Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ - Chương 1423: Cơ quan tính toán tường tận quá thông minh (length: 11914)

Lộ Tân Du nhìn gợn sóng trong hình ảnh, cảm nhận tu vi của Trần Phỉ lúc này, mày không khỏi hơi nhíu lại.
Cửu giai Chí Tôn cảnh sơ kỳ, lại còn mới bước vào Cửu giai, nhiều nhất là củng cố cảnh giới hiện tại cho vững chắc thôi.
Còn chuyện trong ngọc giản nói đột phá lên Cửu giai trung kỳ, thì giờ phút này theo bí pháp của Lộ Tân Du, hoàn toàn không thể xảy ra được.
Khí tức của nhân tộc Cửu giai này lúc này dao động, hoàn toàn phù hợp với tu vi của người vừa mới đột phá Cửu giai chừng một năm, so với đại bộ phận Cửu giai sơ kỳ tu luyện nhanh hơn, nhưng cũng nằm trong phạm vi hợp lý.
Lộ Tân Du trầm ngâm, có lẽ người Bát giai cung cấp ngọc giản kia đã nhận tin tức sai, hoặc chính là nhân tộc Cửu giai này đang giấu tu vi của mình.
Trong lòng Lộ Tân Du thiên về khả năng thứ nhất hơn, tức là do người Bát giai kia nhận được tin tức sai.
Khả năng nhân tộc Cửu giai này che giấu tu vi là rất thấp, vì chiếc linh đang trong tay Lộ Tân Du do chính Thái Như Lãm cố ý tìm cho hắn.
Linh đang này có rất nhiều công dụng trong việc che giấu khí tức bản thân, điều tra tu vi đối phương, Lộ Tân Du dựa vào chiếc chuông này đã phát hiện nhiều bí mật mà Cửu giai đỉnh phong cũng không hề hay biết.
Vì vậy Lộ Tân Du không quá tin rằng nhân tộc Cửu giai này có thể che mắt được sự dò xét của hắn.
Bất quá mọi chuyện đều có ngoại lệ, nếu trong tay nhân tộc này thật sự có chí bảo, có thể cưỡng ép che giấu tu vi, cũng hoàn toàn có khả năng.
Cho nên Lộ Tân Du vẫn cần điều tra thêm một bước nữa, xác định rốt cuộc tu vi của nhân tộc Cửu giai này là dạng gì.
Nghĩ tới đây, Lộ Tân Du chậm rãi lùi lại năm mươi vạn dặm, chiếc linh đang trên đầu bắt đầu tản ra ánh sáng chói mắt, ngọn lửa trườn trên bề mặt linh đang.
Lộ Tân Du một tay kết ấn, sau đó điểm vào vị trí giữa lông mày, một khắc sau, mấy con chim lửa từ trong linh đang bay ra, lượn quanh bên người Lộ Tân Du vài vòng, rồi nhanh chóng bay về hướng Càn Khôn thành.
Năm con chim lửa này không phải sinh linh thực sự, nhưng lại có tất cả các đặc tính của sinh linh, hơn nữa mỗi con đều có sức mạnh từ Cửu giai sơ kỳ trở lên, con đầu đàn còn có sức mạnh của Cửu giai trung kỳ.
Cách đơn giản nhất để xác minh nhân tộc Cửu giai kia có giấu tu vi hay không chính là ép đối phương xuất thủ một lần.
Lộ Tân Du không cần đối phương dốc toàn lực, nhưng chỉ cần xuất thủ, chiếc Hỗn Nguyên Linh trong tay Lộ Tân Du chắc chắn sẽ cảm ứng được.
Năm trăm nghìn dặm chỉ là mấy hơi thở đối với chim lửa Cửu giai, khi còn cách Càn Khôn thành một vạn dặm, biển lửa đã ập xuống mấy tòa thành trì phía trước.
Càn Khôn thành cùng những người tu hành trong thành vừa cảm nhận nhiệt độ xung quanh tăng vọt thì hộ thành đại trận đã nổi lên, chặn toàn bộ biển lửa bên ngoài.
Thi Đỉnh An xuất hiện giữa không trung, kinh ngạc nhìn phía trước, năm con chim lửa Cửu giai, mỗi con đều có khí tức trên cơ Thi Đỉnh An.
Nếu lúc này tiện tộc đối diện với mấy con chim lửa này, thì có lẽ chỉ có thể chờ bị diệt vong.
Chủng tộc Cửu giai Chí Tôn, dưới hoàn cảnh náo động của Quy Khư giới hiện nay lại yếu đuối đến thế.
Trần Phỉ xuất hiện giữa không trung, nhìn phía trước, thân hình loé lên đã xuất hiện trước mấy con chim lửa.
Một quyền đánh vào thân con chim lửa Cửu giai trung kỳ dẫn đầu, cưỡng ép chặn thân hình nó lại, nhưng bản thân Trần Phỉ cũng bất giác bị bay ngược ra sau, đồng thời ngọn lửa nóng bỏng lan trên người Trần Phỉ, thiêu đốt tinh khí thần hồn.
"Chư vị có ý gì, Nhân tộc ta không thù oán gì với chư vị!" Tiếng của Trần Phỉ vang vọng bốn phương tám hướng.
Năm mươi vạn dặm bên ngoài, Lộ Tân Du nhìn về phía bên này, tầm mắt của năm con chim lửa chính là tầm mắt của Lộ Tân Du, nên hắn không hề lo lắng sẽ bị phát hiện.
Vừa rồi Trần Phỉ tung một quyền, con chim lửa Cửu giai trung kỳ không hề bị gì, ngược lại Trần Phỉ cứng đối cứng nên giờ bị thương nhẹ.
Trong mắt Lộ Tân Du hiện lên chút nghi hoặc, trong tin tức thì nhân tộc Cửu giai này là người một mình tiêu diệt một chủng tộc có Cửu giai trung kỳ.
Nếu chỉ có thực lực hiện giờ thì không thể nào làm được chuyện đó.
Chẳng lẽ ngay cả tin tức hắn tiêu diệt chủng tộc Cửu giai trung kỳ đều chỉ là lời đồn?
Nhưng trước mắt thì khí tức mà nhân tộc Cửu giai này biểu hiện vẫn là Cửu giai sơ kỳ, không khác lúc còn trong Càn Khôn thành là bao.
Chỉ có điều bây giờ đang ở trong trận chiến, nên khí tức có phần nổi lên mà thôi.
Trên không tiện thành, Thi Đỉnh An thấy Trần Phỉ bị đánh lui thì trong lòng kinh hãi, cho dù cảm thấy mình không phải đối thủ thì vẫn xông về phía năm con chim lửa.
"Không cần vội."
Tiếng Trần Phỉ vang bên tai Thi Đỉnh An, ngay sau đó ba tòa huyền trận Cửu giai hạ phẩm thừa lúc chim lửa dẫn đầu bị chặn lại liền xuất hiện giữa không trung.
Khí tức của ba tòa huyền trận Cửu giai hạ phẩm bay thẳng lên trời, rồi dung hợp vào nhau, nhốt toàn bộ năm con chim lửa vào bên trong.
Trần Phỉ bước lên một bước, trực tiếp vào trận, hướng về phía một con chim lửa Cửu giai sơ kỳ lao tới.
Dạ Ma chiến binh xuất hiện giữa không trung, cũng chỉ hiện tu vi Cửu giai sơ kỳ, lúc này hai tay kết ấn, một tòa huyền trận Cửu giai hạ phẩm bắt đầu hiện lên.
Thi Đỉnh An đứng giữa không trung, nhìn trận thế hùng vĩ phía trước, rốt cuộc hiểu Trần Phỉ ban đầu đã tiêu diệt Đề tộc bằng cách nào.
Tiện tay bày trận trên không, lại bày toàn đại trận Cửu giai, với thực lực đó thì Đề tộc làm sao chống lại được.
Năm mươi vạn dặm bên ngoài, Lộ Tân Du thấy Trần Phỉ bày trận thì mắt cũng lộ ra chút kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu vì sao đối phương diệt được một chi Cửu giai trung kỳ chủng tộc.
Trận thế vẫn luôn là một trong những cách tốt nhất để lấy yếu thắng mạnh, có điều, người có thể vừa đối địch mà lại bày trận nhanh như vậy là cực kỳ hiếm.
Hiểu rõ được át chủ bài thực sự của nhân tộc Cửu giai này, Lộ Tân Du không tiếp tục ra chiêu nữa, cứ như vậy xem hết quá trình Trần Phỉ một mình tiêu diệt năm con chim lửa qua tầm nhìn của chim lửa.
Đến lúc con chim lửa cuối cùng tan biến, Lộ Tân Du cảm giác được khí tức của Trần Phỉ đã giảm xuống rõ rệt, hiển nhiên vượt cấp chém giết như thế đối với đối phương mà nói là một gánh nặng cực lớn.
Lộ Tân Du nhìn về phía Càn Khôn thành, khóe miệng khẽ nhúc nhích, sau đó thân hình tan biến, bay về phía Thanh Ngọc Hải.
Một người tu hành thiên tư cực mạnh, lại có thiên phú với trận đạo mà nhiều Chí Tôn cảnh khác không có, nếu cho thời gian trưởng thành, sẽ có cơ hội rất lớn chậm rãi đạt tới Cửu giai hậu kỳ.
Nghe đồn là Cửu giai chân linh chuyển thế, khả năng này rất lớn. Mang chí bảo trong mình, cũng có một xác suất nhất định.
Chính Lộ Tân Du không phán đoán, chỉ cần về Thanh Ngọc Hải sẽ báo toàn bộ tình hình cho sư tôn của mình, để ông ta quyết định.
Rốt cuộc là giết, hay là bỏ mặc.
Trên không Càn Khôn thành, Trần Phỉ quay đầu nhìn về hướng Lộ Tân Du đã đi xa, ánh mắt bình tĩnh.
Diễn một màn kịch, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt trong việc nắm giữ không gian thiên đạo, Trần Phỉ không muốn mọi việc phức tạp thêm.
Quan trọng hơn, Trần Phỉ không muốn bị người khác tính toán, dù cuối cùng Trần Phỉ có thể không sao, nhưng đối với những chuyện này, Trần Phỉ căm ghét đến tận xương tủy.
"Trần Phỉ, thương thế của ngươi thế nào?" Thi Đỉnh An đi đến trước mặt Trần Phỉ, nhỏ giọng hỏi.
Vừa rồi Trần Phỉ toàn bộ quá trình đều ở trong đại trận Cửu giai, Thi Đỉnh An muốn giúp đỡ, nhưng Trần Phỉ không cho Thi Đỉnh An vào trận.
Thi Đỉnh An còn đang trong thời kỳ củng cố Cửu giai, thật sự để Thi Đỉnh An vào trận, Trần Phỉ lại phải phân tâm chiếu cố hắn, ngược lại không có lợi cho việc diễn kịch cho Lộ Tân Du xem.
"Không sao, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi." Trần Phỉ nhìn Thi Đỉnh An, tươi cười nói.
"Vừa rồi mấy con chim lửa đó, rất kỳ quái." Thi Đỉnh An nghĩ đến chuyện vừa rồi thì cau mày nói.
"Ừm, có lẽ từ vị diện tàn phá nào đó chạy ra." Trần Phỉ gật đầu nhẹ.
Biên giới Huyền Linh Vực.
Triệu Văn Tự đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác được một chút dao động, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, cảm thấy khí tức Cửu giai hậu kỳ chợt lóe lên.
Triệu Văn Tự nhíu mày, đối phương vậy mà nhanh như thế đã rời khỏi Huyền Linh Vực, đây là đã thăm dò ra mục đích của mình rồi sao?
Theo dự đoán của Triệu Văn Tự, tình huống lý tưởng nhất là vị Cửu giai hậu kỳ của phụng tộc này sẽ bị nhân tộc Trần Phỉ giữ chân vĩnh viễn ở Huyền Linh Vực.
Đến lúc đó Thái Như Lãm nhận được tin tức, kinh sợ phía dưới có thể sẽ trực tiếp đến Huyền Linh Vực, tìm đến nhân tộc Trần Phỉ.
Nhưng bây giờ, khí tức của Cửu giai hậu kỳ phụng tộc kia hoàn toàn không giống dáng vẻ bị thương, hiển nhiên là căn bản không giao thủ với nhân tộc Trần Phỉ.
Hoặc là nói hai bên đã giao thủ, nhưng nhân tộc Trần Phỉ đã giấu nghề?
Vì không ở gần Càn Khôn thành, nên lúc này Triệu Văn Tự không tài nào biết chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Văn Tự ánh mắt có chút dao động, cố gắng kìm nén, tự mình tiến vào Càn Khôn thành, lân la dò hỏi thông tin, quyết định ở lại đây tiếp tục chờ đợi.
Nhiều nhất chờ đợi ba ngày, nếu trong ba ngày Thái Như Lãm không đến Huyền Linh Vực, Triệu Văn Tự sẽ từ bỏ mưu đồ lần này.
Dù không cam lòng, nhưng mưu đồ này vốn dĩ đã đầy sự bất trắc.
Tuy nhiên, hắn ghi nhớ nhân tộc Trần Phỉ, tương lai nếu có cơ hội, Triệu Văn Tự vẫn có thể dẫn rắc rối về phía hắn. Phàm là có Cửu giai đỉnh phong nào đó đến gây sự với Trần Phỉ, đều là cơ hội của Triệu Văn Tự.
Triệu Văn Tự lại nhắm mắt, hắn cần kiên nhẫn chờ đợi diễn biến tiếp theo.
"Ngươi có vẻ, hơi thất vọng đấy nhỉ?"
Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai Triệu Văn Tự, khiến tâm thần hắn chấn động mạnh. Thân hình trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ cũ, khi xuất hiện trở lại đã cách đó mấy vạn dặm.
Triệu Văn Tự quay đầu nhìn về vị trí cũ, một thân ảnh từ trong hư không chậm rãi bước ra, sau đó quay lại nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Triệu Văn Tự nhìn rõ bộ dạng người đến, con ngươi kịch liệt co rút.
Nhân tộc Trần Phỉ này sao lại xuất hiện ở đây, vừa rồi tại sao lại nói với hắn câu đó. Trước hôm nay, hai bên chưa từng gặp mặt, đối phương đáng lý không biết hắn mới phải!
Nếu không phải trước kia hổ tộc có điều tra, nhìn thấy hình tượng Trần Phỉ trong thông tin, Triệu Văn Tự thậm chí không nhận ra Trần Phỉ.
Vô số nghi vấn nảy sinh trong đầu Triệu Văn Tự, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
"Vị các hạ kia, tùy tiện đến gần như vậy, sẽ gây hiểu lầm không cần thiết!" Triệu Văn Tự cố nén biểu cảm trên mặt, lớn tiếng chất vấn.
"Ngươi trăm phương ngàn kế đưa tin tức của ta cho Phụng tộc, bây giờ lại giả bộ như không biết ta, không hợp lý lắm nhỉ?" Trần Phỉ nghe Triệu Văn Tự nói, không khỏi bật cười khẽ.
Nghe Trần Phỉ nói, mắt Triệu Văn Tự bất giác trợn tròn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận