Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 363.1: Lưu Dân giặc cỏ (length: 8859)

Tuy nói nguy cơ đã tới gần, nhưng Hà Doãn, đặc biệt là thành Phù Cô, bầu không khí cũng không phải là vô cùng gấp gáp.
Nên lao động thì cứ lao động, nên làm việc thì cứ làm việc.
Hết thảy dường như vẫn như cũ.
Cũng không phải những người dân này không có tim không có phổi, mà là bọn họ tin tưởng vững chắc quận trưởng của họ sẽ đánh bại địch nhân. Kỳ tích xảy ra lần thứ nhất, tự nhiên cũng sẽ xảy ra lần thứ hai, không phải sao?
Từ lúc tin tức được công bố ra ngoài, ở cổng công sở thường có bóng người "lén lút" ẩn hiện. Bọn họ thường thừa dịp bóng đêm còn nhập nhèm, lẻn đến gần, sau đó nhanh chóng vứt lại một túi ngô, lương khô hoặc mấy tấm vải thô để may đồ nam rồi chạy.
Cũng có người đi đứng không tiện bị thủ vệ bắt lại.
Phải khuyên can mãi người ta mới chịu mang đồ vật về.
Chuyện này cũng truyền đến tai Thẩm Đường.
Cố Trì cười nói: "Dân chúng Hà Doãn đã một lòng quy thuận rồi."
Nếm qua cái khổ bụng đói, mới biết một quận trưởng một lòng vì dân, để bọn họ có đất cày, có cơm ăn, có áo mặc khó có được đến cỡ nào. Những người dân này mặc kệ là xuất phát từ suy nghĩ chất phác, hay là đơn thuần vì lợi ích bản thân – nếu Thẩm Đường ngã xuống, những ngày tháng tốt đẹp bọn họ khó khăn lắm mới có được cũng sẽ tiêu tan, cả hai đều có chung vận mệnh – thì đều sẽ hết lòng ủng hộ.
Nhưng bọn họ đa phần là người già trẻ nhỏ, làm sao ủng hộ?
Không có gì khác ngoài việc hiến tặng quân nhu.
Trong lòng Cố Trì biết yếu tố sau chiếm phần lớn.
Trước khi chủ công nhà mình đến Hà Doãn, nơi này chính là chốn rừng thiêng nước độc, toàn những kẻ ác. Nói theo kiểu chủ công nhà mình là Đường Tăng sáng đến chiều đã lên Tây Thiên, Ngưu Ma Vương đến cũng phải cày hai sào ruộng rồi bị làm thành mì bò.
Cái gọi là chất phác...
Ai, không làm loạn là được.
Cố Trì cũng vui vẻ chọn lời dễ nghe để nói với Thẩm Đường.
Thẩm Đường cầm bút, khựng lại một chút, rồi nói: "Năm nay tuy là năm mất mùa nhẹ, nhưng khẩu phần lương thực của mỗi nhà cũng eo hẹp, căn dặn hộ vệ công sở không được nhận. Đúng rồi, Vọng Triều, tìm được đỉnh núi để lánh nạn chưa? Cần nhanh chóng bố trí, để phòng ngừa bất trắc."
Tối hôm đó về, nàng ngẫm lại thì phát hiện mình bị thằng Khang Quý Thọ này lừa rồi, thực tế phải đối mặt với bọn giặc cỏ Lưu Dân tuyệt đối không chỉ có ba bốn vạn người ít ỏi như vậy. Mình không sợ đám giặc cỏ Lưu Dân chỉ cầm gậy gỗ, đòn gánh, cuốc, nhưng không chịu nổi chúng đông người, một khi bị phá vây tràn vào trong quận, dân chúng sẽ là những người đầu tiên gặp nạn.
Thẩm Đường bên này chuẩn bị mấy phương án.
Một trong số đó chính là để dân chúng lánh nạn trong núi.
Mượn địa thế núi để chống cự và cản lại một đám giặc cỏ Lưu Dân.
Chỉ cần ở Hà Doãn không tìm được đủ lương thực để qua mùa đông, đám người này tự nhiên sẽ rút lui, chuyển hướng sang địa phương khác cướp bóc. Nhưng biện pháp này là hạ sách, không phải vạn bất đắc dĩ, Thẩm Đường không muốn làm như vậy, bởi vì nó quá hại đồng minh.
Hà Doãn không tìm thấy lương thực, xui xẻo có khi không chỉ là mấy vùng lân cận, mà là các vùng phía trên như Nam, Thiên Hải, Ấp Nhữ?
Thượng sách là chủ động tiến công; trung sách là bị động phòng thủ; hạ sách là né tránh mũi nhọn.
Bàn đến chuyện chính, Cố Trì thu lại nụ cười thoải mái, nghiêm mặt nói: "Chủ công yên tâm, đã tìm được địa điểm rồi."
Thẩm Đường: "Nhanh vậy sao?"
Cố Trì đáp: "Đã có sẵn rồi, tự nhiên nhanh thôi."
Trước khi bọn họ đến Hà Doãn, trên đường đã diệt không ít cướp, các trại cướp bỏ lại sau khi sửa chữa phòng ngự quân sự vẫn dùng được, mỗi một vị trí của trại cướp đều không tệ, dễ phòng thủ, lại kín đáo. Trong đó, mức độ phòng ngự cao nhất là trại cướp được Hà Doãn Trương thị âm thầm giúp đỡ xây dựng, chính là nơi mà chủ công nhà mình tự mình dẫn đội lựa chọn, phụ cận còn có một xưởng khai thác quặng sắt.
Chỉ là trước đây, năm nay quá bận rộn với việc khôi phục dân sinh, hận không thể có ba đầu sáu tay, căn bản không có tinh lực, không có tài lực, cũng không có nhân lực đi quản lý chúng, chỉ phái một ít quân đồn trú trông coi.
"À, mấy nhà đó coi như cũng làm được chút chuyện." Thẩm Đường lãnh đạm chế giễu một câu, cuối cùng lại nghĩ đến chuyện khác: "Bên Nghĩa Hòa của Chương Vĩnh Khánh có hồi âm chưa?"
Trong lúc nguy cấp vẫn là phải kết thành một sợi dây thừng.
Cốc Nhân và Chương Hạ không phải là kẻ không rõ chuyện, không thể nào không nhìn ra cục diện này, khả năng lớn sẽ phái quân đến.
Cố Trì nói: "Mới có hai ngày thôi mà."
Ngụ ý không nhanh như vậy được.
Thẩm Đường xoa trán nhức nhối, sưng tấy, nhấp một ngụm trà nóng để cho đầu óc bận rộn không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm tỉnh táo lại đôi chút, nàng nói: "Sao mới có hai ngày? Chậc, đúng là một ngày bằng một năm."
Chậc. Lần này, nàng đang đếm từng ngày mà sống.
Còn chưa đợi Cốc Nhân trả lời, thì trước hết nhận được một lá thư cầu viện. Kèm theo lá thư cầu viện là một chuỗi tin tức rất tệ - đám giặc cỏ Lưu Dân này trên đường đào vong, để sinh tồn, đã tập hợp lực lượng đánh lén các huyện trấn ven đường.
Huyện trấn đen đủi đó căn bản không có một chút phòng bị nào, liền bị đánh tan, công sở bị chiếm, gặp người là giết, thấy tiền là cướp, mặc kệ kẻ bị giết có đáng tội hay oan mạng, chỉ cần là người sống thì đều bị diệt khẩu.
Trong chốc lát, máu chảy thành sông, cả thành im ắng.
Bọn chúng ở lại đó tu chỉnh hai ba ngày, lấy huyện trấn bị cướp sạch làm căn cứ, bắt đầu có tổ chức đánh vào các vùng lân cận - vừa qua mùa thu hoạch, nhà nào cũng còn chút lương thực dư, bọn chúng không vội vàng đào vong, mà là cậy người đông thế mạnh, lại thêm đánh bất ngờ, đã hạ thêm một quận huyện. Trước mắt đang vây công cái thứ ba, nhưng chưa nuốt trôi được, hiện tại còn đang giằng co.
Không phải là vì người ta có thể nhẫn nhịn thế, mà là đã sớm nghe được phong thanh, nhưng tình thế không thể lạc quan.
_(:з)∠)_ Vì bọn họ đang bị vây rồi.
Ngoài thành đen nghịt mấy chục nghìn người đấy!
Nói ra rất mất mặt, nhưng đó là sự thật. Đừng thấy đám giặc cỏ Lưu Dân này phần lớn là xanh xao vàng vọt, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vũ khí trong tay cũng chỉ là cuốc, liềm, đòn gánh, nhưng khi tụ tập lại, vẫn khiến người ta kinh sợ, bị đánh cho tan tác bỏ chạy. Các quan trị sở muốn võ sĩ ra ngoài liều mạng giết, tốt nhất là có thể giết cho đám người này sợ vỡ mật, xua đuổi bọn chúng sang nơi khác, kết quả hai người ra ngoài thì một chết, một bị thương.
Trong đám người đó cũng có võ sĩ.
Thực lực còn không yếu!
Đến đường cùng, chỉ còn cách nghĩ cách cầu viện.
Đã phái ra bảy tám người, rải lưới khắp nơi.
Trong bảy tám người này, có người bị bắt sống, có người bị đánh chết, số còn lại may mắn trốn thoát sự truy đuổi, ai nấy đều chạy về phía mục tiêu. Thân quyến của bọn họ đều đang bị vây trong thành, tuy sợ chết nhưng chỉ có thể kiên trì chống đỡ.
Trong đó một lá thư được đưa đến tay Thẩm Đường.
Người đưa thư là một thanh niên.
Hai ngày hai đêm liền không nhắm mắt, môi khô nứt nẻ, giày cỏ dưới chân đã sớm mòn rách, lộ ra một đôi bàn chân lớn trần trụi. Để việc đưa thư được thuận lợi, anh ta đặc biệt đóng giả trang phục Lưu Dân, toàn thân y phục rách rưới tả tơi, lờ mờ có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo cũ. Đến gần mới thấy được trên người anh ta có mùi máu tươi nồng nặc cùng mùi mồ hôi bẩn thỉu.
Người này vừa xuất hiện đã bị để ý.
Thẩm Đường nói: "Hắn bị Thiếu Huyền đánh sao?"
Bạch Tố: "Không chiếm được thượng phong."
Nguyên lai, người đưa thư kia không dám đi đường lớn, chỉ đi rừng sâu núi thẳm, đặc biệt chọn những con đường vắng vẻ ít người. Hết lần này tới lần khác Bạch Tố thường tu luyện ở đây, nên đã đụng phải anh ta.
Người đưa thư kia thiện cung tiễn, cũng là một võ sĩ.
Hai người liền đánh nhau.
Nhưng thanh niên này có vẻ e ngại điều gì đó, không dám ra tay toàn lực, cuối cùng bị Tiên Vu Kiên đang dẫn quân huấn luyện dã ngoại gần đó bắt được. Sau khi ép hỏi mới biết người ta là người đưa thư chứ không phải thám tử.
Tiên Vu Kiên không chắc chắn: "Việc này nên xử lý như thế nào?" Bạch Tố nói: "Đưa đến gặp chủ công." Tiên Vu Kiên nói với thanh niên đưa thư: "Đắc tội rồi." Thanh niên kia cũng đoán được hai người là thuộc hạ của Thẩm Quân ở Hà Doãn, cũng không phản kháng, chỉ là khi bị áp giải, mắt không ngừng liếc về Bạch Tố đang mặc đồ trắng. Tiên Vu Kiên không vui, đá vào bắp chân anh ta một cái: "Nhìn cái gì?" Người đưa thư đáp: "Vị A Lang này dung mạo thật xinh đẹp." Dáng vẻ da trắng thịt mềm.
Nhìn thoáng qua còn tưởng là một cô nương.
Tiên Vu Kiên: "Đừng có nói nhảm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận