Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 155: Thiêu đốt tuổi thọ

“Tông Hải!”
Vu Bội Diễm không thể tưởng tượng nổi nhìn Tôn Tông Hải, trên mặt lộ ra vẻ thê lương, ngã xuống mặt đất.
Tôn Tông Hải không thèm để ý Vu Bội Diễm, thậm chí ngay cả ý nghĩ bắt Quách Lâm Sơn uy hiếp Trần Phỉ cũng không có. Bởi vì Tôn Tông Hải không biết mục đích Trần Phỉ xuất hiện, rốt cuộc là cứu người, hay là vì thiết bài trên người ba người bọn họ.
Giờ phút này Tôn Tông Hải không dám đánh cuộc, vả lại Quách Lâm Sơn tuy rằng sắp chết, nhưng ý chí rất mạnh, còn có một chút chiến lực, muốn dùng Quách Lâm Sơn uy hiếp Trần Phỉ, phải tốn một chút thời gian, mà chút thời gian này, Trần Phỉ đã sớm đuổi kịp.
Đến lúc đó hai người giáp công, Tôn Tông Hải sẽ không có cơ hội nào cả.
“Muốn chạy!”
Quách Lâm Sơn nhìn thấy động tác của Tôn Tông Hải, muốn chặn lại, nhưng đụng đến thương thế trong lục phủ ngũ tạng, phun ra một ngụm máu tươi, chân phải vừa động, thân thể gần như mềm nhũn ngã xuống đất.
Thân hình Trần Phỉ xẹt qua Vu Bội Diễm, cổ cô ta lóe ra một đạo huyết hoa. Ánh mắt Vu Bội Diễm không nhìn Trần Phỉ, mà gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Tông Hải, sau đó ngã xuống mặt đất.
Tôn Tông Hải nghe được động tĩnh phía sau, khí huyết toàn thân chợt sôi trào, toàn bộ hóa thành huyết ảnh lao về phía trước.
Thiên Hồ Thập Cảnh!
Mỗi bước một cảnh, một cảnh một máu. Thiêu đốt khí huyết và nội kình của bản thân, thậm chí là tuổi thọ, đổi lấy tốc độ cực hạn, chỉ vài bước, Tôn Tông Hải đã vượt qua trăm mét.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua Quách Lâm Sơn, do dự một lúc, không đuổi theo Tôn Tông Hải.
Với tốc độ của Tôn Tông Hải biểu hiện lúc này, Trần Phỉ muốn đuổi kịp, khẳng định có thể, nhưng nhất định phải hao phí một khoảng thời gian, mà hiện tại Quách Lâm Sơn đang trọng thương sắp chết.
Chỉ sợ chờ Trần Phỉ giết Tôn Tông Hải xong trở về, Quách Lâm Sơn có thể sẽ không kiên trì được. Mà bí cảnh nguy cơ trùng trùng điệp điệp, mặc dù Quách Lâm Sơn kiên trì, cũng khó bảo đảm không có chuyện ngoài ý muốn nào khác đến.
Trần Phỉ hơi dừng lại, Tôn Tông Hải đã biến mất.
Không thể không nói, thân pháp này rất mạnh, tuy rằng Trần Phỉ không biết phải hao phí cái giá gì, nhưng từ khí tức thảm thiết vừa rồi tản mát ra, chỉ sợ di chứng rất nặng.
Nếu như vừa rồi lúc đánh nhau, Tôn Tông Hải chịu dùng ra một chiêu này, Trần Phỉ tuyệt đối không thể dễ dàng đánh bại Vu Bội Diễm như vậy. Đáng tiếc, Tôn Tông Hải rất cam lòng chạy trối chết, nhưng lúc liều mạng lại không đủ quyết đoán.
Trần Phỉ đi tới trước mặt Quách Lâm Sơn, nhét một viên thuốc trị thương vào trong miệng Quách Lâm Sơn, đồng thời dùng thuốc trị thương đắp lên vết thương của Quách Lâm Sơn.
Xử lý đơn giản xong, Trần Phỉ đi tới trước mặt Vu Bội Diễm, lấy thiết bài trên người và túi sau lưng xuống.
Đệ tử Trầm Thủy Các này tình cảm lại rất sâu, đến chết đều nhìn chằm chằm bóng lưng Tôn Tông Hải. Mặc dù bị Tôn Tông Hải vứt bỏ, cô ta cũng không có mắng chửi. Đáng tiếc, người được ký thác không phải là người.
“Quách sư huynh, đi!”
Trần Phỉ đỡ Quách Lâm Sơn dậy, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.
Một canh giờ sau, Trần Phỉ mang theo Quách Lâm Sơn trở lại sơn động lúc trước. Nơi này xem như là nơi Trần Phỉ cảm thấy an toàn nhất, ít nhất trong mấy ngày tu luyện, cũng không có thứ gì khác quấy rầy.
Quách Lâm Sơn đã ngất đi, nhưng cũng may thương thế đã ổn định, không có tiếp tục chuyển biến xấu. Đồng thời Thông Nguyên Công trong cơ thể Quách Lâm Sơn cũng đang tự vận chuyển, chữa trị thương thế.
Sinh mệnh lực của võ giả Luyện Tạng Cảnh kỳ thật cực kỳ ngoan cường, từ ngoài vào trong, mỗi một chỗ đều được rèn luyện qua. Cho nên chỉ cần không phải loại thương thế trí mạng, kịp thời cứu chữa mà nói, bình thường đều có thể dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Đặc biệt là Thông Nguyên Công, nội ngoại thông kình, đối với việc chữa trị thương thế cũng có hiệu quả kỳ diệu.
Trần Phỉ khoanh chân ngồi, canh giữ một bên. Hai canh giờ sau, Quách Lâm Sơn rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh lại, Quách Lâm Sơn lập tức đứng dậy, cẩn thận nhìn bốn phía, thẳng đến khi nhìn thấy Trần Phỉ, mới thoáng cái thả lỏng. Hiển nhiên, Quách Lâm Sơn vẫn chưa ra khỏi trận chiến vừa rồi.
“May mà đệ tới.” Quách Lâm Sơn nhìn Trần Phỉ, thân thể chậm rãi tựa vào vách núi, thở phào nhẹ nhõm.
Quách Lâm Sơn thật sự cảm thấy mình chết chắc rồi, về phần cảm ứng của Song Tử Thạch, một khắc kia Quách Lâm Sơn căn bản không nhận ra, tất cả lực chú ý đều đặt trên hai người Tôn Tông Hải.
“Chứng tỏ mạng của sư huynh chưa đến tuyệt lộ!” Trần Phỉ đưa túi nước qua, cười nói.
“Chỉ là vận khí tốt, hơn nữa không muốn chết, một mực chịu đựng.”
Quách Lâm Sơn nhận lấy túi nước, ngửa đầu uống hết nước trong túi.
Hôm nay thật sự quá hung hiểm, cũng trách bản thân Quách Lâm Sơn không biết nhìn người, cho rằng hai người Tôn Tông Hải cũng là mới quen. Không nghĩ tới Tôn Tông Hải và Vu Bội Diễm đã sớm quen biết, chỉ chờ những người khác chui vào đầu rọ.
Trần Phỉ nở nụ cười, đưa túi của Quách Lâm Sơn qua, đồng thời tìm kiếm trong túi của Vu Bội Diễm.
Trong túi của Vu Bội Diễm kỳ thật không có thứ gì, chỉ có mấy gốc dược thảo, cùng với đồ đạc của nữ nhân. Trần Phỉ nhìn thoáng qua, liền vứt sang một bên.
“Tiểu sư đệ, đệ cầm lấy thiết bài này.”
Quách Lâm Sơn mở túi đồ của mình ra, nhìn thấy thiết bài bên trong, lắc đầu nói: “Mạng của huynh đều là đệ cứu, thiết bài này huynh làm sao có thể giữ.”
Quách Lâm Sơn nói xong, ném thiết bài cho Trần Phỉ, Trần Phỉ tiếp được, nhìn vẻ mặt Quách Lâm Sơn, biết Quách Lâm Sơn nghiêm túc. Trần Phỉ gật đầu, không từ chối, cất kỹ thiết bài.
“Đây là Thiên Nham Thảo, lúc trước chính là vì gốc linh tài này.” Quách Lâm Sơn lấy ra một gốc dược liệu, đặt trước mặt Trần Phỉ.
“Tráng cốt sinh huyết, sư huynh, ngày mai huynh có thể trực tiếp ăn vào, đối với thương thế rất có ích.”
Trần Phỉ nhìn Thiên Nham Thảo, đây là một gốc linh tài hiếm có, không phải dược liệu bình thường có thể so sánh được. Nhưng so với Chu Hồng Quả, giá trị của Thiên Nham Thảo sẽ kém hơn một chút.
“Trực tiếp ăn vào quá lãng phí, mang về môn phái có thể đổi lấy sáu ngàn điểm cống hiến.” Quách Lâm Sơn cười lắc đầu nói.
“Nhiều như vậy!” Trần Phỉ có chút ngoài ý muốn, mặc dù là linh tài, nhưng mang lại điểm cống hiến thật kinh người.
“Bởi vì đây là dược liệu luyện chế Phá Khiếu Đan, cho nên môn phái thưởng rất nhiều.”
Quách Lâm Sơn nhìn vẻ mặt Trần Phỉ, giải thích: ” Lần trước nói với đệ chuyện bí cảnh, còn có một chuyện quên nói. Nếu thật sự trở thành đệ tử chân truyền của môn phái, trong môn kỳ thật sẽ ban thưởng Phá Khiếu Đan. Mà đây là thứ quan trọng nhất ngoại trừ truyền thừa chân truyền.”
“Phá Khiếu Đan, có thể trợ giúp đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh?”
Nghe tên đan dược, Trần Phỉ suy đoán.
“Đúng, sau khi tu luyện Luyện Tạng Cảnh tới đỉnh phong, dùng Phá Khiếu Đan, có thể lấy tinh khí thân thể, trực tiếp chuyển hóa thành tâm thần lực, để cho tâm thần lực tăng vọt, dùng tâm thần lực đi đo đạc khiếu huyệt, đào móc khiếu huyệt!”
Quách Lâm Sơn gật đầu, nói: “Võ giả Luyện Thể Cảnh chúng ta, tâm thần lực đều tương đối yếu, cho nên luyện khiếu rất khó. Một viên Phá Khiếu Đan có thể đề cao khả năng phá cảnh rất lớn, cho nên Phá Khiếu Đan mới trân quý như vậy, mà linh tài luyện chế Phá Khiếu Đan mới được môn phái nguyện ý thưởng nhiều điểm cống hiến đến thế.”
Trần Phỉ khẽ gật đầu, trở thành đệ tử chân truyền, lại còn có phúc lợi như vậy. Trần Phỉ nghĩ đến đám người Cát Hoằng Tiết, phỏng chừng chỉ có thể dựa vào lực lượng bản thân, thử đi phá cảnh.
“Nhưng sư huynh, lúc này chúng ta đừng lo lắng chuyện điểm cống hiến, Thiên Nham Thảo này có thể khôi phục thương thế nhanh hơn, vẫn là trực tiếp ăn đi.”
Trần Phỉ suy nghĩ một lúc, khuyên nhủ. Trong bí cảnh này, ôm thương thế, là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Sơn động này hiện giờ tuy rằng nhìn rất an toàn, nhưng không thể nói được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn khác. Trần Phỉ kiên trì một quan niệm, chính là thứ có thể lập tức chuyển hóa thành thực lực, trực tiếp dùng.
Quách Lâm Sơn trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu. Nhìn Thiên Nham Thảo trước mắt, tay phải Quách Lâm Sơn vung lên, một nửa Thiên Nham Thảo rơi vào trong tay Quách Lâm Sơn, hơn phân nửa còn lại thì bị Quách Lâm Sơn đẩy tới trước mặt Trần Phỉ.
“Huynh có một nửa cũng đủ để chữa trị thương thế.”
Quách Lâm Sơn ngẩng đầu nhìn Trần Phỉ, cười nói: “Thiên Nham Thảo mặc dù không có trợ giúp tăng trưởng nội kình, nhưng tráng cốt sinh huyết, có thể gia tăng nội tình bản thân, khiến cho thực lực hơi tăng trưởng, một nửa này đệ ăn đi!”
Trần Phỉ hơi ngẩn ra, vừa muốn nói chuyện, Quách Lâm Sơn liền khoát tay áo, nói: “Thực lực của đệ đã mạnh hơn huynh, bí cảnh này đã xảy ra biến hóa, thực lực tự nhiên càng mạnh càng tốt, huynh còn muốn đệ chiếu cố huynh nhiều đây.”
Quách Lâm Sơn nói xong lời cuối cùng, nở nụ cười, tiếp theo cắn Thiên Nham Thảo trong tay, bắt đầu nhắm mắt chữa trị thương thế.
Dùng cả gốc xác thực phải chờ đến ngày mai, nhưng nếu chỉ có một nửa trên tay, ngược lại không thành vấn đề.
Trần Phỉ biết tính cách của Quách Lâm Sơn, nhìn Thiên Nham Thảo trong tay, chần chừ một lát, cũng cắn Thiên Nham Thảo nuốt vào trong bụng.
Một cỗ dược lực ấm áp từ trong bụng tản ra, Thiên Nham Thảo này cuối cùng cũng không có phát sinh biến dị, thuộc về phạm trù bình thường. Một lát sau, Trần Phỉ mở mắt, ăn toàn bộ Thiên Nham Thảo còn lại.
Dược lực qua tứ chi bách hài, không ngừng ôn dưỡng thân thể Trần Phỉ, trong lòng tự nhiên dâng lên một loại cảm giác thư thái. Cùng cảm giác luyện hóa Chu Hồng Quả có một chút tương tự, nhưng lại không quá giống nhau, rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung.
Không biết qua bao lâu, Trần Phỉ mở to mắt, thở ra một ngụm trọc khí.
Trần Phỉ nhìn về phía bảng điều khiển, vẻ mặt không khỏi khẽ động. Giá trị nội kình quả thật không có tăng trưởng, nhưng giá trị cực hạn để đột phá đến Luyện Tạng Cảnh lại giảm xuống một đoạn.
Thông Nguyên Công tầng thứ năm cũng có công năng hạ thấp giới hạn phá cảnh, mà hiệu quả của Thiên Nham Thảo càng thêm rõ ràng, phảng phất như tăng lên căn cốt của Trần Phỉ.
Ban đầu sau khi luyện hóa xong Chu Hồng Quả, tiến độ Luyện Tủy Cảnh của Trần Phỉ là bốn thành rưỡi, hôm nay bởi vì giới hạn phá cảnh giảm xuống, thoáng cái hơn năm thành rưỡi, biến tướng tăng lên tu vi của Trần Phỉ.
Thời gian ba ngày chớp mắt đã qua, thương thế của Quách Lâm Sơn cuối cùng cũng khôi phục toàn bộ.
Tiến vào bí cảnh này đã là ngày thứ mười, cảm ứng thiết bài mà ban đầu Trần Phỉ đã phát hiện, hôm nay đột nhiên tăng cường một đoạn, Quách Lâm Sơn vào lúc này mới giật mình phát hiện thiết bài lại có công năng như vậy.
“Hướng này, hình như là đầm nước kia.”
Quách Lâm Sơn cảm ứng được dao động truyền đến từ thiết bài, giờ phút này có những người sở hữu thiết bài cách bọn họ gần nhất đang tập trung ở một khu vực, số lượng không ít.
“Đầm nước? Nơi đó có chỗ nào đặc biệt không?” Trần Phỉ cũng cảm ứng được số lượng không ít thiết bài đang tụ tập.
“Nghe Tôn Tông Hải bọn họ nói qua, nơi đó có một gốc Khỉ Mộng Liên.” Quách Lâm Sơn thấp giọng nói.
“Khỉ Mộng Liên?” Vẻ mặt Trần Phỉ khẽ động, đây là một loại linh tài có thể trợ giúp tâm thần lực rất lớn.
So với những linh tài trợ giúp tu vi nội kình khác, kỳ thật đám hạt giống chân truyền, càng hy vọng có được loại cường đại tâm thần lực này, bởi vì đây là đang trải đường cho Luyện Khiếu Cảnh trong tương lai.
Cách đó hơn mười dặm, có một đầm nước.
Hơn hai mươi người vây quanh cùng một chỗ, nhìn đầm nước xa xa. Nơi đó yên tĩnh không tiếng động, chỉ có Khỉ Mộng Liên đang lay động theo gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận