Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 825. Trảm Ma Thân

Chương 825. Trảm Ma Thân
Lạc Diệp Sơn, một bóng người xuất hiện giữa không trung.
Trần Phỉ nhìn xuống phía dưới, thân hình chớp động, đi tới trước hồ nước.
Không gian vặn vẹo, Trần Phỉ biến mất không thấy.
Sau khi đổi linh bảo và thượng phẩm nguyên thạch thành Vạn Tượng Trúc, dùng Vạn Tượng Trúc luyện thành Vạn Tượng Phân Thân, Trần Phỉ quay trở lại nơi này.
Trước thông đạo không gian, Trần Phỉ cảm nhận được tình hình bên trong.
Sau một tháng, khoảng cách hư không trong thông đạo vẫn không có nhiều thay đổi, vẫn như thủy triều, lúc gần lúc xa.
Trần Phỉ kết ấn, bắt đầu vận chuyển Lục Dục Phân Ma Thân.
Hắn đã tu luyện công pháp này hơn một tháng, nay đã nhập môn.
Một khi tu luyện sẽ không có đường lui, nhưng Trần Phỉ lại rất tự tin.
Thiên địa nguyên khí khẽ rung động, thần hồn của Trần Phỉ bất ngờ bị chia cắt một phần, sau đó từ từ tách ra.
Sắc mặt của Trần Phỉ hơi tái đi. Nếu ma thân bị hủy diệt trên đường thì bản tôn cũng sẽ bị tổn hại.
Ít nhất với một phần thần hồn bị chia cắt này, Sơn Hải Cảnh bình thường sẽ rất khó để hồi phục.
Chỉ có cách thôn phệ ma thân, đến lúc đó không chỉ thương thế thần hồn biến mất, thậm chí tiến thêm một bước nữa, đều là chuyện đơn giản.
Đối với Trần Phỉ, cũng không cần đợi thôn phệ ma thân mới có thể hồi phục.
Lực lượng thiên phú Thần Hữu và Thần Hữu Nhập Mộng Quyết bao trùm thần hồn Trần Phỉ, thần hồn bị thương bắt đầu chậm rãi hồi phục, mà quá trình hồi phục sẽ ngày càng nhanh hơn.
Một bóng người ngưng tụ ra trước mặt Trần Phỉ, một phần thần hồn của hắn lập tức nhập vào đó.
“Ong…!”
Một gợn sóng nhàn nhạt phát ra từ bóng người đó, đôi mắt tà dị bỗng mở ra.
Dung mạo giống hệt nhau, trí nhớ cũng không có gì khác biệt, chỉ khác biệt về tính cách, do đó khí chất của hai người cũng hoàn toàn khác biệt.
Lục Dục Phân Ma Thân chính là sự phản chiếu của những ham muốn trong cơ thể của bản tôn, nhưng được khuếch đại gấp nhiều lần.
Nếu như bản tôn còn có lý trí và đạo đức, thì ma thân lại không hề kiêng dè gì.
“Dám tu luyện công pháp như vậy, ta không biết nên nói là ngươi dũng cảm hay là ngu xuẩn!” Ma thân nhìn Trần Phỉ, nhếch miệng nở nụ cười.
Bởi vì khi Trần Phỉ chia cắt, trước đó đã che giấu sự tồn tại của bảng điều khiển, nên trong trí nhớ của ma thân, thiên phú của Trần Phỉ quả thực là tuyệt cổ kim.
Với thiên tư và ngộ tính như vậy, ngay cả khi có sự uy hiếp của Hắc Thần, thì Lục Dục Phân Ma Thân cũng không phải là sự lựa chọn bắt buộc.
Nếu thực sự sợ Hắc Thần đột phá ngũ giai, thì có thể rời khỏi thông qua thông đạo không gian này.
Nhưng tu luyện Lục Dục Phân Ma Thân thì thật sự là không thể quay đầu.
“Muốn làm thì phải làm cho mạnh nhất, lời giải thích này có làm ngươi hài lòng không?” Trần Phỉ khẽ cười.
Nhìn người giống hệt mình nói chuyện, trải nghiệm này có phần mới lạ.
Nó khác với phân thân, phân thân là một góc nhìn hoàn toàn khác. Còn ma thân, thực ra là một người khác, chỉ có điều người đó sở hữu trí nhớ giống hệt và tính cách tương tự.
“Ha ha ha, mạnh nhất, tốt, ta sẽ trở thành mạnh nhất sau khi nuốt ngươi!” Ma thân cười lớn, sau đó quay người bước về phía thông đạo không gian.
Trần Phỉ tiến lên vài bước, ngay khi ma thân chuẩn bị biến mất tại thông đạo không gian, hắn sử dụng thiên phú Na Di để đưa ma thân đến vị diện bên kia.
Trong nháy mắt đã vượt qua khoảng không gian giữa hai vị diện.
Thiên phú Na Di, cũng chỉ làm được một bước này.
Về phần vì sao đưa ma thân đến một vị diện khác, đương nhiên là bởi vì Trần Phỉ muốn hiểu rõ tình huống cụ thể của vị diện kia, thuận tiện cũng để ma thân cướp đoạt một ít tài nguyên.
Dựa theo tin tức Trần Phỉ lấy được từ trong trí nhớ của Diệp Chiếu Vũ, vị diện đối diện kia, chỉ hơi mạnh hơn Vô Tận Hải một đoạn, mạnh nhất có thể đến Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh phong.
Cùng Vô Tận Hải năm đó còn chưa giáng giai, kỳ thật không kém bao nhiêu.
Bởi vậy nơi đó, không phải vị diện cao giai của Hắc Thần hoặc là yêu vật bên tế đàn kia.
Nhưng có thể sinh ra Nhật Nguyệt Cảnh đỉnh phong, tài nguyên bên trong vị diện đối diện, tự nhiên cũng phong phú tới cực điểm.
Để ma thân ở Vô Tận Hải làm mưa làm gió, rất dễ xảy ra vấn đề, nhưng để ma thân đến vị diện đối diện, Trần Phỉ cũng không cần lo lắng cái gì.
Cùng lắm thì tổn thất ma thân này, vậy đến lúc đó Trần Phỉ lại ngưng tụ một lần nữa là được.
Một thành thần hồn, dựa theo Trần Phỉ phỏng chừng, nhiều nhất chỉ trong mấy ngày, Trần Phỉ có thể khôi phục như lúc ban đầu, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào.
Trong một hẻm núi không người.
Một đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra, chính là ma thân Trần Phỉ từ Vô Tận Hải tới.
Ma thân Trần Phỉ nhìn thoáng qua xung quanh, đây là một lòng núi, cũng khó để Diệp Chiếu Vũ có thể tìm được nơi này, hơn nữa cơ duyên xảo hợp đi đến Trung Châu đại lục.
Ma thân Trần Phỉ hít sâu một hơi, cảm giác được nguyên khí nồng đậm trong thiên địa, so với Vô Tận Hải, quả thật nồng đậm hơn vài phần, cũng càng thêm linh động.
Ma thân Trần Phỉ nghĩ đến khuôn mặt tự tin vừa rồi của bản tôn, trên mặt nổi lên một tia cười lạnh, tiếp theo đánh ra một quyền.
Cực Sơn Quyền!
Ma thân Trần Phỉ bắt đầu diễn luyện các loại công pháp luyện thể từ bộ thứ nhất.
Thiên địa nguyên khí xung quanh khẽ rung động, chậm rãi chảy vào trong cơ thể ma thân Trần Phỉ.
Ma thân vừa mới tách ra, không có bất kỳ thực lực nào, không kém bao nhiêu với người bình thường.
Nhưng ánh mắt kiến thức của Sơn Hải Cảnh, cũng nhất định hoàn toàn bất đồng với người bình thường.
Ma thân Trần Phỉ mang một đống công pháp Đại Viên Mãn Cảnh, chỉ cần một ít thời gian, liền có thể thoải mái tăng cảnh giới của mình lên.
Về phần để cho bản tôn hỗ trợ tăng lên cảnh giới, ma thân cũng không dám làm chuyện như vậy, đến lúc đó trong thân thể bị lưu lại cửa ngầm gì, thời khắc cuối cùng bị nổ tung, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Một canh giờ trôi qua, ma thân Trần Phỉ đã đổi mấy chục bộ công pháp.
Mà tu vi cảnh giới, cũng từ một người bình thường, một đường tăng lên tới Luyện Tạng Cảnh.
Chỉ cần phương pháp thích đáng, thiên địa nguyên khí sung túc, rèn luyện thân thể cần chút năng lượng kia, đối với ma thân Trần Phỉ mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
"Khoảng cách gần nơi này nhất, là Bách Giác Thành, liền bắt đầu từ nơi đó!"
Ma thân Trần Phỉ dừng quyền, chạy về phía Bách Giác Thành cách đó mấy trăm dặm.
Trong hoang dã, một đạo thân ảnh hóa thành tàn ảnh, chạy băng băng trên đường.
Công pháp bản tôn Trần Phỉ khi mới học, có thể nói là bao la ngàn vạn, cho nên giờ phút này trong tay ma thân Trần Phỉ thi triển ra, có thể nói là tinh diệu đến cực điểm.
Thiếu thời gian tìm hiểu công pháp, chỉ cần ma thân không phải gặp phải tai ương ngập đầu, rất ít khi nửa đường vẫn lạc, cũng bởi vì các loại công pháp Đại viên mãn.
Khi khoảng cách Bách Giác Thành còn chưa tới trăm dặm, ma thân đột nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, tiếp theo thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.
Một lát sau, ma thân Trần Phỉ xuất hiện trên một tảng đá, hứng thú nhìn xuống dưới.
Nơi đó đang có một đám mã phỉ đang đốt giết cướp bóc thương đội, giờ phút này chiến đấu đã gần kết thúc, ở trong thương đội chỉ còn mấy nữ quyến, giờ phút này đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất.
Nhâm Thế Thái rút lưỡi đao từ trong bụng một người ra, đột nhiên cảm giác không thích hợp, quay đầu nhìn về phía xa, phát hiện một đạo thân ảnh đang đứng ở nơi đó, giống như xem kịch nhìn xuống bên này.
Nhóm mã phỉ nhìn thấy thủ lĩnh của chúng động đậy, liền ngoái đầu nhìn theo, cũng thấy thân ảnh từ xa.
"Vị bằng hữu kia, Hiên Hòa Bang đang làm việc, đừng có mà tự làm hại mình!" Thân hình Nhậm Thế Thái chớp động, đi tới phía trước, vừa nhìn ma thân Trần Phỉ vừa lớn tiếng nói.
Nhậm Thế Thái cảm nhận được người đối diện này chỉ có tu vi Luyện Tạng Cảnh, mà lúc này ngoài Nhậm Thế Thái thì trong đội còn có hai Luyện Tạng Cảnh nữa.
Nếu mà người đối diện này không biết điều thì lát nữa cũng sẽ giết chết cùng một thể!
Hiên Hòa Bang là một trong những bang phái lớn trong phạm vi mấy trăm dặm quanh Bách Giác Thành. Trong đó có đến mấy chục võ giả Luyện Tạng Cảnh, ngoài ra còn có đại cao thủ Luyện Khiếu Cảnh trấn giữ.
Chính vì vậy, mặc dù Hiên Hòa Bang thường xuyên đóng giả làm mã phỉ cướp bóc nhưng chỉ cần không quá đáng thì người trong Bách Giác Thành thường mắt nhắm mắt mở.
Tiết Kiều Như nghe thấy tiếng động liền cẩn thận nhìn về phía xa, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Nếu bị những người trước mắt này bắt đi, sau khi bị bọn chúng đùa giỡn, nếu còn sống sẽ bị bán vào lầu xanh.
Không những không thể báo thù, bản thân cũng sẽ bị bán vào nơi vạn kiếp bất phục.
"Đại hiệp, xin hãy cứu chúng ta!" Tiết Kiều Như đột nhiên lớn tiếng cầu cứu.
"Mẹ kiếp, gọi ai là đại hiệp đấy!" Một tên mã phỉ đứng cạnh tát vào mặt Tiết Kiều Như, đánh nàng ngã xuống đất.
Có mã tặc còn lao tới túm lấy quần áo Tiết Kiều Như, định lột sạch.
"Ngươi vừa rồi đang uy hiếp ta."
Ma thân Trần Phỉ nhếch miệng cười lạnh, thân hình khẽ động, người đã xuất hiện trước mặt Nhậm Thế Thái.
Nhậm Thế Thái thấy bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, thần sắc đại biến, loại thân pháp và tốc độ này là thứ Nhậm Thế Thái chưa từng thấy ở võ giả Luyện Tạng Cảnh.
Nhậm Thế Thái vừa muốn vung đao trong tay ra thì cảm thấy trong lòng trống rỗng, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện lồng ngực của mình không hiểu sao lại thủng một lỗ lớn.
Toàn bộ sức lực trong cơ thể trong chớp mắt mất đi, Nhậm Thế Thái lảo đảo một cái rồi ngã ra đất.
"Thủ lĩnh!"
"Giết hắn!"
Mã phỉ khác nhìn thấy Nhâm Thế Thái ngã xuống, trên mặt toàn bộ lộ ra vẻ kinh hãi. Nhưng kinh nghiệm làm mã phỉ nhiều năm mách bảo, nếu lúc này bỏ chạy thì chỉ chết càng nhanh hơn.
Ngược lại, nếu liều mạng thì còn có khả năng cứu được mình.
Đối phương không phải cường giả Luyện Khiếu Cảnh, bọn họ nhiều người, có thể có tác dụng mấu chốt.
Ma thân Trần Phỉ nhìn mã phỉ nhào tới, nụ cười trên mặt càng ngày càng thịnh, thân hình hóa thành tàn ảnh, không lùi mà tiến, trực tiếp vọt vào.
Thần hồn Sơn Hải Cảnh, công pháp luyện thể Đại Viên Mãn Cảnh, khống chế thể phách Luyện Tạng Cảnh, đối mặt với kẻ địch dưới Luyện Khiếu Cảnh, đó chính là một cuộc tàn sát.
Chỉ trong chốc lát, những tiếng hò hét và chém giết dần dần lắng xuống rồi biến mất hoàn toàn.
Ma thân Trần Phỉ dùng một tay nắm đầu một tên mã phỉ, giơ lên giữa không trung, toàn thân mã phỉ run lẩy bẩy, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
Ma thân Trần Phỉ khẽ cười, bàn tay đột nhiên dùng sức, đầu tên mã phỉ trong nháy mắt vỡ nát, thân hình vì sợ hãi mà run rẩy, thoáng cái cứng đờ ra như khúc gỗ.
Ma thân Trần Phỉ tiện tay ném người xuống đất, mặc dù đã giết rất nhiều người nhưng trên người không có một vết máu nào, ngay cả bàn tay vừa giết người cũng sạch bong.
Kình lực ít ỏi của Luyện Thể Cảnh được ma thân Trần Phỉ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Một sợi lông cũng không thể thêm, ruồi bọ cũng không thể đậu!
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"
Tiết Kiều Như cùng những nữ quyến bò đến trước mặt Trần Phỉ, dùng sức dập đầu tạ ơn.
"Chỉ biết tạ ơn bằng lời thì có ích gì?"
Ma thân Trần Phỉ cúi xuống, dùng tay nâng cằm Tiết Kiều Như lên.
Một ngày sau, một chiếc xe ngựa tiến vào Bách Giác Thành.
Tối hôm đó, trong một gian đình viện, mấy nữ quyến Tiết Kiều Như rụt rè đi tới phòng của ma thân Trần Phỉ.
Còn chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đã tự động mở ra, mấy nữ quyến cảm giác được một cỗ lực lượng dẫn dắt, nhất thời không tự chủ được bước vào trong phòng.
"Rầm!"
Cửa phòng tự động đóng lại.
"Công tử, đèn vẫn chưa tắt."
"Sao phải tắt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận