Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 816.1: Chủ công nàng áp lực rất lớn (length: 7907)

Tần Lễ thần sắc bình tĩnh nói: "Trong lòng ta biết rõ."
Triệu Phụng gãi đầu cười ngây ngô hai tiếng: "Hắc hắc."
Hắn làm sao đã quên Công Túc cân nhắc khẳng định so với mình chu toàn, chỗ nào cần mình khuyên? Triệu Phụng mắt sắc nhìn thấy Tần Lễ hai đầu lông mày rã rời, thức thời nói: "Bận bịu lâu như vậy, Công Túc ngươi cũng mệt mỏi. Nếu là không có chuyện gì khác, trước không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi. Có chuyện gì sẽ sai người tới tìm ta, chớ cậy mạnh."
Những năm này, Tần Lễ trôi qua cũng không dễ dàng.
Triệu Phụng thấy rõ ràng nhất.
Tần Lễ khoát khoát tay: "Còn không gấp."
Hắn miễn cưỡng lên tinh thần, tìm kiếm ra sạch sẽ vải vóc, lại sai bảo Triệu Phụng giúp mình mang tới bút mực, chịu đựng Văn Sĩ chi đạo mang đến tác dụng phụ, nâng bút vẽ Hoàng Liệt Chương Hạ hai nhà binh mã bố phòng. Triệu Phụng thấy hắn cầm bút tay khống chế không nổi hơi rung động, đưa tay đem cổ tay hắn đè lại, nghiêm túc nói: "Công Túc, dừng lại."
Tần Lễ ánh mắt liếc tới: "Buông ra!"
Triệu Phụng lại lo lắng lại sốt ruột: "Chuyện này để mai cũng có thể làm, không phải bây giờ liền động thủ? Thẩm Quân bên kia chậm mấy canh giờ nhận được cũng sẽ không trách ngươi... Ngươi bây giờ quan trọng nhất chính là tu dưỡng hồi phục. Mài dao không chậm việc đốn củi đạo lý ngươi không hiểu?"
Tần Lễ muốn đem tay rút về.
Chỉ là Văn Tâm Văn Sĩ sao so được với võ gan võ lực?
Dù là Tần Lễ cũng giỏi cung, có thể kéo động hai thạch, nhưng bây giờ trạng thái khí lực giảm đi nhiều. Hai người một phen so sức, Tần Lễ đành phải nhận mệnh, bất đắc dĩ thả lỏng ngón tay, bút lông rơi xuống: "Triệu Đại Nghĩa, ngươi bây giờ có thể buông tay ta ra rồi?"
Triệu Phụng lập tức buông ra.
Thấy cổ tay mảnh khảnh của hắn lưu lại dấu tay, có chút chột dạ.
Tần Lễ đem phần vải vẽ một đoạn đẩy về phía trước, sau đó lại kiệt sức dựa người ra sau mấy chút, trong lòng nghĩ đến những tơ sầu dày đặc, có cảm giác ngộp thở. Thấy hắn nôn nóng bất an, Triệu Phụng thức thời đưa cho hắn cái tẩu và thuốc lá.
Tần Lễ: "..."
Triệu Phụng giơ lên không xong, bỏ xuống cũng không xong.
Hắn chỉ đành phải nói: "Công Túc, ta biết ngươi lo lắng người ở Thiên Hải, nóng lòng muốn giải quyết chiến sự tiền tuyến, nhưng càng là lúc này, càng không thể nóng nảy, tự loạn cước. Hoàng Liệt bọn họ cũng không phải hạng người vô năng để mặc người xoa nắn, dù có Văn Sĩ chi đạo của ngươi phụ trợ, cũng không dễ giết! Hơn nữa, Ngô công gần đây cử chỉ tuy có không ổn, nhưng cũng không đến mức tổn thương già yếu."
Thân quyến của bọn họ ở Thiên Hải vẫn an toàn.
Tần Lễ buồn bực không nói gì.
Triệu Phụng giống như trấn an Tần Lễ, lại giống như đang nói với chính mình: "Người Thẩm Quân phái đi rất đáng tin, Tiểu Triệu một nhà không có việc gì. Phu nhân có dũng có mưu, chỉ cần nàng từ Vân Nguyên Mưu biết được tình hình tiền tuyến, nhất định hiểu ý chúng ta. Có nàng ở hậu phương tọa trấn, sẽ không cho đám người ở Thiên Hải có cơ hội gây rối lần nữa. Năng lực phu nhân ta như thế nào, ngươi còn không rõ?"
"Tiểu Triệu" trong miệng Triệu Phụng chính là Chúc Quan của hắn.
Hai người là người cùng làng, tự nhiên cũng chung họ.
Tần Lễ nói: "Hai ngày nay luôn luôn tâm thần không yên..."
Hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó vượt ngoài dự liệu, càng nghĩ càng thấy chỉ có hậu phương không trong tầm kiểm soát của hắn. Hai nơi cách xa nhau rất xa, việc truyền thư vốn không dễ, thêm vào việc bọn họ bị chèn ép toàn diện, việc truyền tin càng khó khăn.
Hậu phương xảy ra chuyện gì, hắn không can thiệp được.
Triệu Phụng nghẹn lại, nhỏ giọng nói: "Có lẽ do ngươi mấy ngày liền sử dụng Văn Sĩ chi đạo, tiêu hao quá lớn, sinh ra ảo giác?"
Trực giác của Văn Tâm Văn Sĩ rất nhạy cảm, Tần Lễ lại luôn tinh thông việc quản lý cảm xúc, bây giờ ngay cả hắn cũng nói tâm thần không yên... Lẽ nào thật sự có chuyện gì xấu xảy ra? Triệu Phụng trong lòng thấp thỏm, dù cho các huynh đệ có đường lui cũng không thể khiến hắn an tâm.
Hắn còn muốn hỏi gì đó, bên ngoài trướng truyền đến hai tiếng "Đô Đô".
Giống như là có thứ gì đó gõ vào đầu gỗ.
Thần sắc Triệu Phụng siết chặt, chỉ có thể vội vàng cáo từ.
Gần đây, có rất nhiều người để mắt tới bọn họ, hình như sợ một đám người bọn họ tụ tập lại sẽ làm loạn, thường xuyên phái đến chút công việc tuần tra không quan trọng, để đạt mục đích chia binh. Mấy người Triệu Phụng hiểu rõ điều này, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn vừa đi, Tần Lễ nhìn vải vẽ, nhặt bút lên.
Trăng tàn sao lặn, đêm hết trời sáng.
Đến khi Tần Lễ nghe được tiếng binh sĩ thao luyện mơ hồ truyền đến từ bên ngoài doanh trướng, hắn mới giật mình nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy, tấm vải lớn đã vẽ đầy sông núi địa thế, số lượng binh mã địch, vị trí doanh trại, chi tiết bố phòng quân sự, từng thứ một đều hiện lên.
Hắn đặt bút xuống, vừa xoa cổ tay tê dại vừa cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, chỉnh sửa không sai sót mới yên tâm.
Lúc này, rèm trướng bị người vén lên.
Hộ vệ doanh trướng vậy mà cũng không chú ý có người tiến vào.
Tần Lễ không hề hoảng hốt, châm lửa than, đem nét bút trên vải hơ cho khô, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thiện Hiếu dùng Văn Sĩ chi đạo đúng là giỏi, vào ra doanh trại của Minh Hữu như chốn không người."
Thôi Hiếu là tới lấy đồ.
Nếu để người bên Tần Lễ đưa, sẽ dễ dàng sơ hở.
Thôi Hiếu nói: "Một đêm đã vẽ xong rồi?"
Tần Lễ từ trên thảm đứng dậy: "Sợ đêm dài lắm mộng."
Thôi Hiếu xoay người cẩn thận gấp tấm vải lại, giấu vào tay áo.
Hắn cũng không vội đi, tự nhiên rót cho mình một chén trà, cười nói: "Chủ công hình như hiểu lầm ngươi không có ý gì với nàng... Nói đi nói lại, tên Kỳ Nguyên Lương đó rốt cuộc có bộ dạng tiên nhân như thế nào? Có thể khiến ngươi ghi hận như vậy, lại để cho chủ công giữ gìn như vậy?"
Biết rõ tối qua Tần Lễ ở bên ngoài, bóng gió vẫn là che chở Kỳ Thiện, điều này càng khiến Thôi Hiếu tò mò, muốn tận mắt nhìn một lần người mà hắn chỉ nghe tên, không gặp mặt lại hay bày mưu quỷ kế này.
Khi Thôi Hiếu kết giao với những người Tần Lễ, quốc gia của người sau đã diệt vong, hai ba ngàn người đang phiêu bạt bên ngoài, cố gắng tìm một nơi an cư lạc nghiệp, còn Thôi Hiếu cũng lẻ loi một mình phiêu đãng. Hai bên thấy hợp ý nhau, kết bạn đồng hành.
Trong chớp mắt đã là mấy năm.
Tần Lễ không hỏi về quá khứ của Thôi Hiếu, Thôi Hiếu cũng không chủ động đào sâu vào nội tình của bọn họ, một mực bình an vô sự. Chỉ là khi tình giao càng sâu, hắn dần hiểu được Tần Lễ có một đại cừu gia!
Chỉ tiếc, vô duyên gặp mặt.
Không ngờ sẽ có ngày hợp tác cùng nhau.
Tần Lễ nói: "Hắn không phải người tốt."
Thôi Hiếu quơ con dao phiến trong tay, lúng túng nói: "Nếu như là theo ý nghĩa người tốt thông thường, chúng ta cũng không phải."
Tần Lễ nhắc nhở hắn: "Tránh xa hắn ra, để tránh gặp tai họa."
Đây là bài học xương máu!
Thôi Hiếu cười nói: "Tốt tốt tốt, cố gắng."
Hắn cất bản đồ mang về, giao nộp cho chủ công của mình.
Vừa đúng giờ cơm, Thẩm Đường liền giữ hắn ăn sáng cùng, tiện thể hỏi thăm tình hình bên Tần Lễ. Dù cho Cố Trì nói Tần Lễ là đang dùng lạt mềm buộc chặt, nhưng chưa thực sự có được Tần Lễ trước đó, trong lòng Thẩm Đường vẫn bất an không yên.
Cùng chủ công dùng bữa, sau vài lần cũng quen. Thôi Hiếu cũng không câu nệ quy củ "ăn không nói", nói năng khá tự nhiên.
Hắn còn lấy chuyện của Tần Lễ ra đùa.
Nói cừu hận của Tần Lễ thật nực cười.
Chẳng qua chỉ là lúc còn trẻ gặp phải một tên công tử bột, thế mà bị lừa đến mức "Mười năm sợ dây thừng", thật có chút mất mặt.
Thẩm Đường: "..."
Quỷ thần xui khiến, nàng hỏi Thôi Hiếu.
"Nghe giọng điệu của thiện hiếu, hình như cũng có cừu gia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận