Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 184: Hiếu thành loạn (length: 8414)

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Kỳ Thiện đã tự nghi ngờ bản thân rất nhiều lần.
Thẩm tiểu lang quân và gã thanh niên kia dường như có cùng tần số, hắn kẹt giữa hai người trông có vẻ lạc lõng, liên tục nhận phải ánh mắt chất vấn “Ngươi rốt cuộc có được không?” của cả hai người. Hắn chưa từng nếm trải sự tủi thân kiểu này bao giờ!
Càng nghĩ Kỳ Thiện càng tức giận, hận không thể ném vỡ cây sáo ngọc.
Đáng giận nhất là – Kết thúc một khúc, gã thanh niên hạ dùi trống xuống, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Thẩm Đường, yếu ớt cảm khái: “Thiên kim dễ kiếm, tri âm khó cầu...”
Quả nhiên, người có thể trực tiếp chạm đến tâm hồn hắn chỉ có một, những người khác (đặc biệt là Kỳ Thiện đang chen vào giữa, cực kỳ không hài hòa) đều thật tục tĩu!
Nghe hiểu lời này của gã thanh niên, Kỳ Thiện: “…”
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Hắn quả nhiên vẫn rất ghét cái bộ tộc này.
Trước đây đã từng nhắc đến, thời niên thiếu Kỳ Thiện từng cùng bạn bè chu du khắp nơi, trong đó cũng bao gồm quê hương của gã thanh niên – một nơi ẩn mình và cách biệt giống như Đào Nguyên An Ninh.
Tuy rằng bộ tộc này lánh đời, ít giao tiếp với thế giới bên ngoài, nhưng dân phong của họ lại không hề bảo thủ bế tắc, ngược lại còn rất mạnh mẽ, nhiệt tình, thẳng thắn, lửa nóng không hề che đậy...
Nữ tử trong tộc cũng như vậy.
Kỳ Thiện cùng bạn bè đã mấy ngày bị mấy cô gái chặn ở cửa hát hò, nội dung thẳng thắn và đầy kịch tính, như là “Đêm nay binh sĩ đến nô gia”, “Nửa đêm kịch chiến không xuống giường”, “Gà trống gáy vang, lang lại đi”… Thực sự đã hù dọa những chàng trai trẻ tuổi như hắn và bạn bè.
Đáng sợ nhất là – Nửa đêm thật sự có cô nương trèo vào cửa sổ bọn hắn!
Chuyện này đã để lại vết thương cực lớn trong tâm hồn nhỏ bé của hắn, đến khi cô nương “đột kích ban đêm” thấy hắn cuống quít tìm quần áo lung tung, lại ôm bụng cười lớn, tiếng cười còn gọi những người khác đến.
Mọi người đều trêu chọc nhìn hắn.
【 còn nhỏ e thẹn e thẹn, chắc chắn vẫn còn chưa hiểu.】 Kỳ Thiện: 【…】 Hắn hoàn toàn không biết loại chuyện này có gì đáng cười.
Chỉ cảm thấy thật đáng sợ.
Nhưng vì cân nhắc đây là phong tục của người ta, cũng không tiện phát tác.
Cô nương đến ban đêm còn có thể đột kích thì còn đỡ, chứ nếu là nam đến... Chỉ nghĩ đến thôi sắc mặt của hắn đã tối sầm đi vài phần.
Mấy ngày sau, bọn họ liền “bỏ chạy thục mạng”.
Về sau du lịch đều phải cố gắng tránh xa vùng đất kia, miễn cho phải gặp lại.
Ngoại trừ cái phong tục này ra, việc họ có thể ca hát nhảy múa mọi lúc mọi nơi cũng làm người khác không chịu nổi. Những lời ca thô tục thẳng thắn, nhiệt tình không hề kiềm chế kia, cùng với việc thích hát thế nào thì hát như vậy... Mà Kỳ Thiện lại hiểu sơ về nhạc lý, lại còn có chứng “bệnh sạch sẽ” kín đáo không muốn ai biết.
Thanh niên coi việc móc tim móc phổi với tri âm là điều tốt, nhân tiện Kỳ Thiện cũng được hưởng chút lây. "Lấy vui kết bạn" kết thúc, gã lại cho người thu xếp chỗ ở cho bọn họ tối nay. Thanh niên tự mình tiễn họ, vị trí lều trại rất gần phía sau doanh trại, vô cùng an toàn, cũng sẽ không bị những người khác quấy rầy.
Thẩm Đường nhạy bén ngửi thấy mùi hôi tanh của dê bò đang tràn ngập trong không khí.
Thanh niên: “Ta với mã mã vừa mới gặp mà đã thân thiết, ngươi có muốn cùng ta đến Kinh đô nước Canh không, bên đó chơi rất vui.”
Mặc dù gã thanh niên nhiệt tình mời mọc, nhưng Thẩm Đường vẫn lắc đầu từ chối một cách nhã nhặn: “Tạm thời không đi được, trong tay còn có không ít việc chưa giải quyết.”
“Chuyện gì vậy? Ta cũng xem như có chút quan hệ, mã mã không chê thì có thể nói cho ta nghe, để ta tìm người giúp ngươi giải quyết.”
Thẩm Đường chỉ vào vị trí Hiếu Thành.
Nói: “Người thân của ta đều ở chỗ đó.”
Thanh niên hỏi: “Mã mã là người Hiếu Thành à?”
Thẩm Đường bình thản đáp: “Đúng vậy.”
Ánh mắt của gã thanh niên khẽ giật, lại hỏi Thẩm Đường những người thân đó có dáng vẻ thế nào, ở đâu, hắn quay đầu dặn dò những binh lính dưới trướng phải chú ý.
Nghe hắn nói vậy, trên mặt Thẩm Đường “cảm kích” khôn nguôi.
Nàng liền kể hết những đặc điểm về ngoại hình của cái gọi là “người thân”, Chử Diệu, Cộng Thúc Võ, Lâm Phong, Sát Vinh…
Không bỏ sót một ai.
Thanh niên sợ trí nhớ mình không tốt, cho người ghi chép, làm phiền Thẩm Đường phải kể lại một lần, một hồi lâu mới xong.
Đưa hai người Thẩm Đường đến nơi ở, gã luyến tiếc không rời nói: “Mã mã nếu ban đêm ngủ không được…”
Kỳ Thiện ngay lập tức nhớ đến phong tục của bộ tộc này, thần kinh bị kích thích, vội vàng nói: “Không đâu, nàng ấy vốn ngủ rất say.”
Ngay cả sét đánh cũng không tỉnh nổi!
Cái tên nhóc này đừng có mà bày ra cái chủ ý quái quỷ gì!
Thanh niên lưu luyến không rời, ba bước lại quay đầu cùng Thẩm Đường cáo biệt.
Thỉnh thoảng còn cần khiển trách nhìn Kỳ Thiện, giống như hắn là Vương Mẫu nương nương vô tình vô cảm trong chuyện thần thoại vậy.
Lần thứ N Kỳ Thiện cảm thấy không hợp: “…”
Vào trong lều trại, Kỳ Thiện bày một kế nhỏ "không để lọt tai", để phòng có người nghe lén. Làm xong những chuyện này mới ngồi xuống, một bên rót nước cho mình một bên hỏi Thẩm Đường: “Thẩm tiểu lang quân cảm thấy người thanh niên này thế nào? Ta thấy hắn…”
Kỳ Thiện bây giờ sợ nghe thấy trong miệng Thẩm Đường xuất hiện hai chữ “tri âm” nhất, thật sự coi thanh niên kia là cái gì đó đơn thuần, ngốc nghếch và dễ dụ.
Thẩm Đường: “Hắn rất thú vị.”
Lời Kỳ Thiện còn chưa dứt liền bị câu này làm sặc.
“Thú vị?”
“Ta cảm thấy hắn và phản quân dường như không phải một lòng, nhưng cái suy đoán này không có căn cứ gì. Còn nữa, người này thật sự ngốc hay là giả ngốc?” Thẩm Đường chỉ chỉ lều trại dưới chân nói, “Vậy mà lại cho chúng ta ở chỗ này...”
Mùi dê bò, ở đây đều có thể ngửi thấy.
Có thể thấy kho đồ quân nhu chắc là ngay gần đây không xa.
Mấy thứ đồ này đối với một đội quân quan trọng đến nhường nào thì khỏi phải bàn. Một khi đồ quân nhu có vấn đề, trăm vạn hùng binh cũng sẽ tan rã mà rút lui, bởi vì quân lính đói bụng thì căn bản không thể đánh trận được.
Kỳ Thiện: “Có lẽ là muốn ‘dụ rắn ra khỏi hang’...”
Cố tình cho bọn họ tiện lợi, rồi bắt tại trận.
Thẩm Đường nhíu mày suy tư: “Chúng ta có nên liên lạc với Tiếu Phương trước không? Hai người trà trộn vào phản quân, không thể nào không có kế hoạch được.”
Bọn họ có lẽ có thể hợp tác cùng hai anh em Địch Nhạc.
Kỳ Thiện nói: “Quá mạo hiểm.”
Hắn không hề tin tưởng hai anh em Địch Nhạc.
Trước đây, vụ cướp ngân khố đánh cho ngươi sống ta chết, hai bên có mâu thuẫn, bây giờ làm sao có thể không hề khúc mắc mà hợp tác?
Bọn họ không tin hai anh em Địch Nhạc, thì hai anh em Địch Nhạc cũng sẽ không tin bọn họ. Hơn nữa, ít người thì mục tiêu nhỏ, nhiều người thì mục tiêu lớn.
Một khi bại lộ thì có thể sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Cân nhắc cẩn thận, tự hành hành động thì hơn.”
Vì Hiếu Thành còn chưa bị phản quân đánh hạ, nên Kỳ Thiện cũng không cần quá lo lắng trong đêm phải lẻn vào Hiếu Thành. Nếu có thể ở bên ngoài gây rắc rối cho phản quân, biến tướng giúp Hiếu Thành làm giảm bớt áp lực phòng thủ thành, cũng có thể tranh thủ thêm thời gian cho Chử Diệu và Cộng Thúc Võ.
“Vậy chúng ta cứ như vậy chờ à?”
Hai tay Thẩm Đường gối sau đầu, nằm ngửa trên tấm thảm da thú, hai chân vắt chéo, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh lều.
Nàng lại rảnh rỗi và nhàm chán, nói: “Tiếu Phương hai người kia rõ ràng muốn gây chuyện, một khi nơi đóng quân của phản quân xảy ra vấn đề mà vẫn chưa bắt được kẻ cầm đầu, thì hai chúng ta sẽ bị nghi ngờ lớn nhất... Vậy chẳng phải là phải ‘cõng nồi’ hay sao! Cho nên Nguyên Lương, chúng ta có nên ra tay trước không?”
Kỳ Thiện đầy hứng thú nhìn sắc mặt của Thẩm Đường, hỏi: “Thẩm tiểu lang quân định ‘ra tay trước’ thế nào?”
Thẩm Đường nói: “Tạo ra náo loạn lớn! Chỗ này gần kho quân lương như vậy, mà không làm chút gì trên đó, thật đáng tiếc...”
Kỳ Thiện: “Không sợ đây là cái bẫy?”
Thẩm Đường: “Sợ chứ, cho nên mới phải ‘mượn dao giết người’!”
“Mượn 'dao' của hai anh em Địch Tiếu Phương và Địch Duyệt Văn à?”
Thẩm Đường lắc đầu liên tục: “Không không không, ta có ‘dao’ tốt hơn, chỉ cần phối hợp với chúng, có lẽ thật sự có thể làm ra chuyện lớn!”
Kỳ Thiện: “Bọn chúng?”
Hắn cân nhắc kỹ lưỡng từ này.
Rồi chợt lộ ra một nụ cười gian xảo.
“Không, là bọn nó, rất tốt!”
(ω) Ta cảm giác mình có phải bị con lừa rồi không, sao không ít người nói thạch hoa quả lam trục chính là trục xanh vậy...
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận