Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 102: Gạo nấu thành cơm 【 cầu nguyệt phiếu 】 (length: 8811)

Kỳ Thiện bất đắc dĩ nhìn Cộng Thúc Võ dẫn người rời đi.
"Tặc tặc" một tiếng: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc."
Thẩm Đường một tay chống vào thành xe, cả người nóng bừng, mồ hôi nhớp nháp thấm ướt lớp áo bên trong. Hai má không biết từ lúc nào đã ửng một tầng đỏ nhạt, tựa như đống lửa bùng cháy, chiếu lên mặt, khiến da thịt từ bên trong ửng đỏ ra bên ngoài, không ai nhận thấy nàng nhỏ bé dị thường.
"Cái gì đáng tiếc?"
Thẩm Đường miễn cưỡng lên tinh thần, cố gắng tỉnh táo lại một chút.
"Mấy tên sai dịch kia, thật đáng tiếc." Kỳ Thiện cười đáp, "Mấy tên công tử xoàng xĩnh bình thường đối phó hai ba gã đàn ông trưởng thành thì không thành vấn đề, cầm đầu lại là một tên trâm kiêu hạng ba. Tuy thực lực không ra gì, nhưng làm tiểu giáo đầu dạy tân binh cũng không phải chuyện khó."
Vậy mà tất cả đều bị Cộng Thúc Võ xử lý, chẳng phải là tổn thất lớn?
Thẩm Đường xoa huyệt thái dương, hờ hững nói: "Mấy cái miệng ăn cơm đó thì có bù được một Cộng Thúc Võ không? Hai bên đã có thù, không phải bọn chúng chết thì là ai chết? Coi như không lỗ..."
"Lời này có lý, tính toán như vậy quả thực không lỗ."
Hắn vừa dứt lời, Lâm Phong đứng bên cạnh Thẩm Đường bỗng run lên.
Trong mắt tiểu nha đầu, dáng vẻ Kỳ Thiện vừa nói câu đó quá mức quỷ dị đáng sợ, khuôn mặt tràn ngập vui sướng từ trong tâm, ánh mắt nhìn Thẩm Đường, giống như một bà lão gian xảo thèm ăn trong viện đang nhìn chằm chằm một bàn thức ăn ngon béo ngậy, không hề giống một người đứng đắn.
Nàng mấp máy môi, lại lay lay người Thẩm Đường.
Không đầy một lát, vai bỗng nặng xuống.
Nàng giật mình quay đầu, chỉ thấy một mái tóc đen nhánh, vài sợi tóc không ngoan ngoãn theo động tác quay đầu của nàng mà lướt qua gò má, mang theo từng đợt ngứa ngáy. Bởi vì quá gần, nàng còn ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở phả ra.
Thì ra là Thẩm Đường buồn ngủ quá thiếp đi, đầu nghiêng một cái, liền tựa vào vai Lâm Phong. Địch Nhạc thấy vậy, nhanh tay đỡ lấy vai còn lại của Thẩm Đường, giúp Lâm Phong thoát khỏi cảnh khó xử -- nàng còn nhỏ, trọng lượng của Thẩm Đường đối với nàng mà nói là quá sức.
Kỳ Thiện đứng dậy đỡ Thẩm Đường.
Kinh ngạc nói: "Ngủ rồi?"
Mới vừa còn nói chuyện cơ mà.
Hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đặn nhẹ nhàng, nếu ghé sát lại nghe, còn có thể nghe được vài tiếng ngáy, đúng là ngủ thật rồi.
Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào, chỉ vừa nghiêng đầu liền ngủ ngay được.
Chử Diệu thấy buồn cười.
Hắn nói: "Ngủ thì càng tốt."
Cứ uống mãi thì hắn lo Kỳ Thiện sống không nổi mấy năm nữa.
Kỳ Thiện bất đắc dĩ "Tặc" một tiếng, xoay người vác Thẩm Đường đã ngủ say, không còn chút ý thức nào lên vai, mang vào toa xe.
"Sách". Quay sang phân phó Lâm Phong cùng lên xe.
"Chỗ này không cần ngươi hầu hạ, đi ngủ đi."
Lâm Phong chần chừ: "Nhưng mà..."
Kỳ Thiện bật cười: "Một mình ngươi mới tám chín tuổi thì chăm sóc ai được? Mau đi ngủ đi, dưỡng cho tốt tinh thần, chuyện khác ban ngày tính tiếp."
Chỉ nhìn trang phục của Lâm Phong cũng biết trước kia nàng chỉ quen được người khác hầu hạ. Chăm sóc một con ma men năng lượng tràn trề thì đến đàn ông trưởng thành cũng còn theo không kịp, huống hồ là nàng? Thấy nàng vẻ mặt uể oải, hai má trắng bệch, là biết trạng thái của nàng không tốt, thay vì gắng gượng thể hiện bản thân hữu dụng, chi bằng cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Phong mặt bướng bỉnh, mấp máy môi, không chọn toa xe khác, mà là vào toa xe của Thẩm Đường tìm chỗ khuất ngồi.
Kỳ Thiện thấy nàng bướng bỉnh cũng không cố chấp thêm nữa.
Ngoài dự đoán, con ma men ngủ rồi ngược lại rất ngoan ngoãn.
Ờm... Còn ngoan ngoãn đến đáng sợ, nếu không thấy ngực vẫn còn phập phồng, thoạt nhìn còn tưởng người này đã về nơi an nghỉ rồi.
Kỳ Thiện nhìn chằm chằm một lát, xác định nàng không tự dưng nổi lên gây sự nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi còn không quên đặt lên người Thẩm Đường một đạo 【bo bo giữ mình】bảo vệ, vừa bảo vệ nàng vừa tránh muỗi đốt, để có thể ngủ yên giấc.
Xuống xe ngựa, Cộng Thúc Võ đã một thân đầy máu trở về.
Không cần nói cũng biết, mấy tên kia chắc chắn đã về miền cực lạc.
Cộng Thúc Võ vừa lên xe đã đề nghị: "Địa điểm hang ổ thổ phỉ đã hỏi rõ, bọn chúng vì đánh lén đêm nay nên đã mang phần lớn tinh nhuệ ra ngoài, những tên ở lại đều là lũ già yếu tàn tật. Tiên sinh, hay là đợi mai ta dẫn người đi san bằng?"
Vì Địch Nhạc ở đây, hắn có vài lời khó nói.
Đánh hạ sào huyệt của bọn thổ phỉ ẩn náu này, bọn họ sẽ có chỗ đặt chân, đợi quay đầu cướp thuế ngân thì số bạc kia cũng có nơi cất giữ.
Trong thành Hiếu Thành là địa bàn của quận trưởng, không an toàn.
Kỳ Thiện chớp mắt suy nghĩ.
Phất tay: "Không ổn."
Cộng Thúc Võ kinh ngạc: "Không ổn?"
Hắn đã từng hỏi thăm mấy tên thổ phỉ kia, biết Lâm gia có không ít tài sản bị thổ phỉ cướp đi, nếu không cướp về chẳng phải là hời cho chúng?
Kỳ Thiện lắc đầu: "Không thể đợi đến ngày mai."
Cộng Thúc Võ: "Vậy tối nay liền ra tay?"
"Đúng vậy, đợi đến mai ra tay thì sợ sinh biến."
Về phần là "Biến" gì, hắn cũng không nói ra.
Trong đám người chỉ có Chử Diệu là biết.
Cái "biến" này tự nhiên là vị Ngũ Lang nhà hắn rồi.
Qua lần say rượu bất thường trước, hai người đã biết Ngũ Lang không những tửu lượng cực kém, mà tửu phẩm cũng cực tệ, sau khi tỉnh lại còn quên hết những gì đã làm khi say. Nói cách khác nàng chỉ nhớ những chuyện mình tụ tập lưu manh đánh nhau, còn những gì mình làm sau khi tụ tập đánh nhau thì một chuyện cũng không biết.
Đương nhiên cũng bao gồm việc kết hợp lưu manh đi tìm thổ phỉ gây chuyện.
Chi bằng thừa lúc nàng còn chưa tỉnh rượu thì đánh sập ổ thổ phỉ luôn, cơm đã nấu thành gạo, dù Ngũ Lang muốn lật kèo cũng không được.
Chử Diệu cười hì hì nói với Địch Nhạc: "Tối nay phải nhờ tiểu lang quân Địch trấn giữ, đợi mai Ngũ Lang tỉnh lại nhất định sẽ hậu tạ."
Địch Nhạc cũng không thấy có gì bất ổn.
Chỉ là hiếu kỳ: "Không cần tại hạ đi giúp sao?"
Chử Diệu nói: "Ổ thổ phỉ chỉ toàn già yếu tàn tật, chẳng có gì đáng sợ, có tráng sĩ Cộng Thúc là đủ rồi. Mấy tên đầu đường xó chợ đó vẫn chưa thật sự quy hàng, Ngũ Lang thì lại đang say rượu bất tỉnh, dù sao cũng cần người ở lại trông chừng, để tránh bọn chúng càng lúc càng lộng hành, rồi làm loạn."
Địch Nhạc nghe xong cũng thấy hợp lý.
Cộng Thúc Võ là Ngũ đại phu cửu đẳng, nếu ngay cả một ổ thổ phỉ đã mất hết tinh nhuệ mà cũng không giải quyết được thì đúng là trò cười. Chưa kể Kỳ Thiện tiên sinh cũng sẽ đi cùng. Đội hình này cho dù đánh đơn một cái ổ phỉ cỡ ngàn người cũng không hề gì.
Thế là chấp nhận an bài này.
Trong số mọi người mệt mỏi nhất chắc chắn là Chử Diệu, tâm văn của hắn đã bị phế nhiều năm, cộng thêm việc bận rộn hậu trù ở Nguyệt Hoa Lâu, sức lực và tinh thần đều không còn như trước. Sau khi an bài xong mọi việc, hắn liền nằm nghỉ ngơi bên ngoài toa xe Thẩm Đường đang ngủ, nhắm mắt dưỡng sức.
Nhưng chưa kịp nhắm mắt bao lâu, bên tai đã nghe thấy tiếng động lạ.
Địch Nhạc ở xa cũng bị đánh động, nhìn theo hướng phát ra tiếng động.
Chử Diệu nhíu mày, một tay ra hiệu cho Địch Nhạc đừng vội hành động, một tay vén rèm xe lên, nhờ ánh sáng đống lửa, miễn cưỡng thấy rõ tình hình trong toa xe. Lâm Phong ôm gối thu mình, vai khẽ run.
Chử Diệu hạ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Phong nức nở: "Có ánh sáng, phát sáng..."
"Cái gì phát sáng?"
Lâm Phong run rẩy chỉ vào Thẩm Đường: "Chữ ký tâm văn của lang quân, vừa nãy đột nhiên có hào quang bay ra, nô, nô gia sợ..."
Rõ ràng cơ thể rất mệt, nhưng tinh thần lại phấn chấn bất thường, Lâm Phong căn bản không ngủ được, co rúm người vào chỗ khuất, cằm tựa vào gối ngẩn người cho hết giờ, mãi đến khi trước mắt bắt đầu mơ hồ tối sầm lại. Đúng lúc nàng tưởng mình có thể ngủ được thì viên chữ ký bỗng bay lên.
Mơ hồ thấy một vệt sáng phóng về phía mình.
Nàng hoảng sợ giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Chử Diệu cau mày: "Chắc chắn không phải là văn khí Kỳ Thiện để lại?"
Lâm Phong cắn môi: "Không phải văn khí..."
Văn khí có hai màu trắng đen, nàng biết mà.
Nhưng ánh sáng vừa nãy lại là màu vàng...
Mảnh dài thon, tựa như một loại động vật nào đó.
Lâm Phong sờ trán, lại không có bất kỳ cảm giác khác thường nào, ngay cả nàng cũng không khỏi nghi ngờ có phải mình đã hoa mắt nhìn lầm không...
| tường ω) no Thật ngại quá, hai ngày trung thu kia ăn quá nhiều tiệc rượu, cả người đều bị choáng, ban ngày cảm thấy tinh thần chậm chạp, trạng thái không tốt. Hôm nay là ngày 23, đáng lẽ phải bù bốn chương.
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận