọn họ khí lực rất lớn, ai bị bọn họ để mắt tới thì tựa như bị mạng nhện quấn, không còn đường thoát, chỉ có đường bị vây chết cả đời!
Còn Khang Thì mà nàng phán là "Lịch sự, nhìn thì có vẻ không đánh đấm được", chỉ cần đứng tại chỗ là đã có thể khống chế tất cả mọi người (thực tế thì không phải)! Khoảnh khắc đó, nàng nghe thấy lồng ngực mình rung động mãnh liệt, tiếng đập thình thịch như thúc giục nàng khát vọng sức mạnh.
"Tiểu dân đây."
"Đơn kiện có thể viết xong chưa?"
Ngu tử cất cao giọng đáp: "Viết xong rồi."
Nàng cất vào trong ngực.
Còn vương lại hơi ấm của nàng.
Cũng dính cả máu và nước mắt nửa đời của A Nương nàng.
Ngu tử quay đầu nhìn đám người Chu gia thôn đang khóc lóc hỗn loạn, chưa bao giờ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng như hôm nay, dường như có một sức mạnh ấm áp bao bọc quanh nàng.
Nâng đỡ lấy cơ thể nàng.
Khang Thì ra lệnh: "Đi thôi."
_(:з)∠)_ Cuối cùng cũng viết xong.
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận