Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 361.1: Văn Tâm Văn Cung (length: 9003)

Thẩm Đường để ý động tác của hắn, cười gượng hắc hắc.
Nàng nói: "Là ta thất lễ, không biết văn chú hôm nay sẽ trở về, sớm biết ngươi sẽ đến, ta đã không đến công xưởng."
Từ Giải: "...Không, là giải quấy rầy Thẩm Quân..."
Mặc kệ nghe mấy lần, Từ Giải vẫn cảm thấy lời này của Thẩm Quân phi thường kỳ quái, đây chẳng phải là lời mà chủ công Ngô Hiền nhà mình mới có thể nói sao? Nhưng nghĩ đến chuyện chủ công Ngô Hiền cùng Thẩm Quân Thẩm Đường "Cây đường lê tình thâm", Từ Giải chỉ có thể ép buộc mình xem nhẹ, kìm nén không được việc muốn nhả rãnh.
Đồng thời vội vàng nói sang chuyện khác.
"Vừa rồi Thẩm Quân đang làm gì vậy?"
"A? Văn chú không thấy sao? Ta đang nện Trúc Tử... Muốn làm mềm đồ chơi này thật không dễ dàng, may mắn dùng trúc non chứ không phải thân trúc già, bằng không thì càng khó làm..." Thẩm Đường không nhịn được phàn nàn, ba trăm sáu mươi độ, đúng là không dễ dàng gì.
Nện những cây Trúc Tử đã ngâm vôi để thoát hết chất xanh từng lần một, đợi khi nung không khác gì mấy còn phải cẩn thận rửa sạch, đây chỉ mới là mấy bước đầu, ngay cả công đoạn nghiền thành bột giấy còn chưa làm xong đâu. Xong xuôi còn phải ngâm lại, rửa lại, ngâm lại... Ai, muốn kiếm nghề tay trái sao mà khó khăn quá vậy?
Độ khó cứ như là bắt đầu làm bánh mì từ việc gặt lúa mì, dệt áo len từ trồng bông nuôi cừu non vậy...
Từ Giải: "..."
Hắn đương nhiên biết Thẩm Quân đang nện Trúc Tử.
Nhưng hắn hiếu kỳ Thẩm Quân nện cái này để làm gì.
Thẩm Đường cũng không giấu giếm, sảng khoái nói ra: "Đương nhiên là để làm giấy rồi, không chỉ có Trúc Tử, ta còn chuẩn bị nhiều vật liệu gỗ khác, cỏ lau, thậm chí thân rơm lúa mì... muốn xem thử loại vật liệu nào tạo ra giấy thích hợp để vẽ tranh hơn..."
Thời đại này có thuật làm giấy.
Nhưng bởi một vài nguyên nhân khách quan, kỹ thuật này không được coi trọng, hoặc nói chi phí quá cao mà chất lượng quá thấp, khó bảo quản, chủ yếu vẫn là dùng thẻ tre để ghi chép văn thư. Thẩm Đường muốn làm giấy, Từ Giải cũng không ngạc nhiên.
Trên thực tế, Từ gia cũng có xưởng làm giấy.
Chuyên làm hàng cao cấp.
Sản lượng thấp, lợi nhuận èo uột.
Nghe Thẩm Đường tự mình ở xưởng, cùng lao công thường ngày dốc sức, chỉ vì làm ra loại giấy có thể vẽ, cười nói: "Thẩm Quân muốn giấy vẽ, không cần tốn công tốn sức như vậy? Trong phủ Giải gia có xưởng giấy, nếu Thẩm Quân cần, có thể cho người mang đến một ít."
Thẩm Đường nói: "Ta cần một số lượng lớn, nghĩ lại vẫn là quyết định tự lực cánh sinh là người có nghề cho xong."
Từ Giải nghe vậy vô cùng không tán thành.
Là một người cai quản một vùng, Thẩm Quân sao có thể làm những việc nặng nhọc này?
Thẩm Quân làm bừa, Kỳ Nguyên Lương mấy người cũng làm theo?
Từ Giải vô cùng hào khí mà nói: "Thẩm Quân muốn bao nhiêu?"
Hắn vô cùng tin tưởng tài lực nhà mình.
Thẩm Đường trong lòng nhẩm tính, cứ tính một quyển sách 50 trang, nàng phát hành ít nhất mười ngàn cuốn, là năm trăm ngàn tờ giấy? Lúc nghe con số này, Từ Giải có chút trợn mắt, bỗng nhiên nghe còn tưởng mình nghe lầm, lại hỏi lần nữa.
"Bao nhiêu?"
"Năm trăm ngàn! Đó là mới tính nửa năm!"
Nàng muốn mỗi năm phát hành hai cuốn! Tổng cộng là một triệu tờ!
Thẩm Đường chờ mong nhìn hắn: "Văn chú, có không?"
Từ Giải dứt khoát gọn gàng: "Không có!"
Xưởng giấy mà có sản lượng cao như vậy thì đã không "lợi nhuận èo uột" rồi? Bất quá, Thẩm Quân muốn dùng Trúc Tử, cỏ lau, thân rơm lúa mì làm nguyên liệu thì lại khá mới mẻ. Trúc Tử sinh trưởng rất nhanh, cỏ lau, thân rơm lúa mì lại là thứ không đáng tiền.
Nếu thành công, dù chất lượng giấy có tệ, vụn và loạn đi nữa, thì nó vẫn là giấy mà, là một mối làm ăn chắc chắn có lời.
Nhưng chuyện này đều phải dựa vào việc làm ra được giấy đã.
Còn việc có thể dùng giấy vẽ hay không...
Ha ha, cứ để đó mà nghĩ, đừng vội hy vọng.
Thẩm Đường ở ngoài xưởng làm tản mùi hôi thối, cởi bỏ bộ quần áo bẩn dùng để phòng ngừa bị dơ, thay bộ váy ngoài sạch sẽ chỉnh tề. Cùng Từ Giải đi công sở, trên đường vẫn không quên việc chính, hoàn toàn coi hắn như người nhà mà dùng.
"Văn chú, chuyện trước nhờ người tìm loại lúa mạch tốt có tin tức gì chưa?" Đây là chuyện Thẩm Đường mấy ngày nay luôn canh cánh trong lòng, có lúc lo đến ngủ không ngon giấc.
Tuy nói năm nay ngô đã thu hoạch xong cho Tiểu Phong thu, dân chúng năm sau sẽ không đói, kho lương công sở cuối cùng cũng có chút trữ, nhưng nếu dân chúng gặp phải đau đầu nhức óc gì đó, thì rất dễ "vì bệnh mà lại nghèo", phải bán đi lương thực quý để chữa bệnh.
Nếu như —— Nếu lương thực có thể nhiều hơn một chút thì tốt.
Thẩm Đường vừa cố gắng làm phụ nghiệp, vẫn vừa bóp tay, tính xem khi nào Từ Giải đến, Từ Giải cũng không phụ sự chờ đợi của nàng. Cười thoải mái mà nói: "May mắn không phụ lòng Thẩm Quân, miễn cưỡng tìm được một nhóm lúa mạch chất lượng khá. Có điều, Giải có một chuyện không hiểu, hạt mạch không dễ tách vỏ, ăn không ngon, khi mùa xuân gieo mầm lại cần rất nhiều nước..."
Khó tưới nước thật sự.
Dù nhìn từ góc độ nào cũng đều không thích hợp để trồng.
Thật ra, sản lượng mạch cao hơn lúa rất nhiều —— Từ Giải cũng đoán được Thẩm Đường hướng tới sản lượng mà thôi —— nhưng cân nhắc giữa ưu và nhược của lúa mạch thì Từ Giải vẫn cho rằng trồng lúa vẫn tốt hơn, dễ tách vỏ và mềm hơn. Hắn nghiêm túc khuyên nhủ: "Nếu Thẩm Quân không thể giải quyết những vấn đề này, mà hạ lệnh cho dân chúng ở vùng mình bỏ trồng lúa đi để trồng mạch, thì e rằng năm sau thu hoạch sẽ không ra gì..."
Sự cố gắng của Thẩm Đường trong một năm nay hắn đều thấy rõ.
Không mong vì chuyện này mà thất bại trong gang tấc.
Vùng này mùa xuân lượng mưa không nhiều.
Thẩm Đường nói: "Vấn đề văn chú nói, ta cùng Vô Hối bọn họ cũng đã bàn kỹ, chuẩn bị chọn chỗ xây một Tiểu Thủy kho, rồi dẫn nước từ miểu Giang, khơi thông sông ngòi, làm công trình tưới tiêu thoát nước, phòng tránh những rắc rối như hạn hán, lũ lụt..."
Bắt đầu từ câu "Xây một Tiểu Thủy kho" mà Thẩm Đường nói ra, biểu cảm của Từ Giải liền chết lặng và đờ đẫn, hoàn toàn không hiểu nổi Thẩm Quân đã làm kiểu gì —— mở miệng liền nói một cách hời hợt muốn làm một công trình lớn như vậy? Người đâu? Tiền đâu?
Công trình như vậy đâu phải một hai năm có thể làm được.
Hà Doãn quận tính đi tính lại có được bao nhiêu người?
Bao nhiêu người mà dồn hết đến xây đập chứa nước, khơi thông sông ngòi, dẫn nước từ Miểu Giang... vậy thì cũng phải mất hơn mười năm, hơn mười năm này ai sẽ đi làm ruộng? Dân chúng không cần ăn ngủ nghỉ sao? ? ?
Từ Giải cố gắng giữ nét mặt mình, hỏi: "Thẩm Quân, việc này hệ trọng, không phải công việc ngày một ngày hai, hao phí rất lớn... Người, người có trao đổi với các vị liêu thuộc chưa?"
Ha ha, phần lớn là chưa nói với Khang Thì mấy người.
Nếu nói, bọn họ đầu óc không có lỗ chắc chắn sẽ phản đối.
Ở thời buổi này, việc cố gắng chiêu mộ binh lính, tăng cường tự thân mới là nền tảng để lập thân, còn làm những công trình lớn cần mấy chục ngàn người tham gia như vậy, tốn công mà không được gì chưa nói, còn suy yếu cả thực lực của mình.
Ai ngờ —— "Nói rồi, mọi người đã ngồi lại bàn bạc xong xuôi." Thẩm Đường biểu thị bản thân không phải là người chuyên quyền độc đoán, nàng đủ lý trí và tôn trọng ý kiến bất đồng của các liêu thuộc.
Có ý kiến thì cứ việc nói, ai có lý thì nghe theo người đó.
Rõ ràng, Thẩm Đường có lý hơn.
Cho nên Cố Trì mấy người đều nghe nàng.
Từ Giải: "..."
Hắn hoàn toàn không thể nào hiểu nổi, đồng thời cũng rất sốc.
Tính sơ qua nhân lực vật lực mà công trình này cần, hoàn toàn không phải một Hà Doãn quận vừa mới đủ ăn có thể gánh vác nổi. Hắn nuốt nước bọt: "Nhưng số chi này..."
Thẩm Đường: "Ngươi nói đến việc này à, thật ra ta đang muốn viết thư cho Chiêu Đức huynh. Hai nhà chúng ta ở gần nhau như vậy, nếu Tiểu Thủy kho được sửa sang lại thì không chỉ mang lại phúc lợi cho dân Hà Doãn, mà còn có thể giúp ích cho dân chúng ở khắp Thiên Hải nữa. Sao không cùng nhau hoàn thành việc này luôn!"
Từ Giải: "..."
Không, đề nghị này sẽ không được Thiên Hải chấp nhận đâu.
Chủ công cùng Tần Lễ mấy người đâu có ngốc, có tiền này không đi chiêu mộ binh lính mà đi làm thủy lợi để làm gì?
Không phải nói những công trình có lợi cho dân chúng như vậy không tốt, tốt thì tốt thật nhưng mà chi phí cao quá, ai mà dám chắc thế lực của mình có thể tồn tại lâu dài được, có khi thế lực còn bị diệt trước cả khi công trình thủy lợi còn chưa xây xong ấy chứ. Cái này chẳng phải tốn công mà vô ích sao.
Từ Giải không cần hỏi chủ công nhà mình.
Hắn đã biết kết quả rồi.
"Cái này, cái này... E là rất khó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận