Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 396: Ngàn quân

Nhìn thấy Luyện Khiếu Cảnh nhà mình bị một mũi tên của Trần Phỉ bắn nổ, khóe mắt Hình Tân Chiêu gần như trừng nứt.
Kiếm Hồi Lâu tổng cộng có tám Luyện Khiếu Cảnh, một người trong đó mới đột phá gần hai năm. Kết quả vừa rồi, đầu tiên là một mũi tên của Trần Phỉ bắn xuyên Kiếm Hồi Lâu chủ phong, Viên Nam Vân lưu thủ lại, sinh tử chưa biết.
Bây giờ lại có một trưởng lão ở trước mặt hắn, bị trực tiếp đánh chết.
Luyện Khiếu Cảnh đối với bất kỳ môn phái nào mà nói, đều là lực lượng cực kỳ quý giá, cho dù là ở trong thế lực cấp bá chủ, địa vị Luyện Khiếu Cảnh cũng vẫn rất cao.
Dù sao Hợp Khiếu Cảnh, đó cũng là từ trong Luyện Khiếu Cảnh tăng lên, chỉ có Luyện Khiếu Cảnh nhiều, mới có thể có người đột phá đến Hợp Khiếu Cảnh.
Mà đối với môn phái bình thường mà nói, tầm quan trọng của Luyện Khiếu Cảnh càng lớn hơn. Cứ như vậy một lát công phu, tổn thất hai Luyện Khiếu Cảnh, điều này làm sao Hình Tân Chiêu có thể tiếp nhận.
Tùy Văn Công lạnh lùng nhìn Trần Phỉ, trong lòng tràn đầy sát ý. Trần Phỉ giờ phút này đã triển lộ ra khí tức Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, mặc dù Tùy Văn Công không biết vì sao, Trần Phỉ có thể tu luyện nhanh như vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc rối rắm chuyện này, lúc này Tùy Văn Công chỉ muốn giết Trần Phỉ.
Hôm nay giữa hai bên đã không chết không thôi, căn bản không có khả năng hòa hoãn nào.
“Thằng nhãi, có bản lĩnh hướng về phía ta!” Hình Tân Chiêu lớn tiếng quát.
Trần Phỉ nhìn Hình Tân Chiêu một cái, thân cung xoay chuyển, điện từ bắt đầu rít gào, trong lòng Phạm Trạch Quảng ở bên phải Trần Phỉ chợt run lên, một cỗ hàn ý xông thẳng vào ót.
“Chết rồi!”
Trong đầu Phạm Trạch Quảng, theo bản năng hiện ra ý niệm như vậy. Uy lực của mũi tên Trần Phỉ, Phạm Trạch Quảng thấy rõ ràng.
Vừa rồi trưởng lão trong môn bị bắn chết, Phạm Trạch Quảng chỉ lo phẫn nộ, giờ phút này thật sự bị khóa chặt, Phạm Trạch Quảng mới cảm giác được sợ hãi, mới phản ứng được mình đang đối mặt với một cường giả Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ.
“Trốn!”
Phạm Trạch Quảng không kịp nghĩ cái khác, chỉ có thể thi triển thân pháp đến cực hạn, nhưng lập tức, Phạm Trạch Quảng liền tuyệt vọng, loại cảm giác bị khóa chặt không có chút nào yếu bớt này, muốn trốn, căn bản không chỗ có thể trốn.
Muốn chạy đến bên Tùy Văn Công, nhưng vừa rồi tản ra quá nhanh, giờ phút này căn bản không kịp đi qua.
“Băng!”
Trong lúc hoảng hốt, Phạm Trạch Quảng nghe được tiếng dây cung rung động, sau một khắc, một đạo lôi trụ đã đi tới trước mặt Phạm Trạch Quảng. Phạm Trạch Quảng điên cuồng rống giận, một thân sở học trong phút chốc, tựa như đột nhiên thông hiểu đạo lí.
Vô số cảm ngộ xuất hiện trong đầu Phạm Trạch Quảng, trong chớp mắt, Phạm Trạch Quảng dường như hiểu rõ tất cả, khí tức trên người bắt đầu tăng lên.
Linh kiếm trong tay Phạm Trạch Quảng nở rộ chói mắt, va chạm với lôi trụ trước mắt. Trong ánh chớp, khuôn mặt Phạm Trạch Quảng tràn đầy dữ tợn.
“Ầm!”
Một đạo huyết vụ nở rộ giữa không trung, Phạm Trạch Quảng bị lăng không đánh nổ, hạ phẩm linh kiếm trong tay mất hết linh tính, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ cùng Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, ở giữa vượt qua hai tiểu cảnh giới, vả lại Trần Phỉ còn tu luyện công pháp tới Đại Viên Mãn Cảnh. Chênh lệch như vậy, căn bản không phải Phạm Trạch Quảng có thể ngăn cản.
Mặc dù lại giác ngộ công pháp, khí tức lại đề cao, kết cục của Phạm Trạch Quảng đã sớm được định trước.
Thậm chí Phạm Trạch Quảng đập nát khiếu huyệt toàn thân, kết quả cũng sẽ không có bất kỳ bất đồng nào.
“Ngươi, đáng chết a!” Hình Tân Chiêu lớn tiếng rống giận.
Một đạo kiếm nguyên của Tùy Văn Công lăng không bắn tới, bị Trần Phỉ nhẹ nhàng lướt qua. Song phương lúc này đã cách nhau rất gần, lại một lát nữa, Trần Phỉ sẽ lâm vào trong vòng vây của Kiếm Hồi Lâu.
Chỉ là biểu tình của Trần Phỉ vẫn bình tĩnh như trước, không có chút kích động hay khác thường.
Trần Phỉ khom người xoay người, điện từ chấn động, có điều giờ khắc này, toàn bộ những người còn lại của Kiếm Hồi Lâu đều trốn sau lưng Tùy Văn Công và Hình Tân Chiêu, lấy Tùy Văn Công làm mũi nhọn, vọt tới theo một đường thẳng tắp.
Bọn họ cũng không sợ Trần Phỉ lại đánh ra loại công kích Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, bởi vì khoảng cách giữa hai bên đã không cho phép Trần Phỉ tụ lực như vậy nữa.
Vẻ mặt Trần Phỉ bất động, trực tiếp hướng mục tiêu cung tiễn về phía Tùy Văn Công. Ngay sau đó, dây cung rung động, lôi trụ đi tới trước mặt Tùy Văn Công.
“Oanh!”
Một tiếng trầm đục vang lên, Tùy Văn Công dùng một kiếm đánh nát mũi tên của Trần Phỉ, thân hình Tùy Văn Công hơi khựng lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường, tiếp tục vọt về phía Trần Phỉ.
“Oanh oanh oanh!”
Lại là mấy mũi tên đi qua, nhưng đều bị Tùy Văn Công ngăn trở, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Tùy Văn Công.
Những người khác phấn chấn trong lòng, chiến lực Trần Phỉ vừa biểu hiện ra quá mức khủng bố, hai trưởng lão Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ đều bị một mũi tên bắn chết.
Ở trước mặt Trần Phỉ, tựa như tất cả mọi người đều trở thành cừu non đợi làm thịt.
Nhưng mũi tên vừa rồi tùy ý thu hoạch tánh mạng bọn họ, đến trước mặt Tùy Văn Công, lại không hề có kỳ hiệu. Đều là Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, thoạt nhìn Tùy Văn Công hẳn là mạnh hơn Trần Phỉ.
Ngoại trừ loại công kích súc lực, gần như đạt tới cấp bậc Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong quả thật quá mức lợi hại, nhưng hiện giờ khoảng cách song phương gần như vậy, căn bản không có khả năng cho Trần Phỉ súc lực.
Mà loại công kích đó, đối với Trần Phỉ mà nói hẳn cũng cực kỳ miễn cưỡng, muốn đánh trúng người, phỏng chừng là rất khó, bằng không vừa rồi cũng sẽ không bắn mũi tên về phía chủ phong của Kiếm Hồi Lâu.
Chỉ trong chốc lát, Tùy Văn Công sẽ quấn lấy Trần Phỉ, đến lúc đó những người khác kết thành trận thế, tất nhiên có thể hoàn toàn giữ Trần Phỉ ở lại đây.
Tùy Văn Công nhìn về phía Trần Phỉ, ánh mắt trở nên rét lạnh, mấy kiếm đỡ được công kích của Trần Phỉ, quả thật tăng thêm lòng tin của Tùy Văn Công.
Vốn nên là như thế, lần trước gặp Trần Phỉ, rõ ràng mới Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ, hôm nay mới qua chưa tới một năm, đối phương lại trẻ tuổi như thế, có thể đột phá Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, đã xem như thiên tư trác tuyệt.
Lại có loại chiêu pháp sau khi súc lực đạt tới Luyện Khiếu Cảnh đỉnh phong, có thể nói, chiến lực Trần Phỉ biểu hiện ra ngoài đã vượt quá tưởng tượng.
Thiên tư đạt tới trình độ như thế, Tùy Văn Công chưa bao giờ thấy qua, nhưng sau khi đột phá, thời gian tu luyện chung quy là quá ngắn, Trần Phỉ tất nhiên cũng có khuyết điểm. Mấy mũi tên vừa rồi, hẳn là trình độ công kích bình thường của Trần Phỉ.
Tuy rằng cũng đạt tới Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, thậm chí đã mạnh hơn so với Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ bình thường không ít, nhưng nhiều nhất, cũng chỉ có thể đến đây.
Vẻ mặt Trần Phỉ khẽ động, Đại Kinh Lôi Kiếm rất mạnh, nhưng Trần Phỉ chuyển hóa thành mũi tên bắn ra, trong đó chung quy cũng hao tổn sức mạnh.
Thời gian gia tốc điện từ lại chỉ có một lát, lực công kích biểu hiện ra ở Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ quả thật chỉ có thể xem như bình thường.
Mà nếu như muốn gia trì toàn bộ lực lượng Nguyên Thần kiếm điển vào trên mũi tên, lại phải có một chút thời gian súc lực. Tụ lực càng lâu, lực công kích càng mạnh.
Nhưng chiến đấu chính diện, địch nhân không có khả năng cho ngươi quá nhiều thời gian súc lực, thậm chí một chút thời gian cũng sẽ không cho ngươi.
Pháo điện từ này, chung quy là chiêu pháp Trần Phỉ tự mình nghĩ ra, trong đó còn có không ít chỗ không hoàn thiện, chờ đợi Trần Phỉ đi giải quyết.
Trần Phỉ nhìn Tùy Văn Công cách mình càng ngày càng gần, một tia điện quang xuất hiện dưới chân Trần Phỉ, sau một khắc, trong tiếng bạo từ, Trần Phỉ biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện, Trần Phỉ đã đi tới bên cạnh mấy người Kiếm Hồi Lâu.
Trần Phỉ không lùi mà tiến, ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa tốc độ thi triển thân pháp của Trần Phỉ lúc này cũng khiến người ta bất an.
Trường cung trong tay Trần Phỉ lật ngược, một mũi tên nhắm ngay trên người Hà Vân Thụy phía sau Tùy Văn Công.
Hà Vân Thụy cảm giác được mình bị khóa chặt, quả thực hồn cũng bị kinh hãi. Thảm trạng vừa rồi của Phạm Trạch Quảng vẫn còn trong đầu Hà Vân Thụy.
Phạm Trạch Quảng một khắc kia, khí tức bừng bừng, kiếm thức viên mãn, rất hiển nhiên là lâm trận đột phá quan ải tu hành, nhưng chính là như vậy, đối mặt mũi tên của Trần Phỉ, vẫn không có bất kỳ lực phản kháng.
Tu vi của Hà Vân Thụy còn không bằng Phạm Trạch Quảng, nếu bị một mũi tên của Trần Phỉ đánh trúng, tất nhiên cũng là một chữ chết.
“Băng!”
Tiếng dây cung rung động vang lên, cũng làm cho tim Hà Vân Thụy đập chậm nửa nhịp.
“Kiếm Hồi!”
Tùy Văn Công quát khẽ một tiếng, thân hình hóa thành hư ảnh, biến mất tại chỗ. Gần như với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, đi tới trước mặt Hà Vân Thụy.
“Bùm!”
Mũi tên bị một kiếm của Tùy Văn Công chém nát, phía sau lưng Hà Vân Thụy đã một mảnh mồ hôi lạnh.
Trần Phỉ có chút ngoài ý muốn nhìn Tùy Văn Công, thân pháp vừa rồi, thể hiện ra sức bật cùng với tốc độ, quả thực có chút kinh diễm đến Trần Phỉ.
Quả nhiên mỗi một loại công pháp có thể tu luyện tới Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ đều có chỗ độc đáo của bản thân.
Hình Tân Chiêu lắc mình đi tới bên cạnh Tùy Văn Công, đột nhiên một đạo kiếm ý phóng lên cao, đâm vào thức hải của Trần Phỉ. Giờ phút này khoảng cách song phương không tính là xa, rốt cuộc để Hình Tân Chiêu tìm được cơ hội này.
Hình Tân Chiêu bị thương khiếu huyệt, nhưng tâm thần lực vẫn ở trình độ Luyện Khiếu cảnh hậu kỳ, đạo tâm thần công kích này, tự nhiên là sắc bén dị thường.
Giữa đồng giai, rất ít khi công kích tâm thần lẫn nhau, bởi vì gần như khiến cho song phương cùng bị thương, cũng sẽ không chiếm cứ chỗ tốt. Nhưng hiện giờ chiến lực của Hình Tân Chiêu không đủ, ra trận chém giết khó có hiệu quả, vậy không bằng lấy thương đổi thương, kéo Trần Phỉ xuống nước.
“Trấn!”
Trước ngực Tùy Văn Công đột nhiên lộ ra một đạo kính quang, bao phủ Trần Phỉ trong đó, một cỗ lực lượng bàng bạc, mạnh mẽ kéo Trần Phỉ tại chỗ.
Trấn Nguyên Kính, thượng phẩm linh khí, kính quang bao phủ xuống, sẽ có ngàn quân lực áp xuống, tu vi hơi yếu, thậm chí sẽ bị đè chết tại chỗ. Mặc dù tu vi cao cường, cũng khó có thể di động.
Tùy Văn Công vừa rồi vẫn dẫn mà không phát, chính là chờ đợi cơ hội.
Trần Phỉ, người này tuyệt không thể lưu, thậm chí áp lực so với Nguyên Thần kiếm phái cho Tùy Văn Công còn lớn hơn. Lần này nếu như không thể giữ Trần Phỉ ở lại đây, lần sau gặp lại, chỉ sợ Kiếm Hồi Lâu sẽ trở thành lịch sử.
Thậm chí lần này Tùy Văn Công cảm thấy may mắn, Trần Phỉ vừa đột phá Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ xong, liền gấp không nhịn được đi tới nơi này.
Bằng không lấy tin tức có liên quan đến Trần Phỉ mà xem, Trần Phỉ chân chính tiến vào Nguyên Thần kiếm phái cũng không đến mấy năm, nhưng chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi này, tu vi của Trần Phỉ đột nhiên tăng mạnh, hôm nay càng nhanh chóng tăng lên tới Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ.
Nếu Trần Phỉ lại tu luyện mấy năm, thì còn đến đâu!
Lần này tuy rằng tổn thất vẫn thảm trọng như trước, chết mấy Luyện Khiếu Cảnh, để nguyên khí Kiếm Hồi Lâu bị thương nặng, chỉ sợ phải rất lâu mới có thể khôi phục, nhưng chỉ cần chém giết Trần Phỉ ở đây, tất cả cũng đáng giá.
“Phốc!”
Hình Tân Chiêu ở một bên, đột nhiên phun ra một ngụm huyết vụ lên trời, trong thức hải phảng phất muốn nứt ra, mà nhìn lại Trần Phỉ, kiếm ý kia đối với Trần Phỉ mà nói, đúng là như gió xuân, một chút hiệu quả nên có cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận