Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 710: Bóng loáng nam sủng (length: 12636)

"Hoàng minh chủ thật có lòng, biết bên ta thiếu người. Có Nguyên Mưu tương trợ, nghĩ trận chiến này sẽ dễ dàng hơn nhiều." Thẩm Đường cười tít mắt, nhiệt tình hoan nghênh, đối với việc Vân Sách đến cũng không có gì bất mãn. Dù nàng biết Hoàng Liệt trong lòng có thể đang tính toán điều xấu.
Vân Sách ngược lại là người da mặt mỏng.
Hắn vội khoát tay: "Thẩm quân lời này làm mạt tướng xấu hổ."
Nếu như Ngụy Thọ gia nhập trước, Vân Sách tạm thời gia nhập thật có thể làm dịu sự thiếu hụt nhân lực của Thẩm Đường. Bất quá, theo Ngụy Thọ gia nhập, tướng võ bên nàng đã không còn quá thiếu. Cho dù không có Ngụy Thọ cũng có Chử Kiệt, Vân Sách tự cao không cách nào so với hai người.
Lời Thẩm Đường là nể mặt hắn.
"Ha ha ha, Nguyên Mưu không cần tự coi nhẹ mình. Tử Cố mà biết ngươi đã đến, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ." Thẩm Đường tạm thời không nghĩ đến Hoàng Liệt đã an bài nhiệm vụ gì cho Vân Sách. Vân Sách cũng mơ hồ biết tình cảnh xấu hổ của mình, liền tìm cớ đến tìm Tiên Vu Kiên.
Nhìn Vân Sách rời đi, Thẩm Đường khoanh tay, thầm nói: "Họ Hoàng không sợ thịt chó bánh bao, có đi không về sao?"
Cố Trì lại không đồng ý: "Chủ công sao lại tự coi mình thấp kém?"
Thẩm Đường: "..."
Sau khi liên quân Đồ Long cục đơn giản chỉnh đốn lại, đến ngày thứ ba hội nghị liền lần lượt nhổ trại lên đường. Liên quân chia làm ba đường, đường của Thẩm Đường khởi hành trễ nhất. Đường Ngô Hiền đã đi trước một đêm, Triệu Phụng từ đầu đến cuối vẫn lo lắng cho con gái, hai mắt ngậm đầy ưu tư.
Cuối cùng là không nhịn được, tự mình đi gặp Triệu Uy.
Triệu Uy trong lúc đánh thành Triều Lê hôm đó bị thương, cánh tay bị một võ tướng của địch dùng thương đánh trúng, lưỡi dao xuyên qua vai của nàng, may mắn là đâm lệch, xương chỉ bị rạn chứ không gãy. Với thể chất võ gan võ giả, tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể hồi phục như ban đầu.
Cha con gặp mặt, cánh tay của nàng vẫn còn treo trước ngực.
Triệu Phụng nhìn con gái lớn nhà mình, vừa đau lòng vừa kiêu ngạo, Triệu Uy lại không có tâm tư đó, còn tưởng Triệu Phụng tìm nàng ra có dặn dò gì. Nửa ngày, Triệu Phụng mới hỏi: "Vết thương đã khá hơn chưa?"
Triệu Uy hoạt động cổ tay và vai một chút.
"Gần như khỏi hẳn rồi."
Triệu Phụng muốn nói rồi lại thôi: "Vậy sao..."
"Ai, không phải mấy quân y làm quá lên sao? Vết thương có tí tẹo mà cũng lãng phí thuốc và vải, còn bắt ta phải dưỡng thương... Không nghe thì không được, họ sẽ đi cáo trạng với chủ công." Triệu Uy trước mặt phụ thân hiếm khi lộ ra chút trẻ con.
Triệu Phụng nhẹ nhàng thở ra: "Đây không phải lo con bị sẹo à? Con gái mà... Trên người toàn vết sẹo có mà xấu xí?"
Triệu Uy nghiêng mắt: "Sẹo thì sao chứ?"
"Sẽ làm mẹ con tức giận, mà nam nhân lại thích không có sẹo. Chẳng lẽ con định sau này không lấy chồng thật?"
"Xấu thì có quần áo che, chẳng lẽ con gái ai lại trần truồng trước mặt người khác? Còn cái vụ mịn màng..." Triệu Uy lộ ra nụ cười thần bí, dùng bàn tay tốt kia thân thiết vỗ vai phụ thân, "Chuyện này thì sao? Con gái cũng thích sờ sờ vuốt vuốt mịn màng. Tốt nhất là có chút thịt, sờ mới thích. Mà lại, hành quân đánh trận, trên người không có vài vết sẹo thì làm sao mà được? Đấy đều là chiến công cả, là công huân! Chẳng lẽ mẹ lại ghét bỏ cha sao?"
Triệu Phụng: "..."
Mấy năm ông không thấy, con gái mình đã tiến hóa theo hướng có chút đáng sợ, đầu óc của lão phụ thân hơi khó tiếp thu.
"Cha biết chí hướng của con, giờ cũng không ép con về nghị hôn kết hôn nữa, nhưng cha có tuổi rồi, cũng muốn qua cái thời gian ngậm kẹo đùa cháu." Dù nói mình đang vào độ tuổi sung sức, nhưng võ gan võ giả ai cũng tuổi thọ thấp cả, ông lo có ngày sơ sẩy thì đi mất. Nếu Triệu Uy không chọn con đường này, ông vốn định gả con cho người đàn ông có thể bảo vệ được nàng. Tuy nói hậu viện hiu quạnh không vui, chí ít tính mạng không lo.
Giờ thì... Ông không dám nghĩ nữa.
Bởi vì đao kiếm trên chiến trường không có mắt, sống sót hay không đều dựa vào thực lực, người đầu bạc tiễn người đầu xanh hay tóc đen tiễn người đầu bạc, ai mà nói trước được.
"A cha đi tìm đệ đệ bọn họ đây."
Triệu Phụng nhăn mặt: "Bọn nó có đẻ được không?"
Triệu Uy buông tay: "Con đâu có nói không cho cha bế chứ."
Triệu Phụng nhíu mày thành hình Psyduck số ba.
Thử dò xét: "Cho nên, nuôi trai bao bóng loáng?"
"Khụ khụ khụ..." Triệu Uy bị nước bọt của mình làm sặc, ho khan một hồi mới thuận khí, tùy tiện bịa ra, "Chuyện đó chưa quyết định, mà lại người chấp nhận làm trai bao thì có gì tốt? Cha là hãn tướng, con gái ta kế nghiệp của cha, chọn người đương nhiên không thể quá vô dụng rồi! Đúng không?"
Triệu Phụng nghiêm túc cân nhắc khả năng này, nhíu mày: "Như vậy... Phải tìm đến Văn Tâm Văn Sĩ mới được."
Yêu cầu với trai bao này...
Có hơi cao.
Vừa có năng lực, lại bóng loáng, ăn sung mặc sướng mà có chút thịt, còn phải có khí chất thích đọc sách của con gái ông.
Ông lặng lẽ ghi nhớ tiêu chuẩn chọn của Triệu Uy.
Dự định lúc công phá đại bản doanh Trịnh Kiều, trong đám Vương công huân quý bị Trịnh Kiều khống chế sẽ lựa chọn cẩn thận, đó đều là trai bao chất lượng cao. Đương nhiên, tuổi cũng phải nhỏ chút, dễ bảo.
Triệu Uy tưởng mình lừa được ông, đâu biết Triệu Phụng đã bắt đầu nghĩ tới chuyện tìm vài trai bao cho con gái rồi.
"Thật ra thì..."
Trong đầu Triệu Phụng bỗng lóe lên.
Triệu Uy tiện miệng hỏi: "A cha nói gì vậy?"
Trong đầu Triệu Phụng như có linh cảm, bắt đầu nảy ra một ý tưởng lớn gan: "Muốn sinh con nối dõi... Thì cứ ngắm đám người dưới trướng chủ công của con mà lựa, đằng nào bọn họ đều còn độc thân. Không có gia thất đàng hoàng, chẳng lẽ cứ qua lại tình duyên thoáng chốc? Mượn giống, quay đầu nói dối là trai bao là được. Nếu sau này Thẩm quân đi lên đỉnh cao, phong quan lớn, con cái có cần gì lo lắng?"
Nhất tiễn song điêu, hai lần bảo toàn gốc!
Triệu Uy trợn tròn cả mắt: "Còn chưa biết tương lai, không biết chủ công sẽ đi đến đâu. Cho dù thật sự lập quốc, phong công thần, mà liên kết với văn thần... Theo con thấy, nuôi trai bao tốt hơn, lại có thể chọn người ưng ý mà nuôi, không cần quan tâm, không cần kiêng dè. A cha, người chắc không xem nhầm quyển [Ngũ Hành thất đức] đấy chứ?"
Trừ khi khi đó Triệu Uy vẫn còn vô danh không ra mặt, chứ so với tiền đồ mơ hồ thì họa sát thân sẽ đến nhanh hơn.
Triệu Phụng khó hiểu: "Ngũ Hành thất đức?"
"Một cuốn truyện, chỉ là không biết tác giả là ai."
Cái [Ngũ Hành thất đức] này dám nghĩ lại dám viết.
Tiêu chuẩn thoại bản mới thì hết sức lớn.
Nghe nói chủ công cũng đang hóng ra chương mới.
Người này viết thoại bản giúp không ít binh sĩ quên đi thời gian tịch mịch nơi quân doanh, rõ ràng là ánh sáng trong lòng mọi người!
Triệu Phụng chưa từng xem, cũng không để ý.
"Đại Vĩ, a cha chờ cùng con hội sư dưới vương thành!" Ông đến chỉ là muốn gặp con gái, hai cha con nói chuyện gì cũng được, bởi vì ai cũng không biết lần gặp này có phải lần cuối hay không. Trước khi rời đi, ông vỗ lên vai lành lặn của con, dường như muốn khắc hình ảnh con vào lòng.
Triệu Uy thần kinh nhạy cảm bị đả động.
"Đã bảo là đừng gọi Đại Vĩ!"
Lão phụ thân cuối cùng vẫn bị con gái thẹn quá hóa giận đánh ra ngoài. Triệu Phụng cười cưỡi ngựa chạy đi, Triệu Uy nhìn bóng lưng ông rời đi, từ từ nhỏ lại, sắp không thấy được thì Triệu Uy chụm hai tay làm loa, hô lớn: "Triệu Đại Nghĩa!"
Triệu Phụng cũng quay đầu lại.
Triệu Uy nói: "Nhất định phải sống sót!"
Triệu Phụng giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu mình đã nghe.
Thẩm Đường nhận được tin tức Triệu Phụng đã đến từ lâu, nàng khẽ thở dài: "Đại nghĩa không cần phải tránh hiềm nghi đến thế chứ?"
Cố Trì nói: "Đằng nào chuyện ngay lý thẳng."
Thẩm Đường không nghĩ nhiều, nhưng Ngô Hiền kẻ trồng dưa này lại khác.
Chính điều này khiến cho dù Triệu Phụng nhớ con gái, ông vẫn rất khắc chế, số lần đi lại bên Thẩm Đường rất ít. Dù cho đến đây cũng là có nhiệm vụ, lần này đến vội đi vội càng thể hiện rõ. Ông cẩn thận như thế, vẫn có người không quen mắt ông.
"Triệu tướng quân có biết khi chưa có lệnh xuất doanh là vi phạm quân kỷ không?"
Triệu Phụng vừa về liền bị lão đối đầu vây lại.
Tâm tình tốt hiếm hoi của ông lập tức bị hủy.
Ông trợn mắt: "Lão phu chỉ là đi giải sầu chút thôi."
"Giải sầu chút? Giải sầu chút mà có thể đi lang thang đến doanh trại người ta?" Đối phương dùng lời mỉa mai, ánh mắt mang theo nghi ngờ.
Triệu Phụng lười giả vờ khách khí, nói năng bừa bãi: "Chủ công và Thẩm quân ai cũng biết là tình giao mật thiết, hai nhà quan hệ không phân biệt rạch ròi, lão phu đi giải sầu ở đâu thì có sao? Sao, còn muốn đem việc này đến cáo trạng với chủ công? Đường đường nam nhi, không nghĩ cách diệt trừ bạo chính, mà chỉ phí công sức vào chuyện vặt vãnh này... Ngươi là thần báo bên tai thành tinh à?"
"Ngươi cho là ta không dám?"
"Ngươi dám thì đi đi, ta còn có việc quan trọng không rảnh tiếp."
Một lát sau, Triệu Phụng vượt qua người nọ nửa người, lại điều khiển ngựa lui lại, hỏi một câu kỳ lạ:
"Con trai... vẫn còn bóng loáng chứ?"
Lão đối đầu: "? ? ?"
Lão đối đầu: "Triệu Đại Nghĩa! ! !"
Triệu Phụng cười ha ha rồi đi, bỏ lại lão đối đầu đang tức giận giậm chân, chuyện này thậm chí còn đến tai Ngô Hiền.
Ngô Hiền vừa hỏi, Triệu Phụng nửa thật nửa giả đáp.
"Phụng đến doanh trại của Thẩm quân là vì lấy đồ cho con gái."
Ngô Hiền biết con gái Triệu Phụng rời nhà đến địa bàn Thẩm Đường, thư nhà gửi đến Thẩm Đường rồi lại chuyển đến tay Triệu Phụng cũng là chuyện bình thường. Lòng nghi ngờ tiêu tan bớt, nhưng lại khó mở miệng hỏi Triệu Phụng vì sao quấy rối binh sĩ, chọc giận lão phụ thân người ta!
Triệu Phụng nói chuyện rất hùng hồn.
"Hà, là bởi vì con gái ta muốn nuôi nam sủng."
Ngô Hiền: "... Nam, nam sủng?"
Triệu Phụng thở dài nói: "Còn phải là nam sủng đẹp trai nữa! Không giấu gì chủ công, con gái ta bị mấy kẻ mạt tướng nuông chiều đến vô pháp vô thiên, mấy năm nay lại quen thói lỗ mãng bên ngoài, chẳng hiểu sao lại nảy ra ý định nuôi nam sủng. Chủ công ngài xem, con gái ta chỉ là muốn nuôi một nam sủng đẹp thôi, chứ đâu có đòi hỏi sao trăng trên trời, lẽ nào mạt tướng không để tâm chút nào? Có thể khiến nàng vui vẻ, chịu về nhà với mạt tướng chứ. Biết đâu được?"
Ngô Hiền: "... Khụ khụ khụ, đại nghĩa, dạy dỗ con cái không thể dung túng yêu chiều như thế, vẫn nên quản chút."
Triệu Phụng buông tay: "Mạt tướng có quản mà, nàng đi rồi."
Ngô Hiền vừa tức vừa buồn cười: "Vậy ngươi cũng không thể vì thế mà nhắm vào binh sĩ nhà người ta, người ta đến tận đây cáo trạng!"
Cáo trạng cũng chỉ là cái cớ thôi.
Khổ chủ suýt chút nữa đã lật tung trướng của hắn lên.
Triệu Phụng ra vẻ "Ta là người thành thật", nói: "Mạt tướng thấy hắn da dẻ mịn màng, mặt trắng không râu, nghe nói phu nhân ở hậu viện còn đẹp như hoa, nghĩ bụng, con của hai người này chắc cũng không kém, nên hỏi thôi. Chỉ là hỏi cho vui vậy, chứ làm sao có thể lấy thật, ai ngờ hắn lại tưởng thật. Mọi người là đồng liêu, thế mà khí lượng nhỏ mọn thế, mạt tướng cũng thật bất ngờ..."
Ngô Hiền đành phải xoa dịu cả hai bên.
Triệu Phụng tâm trạng tốt rời khỏi trướng, nhìn thấy lão đối đầu mặt mày đen như nhọ nồi ngoài trướng, cười hề hề để lộ một hàm răng đều tăm tắp. Nói khẽ: "Tiên sinh hà tất phải để bụng vậy? Ai mà lại tin là bản tướng quân muốn bắt lệnh lang về làm sủng chứ?"
_(:з" ∠)_ Xin nghỉ, bị sốt cảm cúm, chắc là viêm amidan... Mấy ngày này thời tiết khu này thay đổi quá nhanh, tối qua bị lạnh, ban ngày chạy nhà vệ sinh đến bảy tám lần, ban đêm cổ họng tự nhiên lại đau nhức... Kinh nghiệm nhiều năm nói cho ta biết, sắp đến lúc amidan giở chứng rồi.
PS: Cảm thấy tiêu đề chương này có vẻ nguy hiểm quá.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận