Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 811.1: Đưa tang (hạ) (length: 7961)

Giờ phút này, lặng ngắt như tờ.
Một trận gió mát ùa đến, kéo theo lá cờ trắng đón gió tung bay.
Gia đinh dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tận mắt thấy tám người mới có thể khiêng nổi một chiếc quan tài lớn, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Phu nhân thu hết biểu cảm của mọi người vào đáy mắt, nắm chặt chuôi đao: "Tang sự trong phủ tổ chức đơn giản, linh cữu đặt bảy ngày, hôm nay đưa tang, các vị phụ lão hương thân bằng lòng đến tiễn đoạn đường, Triệu phủ trên dưới, khắc ghi trong lòng, đã chuẩn bị món chay để tạ ơn, nhưng nếu là ác khách —— "
Ánh mắt của nàng bắn ra sát ý khiến người rùng mình. Phu nhân theo trượng phu Triệu Phụng chạy nạn thời gian trước đây, tay cũng đã nhuốm máu, chuyện giết người này nàng đã quá quen thuộc, chỉ là mấy năm gần đây an cư lạc nghiệp mới rút đao về vỏ.
Hộ vệ thống lĩnh vừa bị ánh mắt đó của nàng nhìn đến liền sinh ra e dè trong lòng, nhưng rất nhanh liền định thần lại — trước mắt người phụ nữ này chỉ là người bình thường, có chút võ nghệ cũng không thể so được với võ giả, mình còn sợ cái gì?
Hắn đang định mở miệng, thì một bước chân mạnh mẽ giáng xuống, một vú già bưng một chậu máu gà hất tới. Đám gia đinh này đã được dặn dò chỉ được vây quanh, ngăn cản người Triệu phủ ra vào, chứ không được động thủ. Chậu máu gà này hất ra, gia đinh hộ vệ đứng đầu không dám phản kháng, đương nhiên, bọn họ cũng không thể tránh, vì phía sau cũng là người một nhà.
Hộ vệ thống lĩnh giơ tay che chắn.
Mặt thì được bảo vệ, nhưng y phục đã bị máu gà tanh tưởi làm bẩn.
"Đồ xúi quẩy, vẩy chút huyết cho thanh sạch, tránh làm ô uế con đường đưa tang của Triệu phủ chúng ta." Phu nhân liếc nhìn hộ vệ thống lĩnh, hờ hững nói, "Nếu không phải tới làm hiếu tử hiền tôn, thì cút đi! Bằng không, một chậu nữa sẽ hất lên người các ngươi. Bái ơn những con chó không ra người quỷ này, hương trong phủ tích lũy nửa tháng rồi chưa có xử lý. Bọn ác khách, muốn há mồm nếm thử không?"
Hộ vệ thống lĩnh gần như nghe đến trợn tròn mắt, dường như không nghĩ tới một vị phu nhân tướng quân lại không giữ thể diện khóc lóc om sòm trước công chúng như thế.
Hắn không hé răng, phu nhân nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết hắn đang nghĩ gì, nhắc nhở: "Chỗ này đâu phải là cái chỗ công cộng gì, ta ở nhà ta muốn nói gì thì nói, đến lượt cái tên chó chết nhà ngươi sủa loạn sao? Ta cũng không muốn làm khó ngươi, dù sao cũng chỉ là làm chó săn cho người khác, chó chủ nhân ra lệnh cho ngươi cắn người, ngươi có thể làm gì? Tránh ra, đừng có làm chậm trễ giờ đưa tang, nếu không thì——"
Hộ vệ thống lĩnh biết trong lòng đàn bà kia đang nén lửa.
Nhưng thì sao chứ?
Trong nhà người trụ cột không có, nói chuyện yếu đi ba phần lực, chỉ có thể hắt máu gà, miệng lưỡi thì giành được chút lợi lộc. Cho dù Triệu Phụng có trở về, cũng chẳng truy cứu được gì, bọn họ chỉ bao vây, cũng có chậm trễ chuyện Triệu Phụng tìm thầy chữa bệnh cho con nhỏ, việc con lớn bị thương cũng là do chính hắn ra tay trước. Ngược lại là Triệu phủ bao che cho bọn trộm cướp đồ gia bảo, bọn tặc tử này nên bị xử lý lại mới phải.
"Phu nhân răn dạy rất đúng, chúng tôi chỉ là lâu la làm việc theo lệnh mà thôi. Việc phủ trên bao che cho đạo tặc, cũng chỉ là chủ nhân đã ra lệnh, nhất định phải tìm cho ra bảo vật, nếu không cả nhà phải chịu tội. Xin phu nhân thứ lỗi, đừng so đo với lũ chó này chúng tôi làm gì, thế nào?" Hộ vệ thống lĩnh qua loa chắp tay, miệng cười nhưng trong bụng không cười, nói một câu âm dương quái khí, rồi quay đầu ra hiệu bằng mắt.
Mấy tên gia đinh phía sau hiểu ý, tiến gần quan tài.
Phu nhân nâng đao ngăn lại: "Có ý gì?"
Hộ vệ thống lĩnh: "Quý phủ bao che cho kẻ trộm không chịu trả lại bảo vật, chúng tôi nghi ngờ bọn chúng ẩn nấp ở đây. Mong phu nhân đừng làm khó, chỉ cần tìm ra kẻ trộm và bảo vật, lập tức chúng tôi sẽ rút người! Tuyệt đối sẽ không quấy rầy sự yên tĩnh của quý phủ, xin phu nhân phối hợp."
Vẻ mặt phu nhân lạnh lùng mà bình tĩnh: "Ngươi muốn như thế nào?"
Hộ vệ thống lĩnh cười nói: "Mở quan tài ra!"
Nhị nhi tử tức giận đến đỏ mắt: "Hỗn trướng!"
Phu nhân rũ mắt xuống: "Nếu không chịu thì sao?"
Hộ vệ thống lĩnh ngại ngùng để lộ mặt sẹo, nhếch miệng cười nói: "Phu nhân tốt nhất nên đồng ý, dù sao bây giờ kiểm tra cũng chỉ là mở quan tài ra thôi. Chỉ cần trong quan tài không giấu người và bảo vật, thì có thể rửa sạch thanh danh cho quý phủ. Nhưng nếu cứ để hạ táng, mấy huynh đệ chúng tôi còn phải đào mộ một lần, nếu lỡ đào trúng cái gì không nên đào thì không hay lắm nhỉ? Ngài thấy đúng không?"
Dân chúng xung quanh nghe vậy đều hít sâu một hơi.
Nhị nhi tử tuổi còn nhỏ, dễ bị kích động cảm xúc: "Ngươi dám? Chờ phụ thân ta về rồi xem có chém đầu ngươi không?"
Hộ vệ thống lĩnh khẽ mỉm cười, nói: "Đao kiếm trên chiến trường vô tình, nhị lang tốt nhất không nên nói trước như vậy."
Nhị nhi tử tức giận nắm chặt chuôi đao, định rút khỏi vỏ.
Kết quả bị mẹ hắn ngăn lại.
Hắn khó hiểu: "A Nương?"
Phu nhân nghiêng người: "Mở quan tài."
Đám đông xôn xao, dường như không nghĩ tới mọi chuyện thực sự bị ép đến bước đường này. Nghĩ lại thấy cũng thường, Triệu tướng quân đi đánh trận, mấy tướng lĩnh có quan hệ tốt cũng không có ai, chẳng còn ai để Mãn phủ già trẻ nương tựa. Bị uất ức gì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Không sợ bị trả thù sao?" Trong đám người có người lầm bầm.
Triệu Đại Nghĩa trở về rồi sẽ trả thù sao?
Vấn đề này đối với hộ vệ thống lĩnh mà nói không quan trọng.
Đinh quan tài còn chưa đóng, nên rất dễ dàng mở ra.
Tuy thi thể đã để bảy ngày, nhưng vì đã dùng đến thủ đoạn bảo quản đặc biệt, ngoài một chút mùi hôi ra thì cũng không có biến đổi gì. Hộ vệ thống lĩnh nhìn thấy lão phụ nhân cùng thanh niên trên cổ có vết hằn sâu đến tận xương trong quan tài, ngơ ngác một chút rồi dời mắt đi.
Kiểm tra chiếc quan tài thứ ba, bên trong là một phụ nữ bụng bầu lớn.
Thời tiết nóng bức, y phục mùa hè của người phụ nữ rất mỏng, phần vải ở bụng rũ xuống, vẽ nên đường cong mượt mà tự nhiên. Bên cạnh người phụ nữ còn có bốn bộ quần áo trẻ con đủ mùa. Nàng trang điểm đậm, sắc mặt hồng hào, nhìn qua như người còn sống, nhưng hai bàn tay đặt chỉnh tề trên bụng với làn da khô ráp thì rõ là người chết. Hộ vệ thống lĩnh nhanh chóng kiểm tra qua, rồi ra hiệu đắp lại.
Phu nhân hỏi: "Tìm được kẻ trộm chưa?"
Hộ vệ thống lĩnh cười nói: "Chưa."
Phu nhân lại hỏi: "Vậy bảo vật đâu?"
"Có lẽ là người dưới đáy vô dụng, đã oan cho quý phủ, quay về chúng tôi nhất định sẽ báo cáo chủ nhân, nhất định sẽ cho phu nhân một lời giải thích hài lòng."
Người chết rồi, mục đích cũng đã đạt được.
Bài học này đủ khắc sâu cho Triệu Phụng rồi, hộ vệ thống lĩnh không có lý do gì để làm khó Triệu phủ thêm nữa, trước khi rời đi liếc mắt qua ba cỗ quan tài, giơ tay ra hiệu: "Rút lui!"
Ai ngờ, biến cố lại xảy ra ngay lúc này.
Một bàn tay cụt đẫm máu rơi xuống đất, phát ra tiếng "bịch" trầm đục. Hộ vệ thống lĩnh đau đớn ngã xuống, ôm lấy vết đứt máu me, mặt lộ vẻ không dám tin — người phụ nữ này ra tay bất ngờ, nhân lúc hắn lơ là cảnh giác, một đao chém đứt cánh tay hắn!
"Tam đẳng trâm niểu?" Phu nhân vung đao quét xuống đất, lưỡi đao kề sát cổ hắn, "Lão Triệu có câu nói rất đúng, võ giả giống như thanh đao, máu là đá mài đao. Nếu không thường mài dao thì sớm muộn cũng bị gỉ sét. Cánh tay này coi như là giáo huấn. Ngươi mà không phục, trong phủ ta bị mất mấy món bảo vật tổ truyền, mấy người các ngươi lại trông giống trộm cướp, chặt ngươi một cánh tay chó, cũng đâu có quá đáng chứ? Nếu chủ của ngươi so đo, thì bảo chính hắn đến đây!"
"Ngươi dám——"
Phu nhân cười lạnh nói: "Ô, vẫn còn sủa à?"
"Ngươi dám đánh ta?"
Ánh mắt của phu nhân hơi lay động, dường như có chút kiêng dè…
Bạn cần đăng nhập để bình luận