Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 225: Gặp lại cố nhân

Mười ngày thoáng cái đã qua, tường thành Hạnh Phần thành đã có thể thấy được từ xa. Dọc theo đường đi ngay cả mạo hiểm cũng không tính, Tiên Vân thương đội cũng đã an bài thỏa đáng.
Phải nói, theo thương đội đi lại, về mặt an toàn quả thật có bảo đảm. Giá cả hơi đắt, cần một ngàn lượng, nhưng không ai có ý kiến.
Lúc trước Trần Phỉ từ Hạnh Phần thành đi tới Tiên Vân thành, giá vé ba ngàn lượng. Hiện giờ từ Tiên Vân thành tới Hạnh Phần thành, giá cả trực tiếp giảm hai ngàn lượng.
Theo phỏng đoán của Trần Phỉ, sau này nếu như từ Hạnh Phần thành trở về Tiên Vân thành, giá cả phải là ba ngàn lượng, thậm chí đắt hơn một chút. Tiên Vân thương đội này, hiểu thấu lòng người.
Trần Phỉ tạm biệt hai người Sở Văn Niên, mười ngày ngắn ngủi ở chung, ngược lại tạo ra một chút tình nghĩa. Nhưng chung quy mục đích bất đồng, ở Hạnh Phần thành, nhất định phải chia tay.
“Trần đại ca, tạm biệt!”
Hai mắt Sở Lan đẫm lệ, dùng sức phất tay với Trần Phỉ, cảm xúc không nỡ tích tụ trong lòng, khiến Sở Lan muốn gào khóc. Sở Lan biết, lần từ biệt này, phỏng chừng chính là cả đời.
“Tạm biệt!”
Trần Phỉ phất tay một cái, sau khi thương đội đi xa, Trần Phỉ cũng rời khỏi chỗ cũ, tìm một khách sạn ở lại.
Dựa theo kế hoạch của Trần Phỉ, Trần Phỉ sẽ ở lại Hạnh Phần thành vài ngày, tìm một con đường, hỏi thăm tình huống hiện giờ xung quanh. Nếu như có thể, tốt nhất là tìm hiểu toàn bộ tình huống Bình âm huyện rõ ràng.
Lúc trước khi Trần Phỉ rời khỏi Hạnh Phần thành, Bình âm huyện đã bị con quỷ dị kia nuốt chửng, hiện giờ nơi đó không biết là biến thành cấm địa, hay là có phát sinh biến cố khác.
Trần Phỉ không có ý định đi Bình âm huyện, nguyên thân ở nông thôn, cách Bình âm huyện một đoạn không nhỏ, nằm ở nơi hẻo lánh, ngược lại có khả năng tránh thoát trận quỷ tai kia.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Phỉ xuyên qua mấy ngõ nhỏ ở Hạnh Phần thành, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng.
“Khách quan, cần tin tức gì?”
Đi vào trong cửa hàng, Trần Phỉ vừa ngồi xuống, chưởng quầy liền cười híp mắt hỏi.
Trần Phỉ nhìn trang trí xung quanh, cũng giống như một nhà trước kia.
Đúng, địa phương lần này Trần Phỉ tới mua tin tức, chính là lúc trước sau khi Trì Đức Phong bị trói, Trần Phỉ diệt cửa hàng kia. Cửa hàng như vậy, cả Hạnh Phần thành còn có mấy nhà.
“Gần đây xung quanh Hạnh Phần thành có nguy hiểm gì không, ví dụ như quỷ dị?”
Trần Phỉ đi thẳng vào vấn đề, hỏi như vậy, rất dễ dàng để cho người ta biết ngươi là người từ bên ngoài đến. Nhưng Hạnh Phần thành hiện giờ người từ bên ngoài đến quá nhiều, rất nhiều người đều tới chạy nạn, Trần Phỉ như vậy cũng không ngạc nhiên.
Vả lại với thực lực hiện giờ của Trần Phỉ, nơi này là Hạnh Phần thành, không phải Tiên Vân thành, rất nhiều lúc, Trần Phỉ đã không cần cố kỵ điều gì.
“Năm mươi lượng!” Chưởng quầy suy nghĩ một chút, đưa ra một cái giá.
Trần Phỉ không trả giá, từ trong tay áo lấy ra năm mươi lượng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt chưởng quầy.
Nụ cười trên mặt chưởng quầy càng lớn, ngón tay gõ gõ bàn, chỉ chốc lát sau, một tờ giấy gấp đôi từ hậu đường truyền tới, giao vào trong tay Trần Phỉ.
Trần Phỉ mở tờ giấy ra, nghiêm túc nhìn nội dung bên trong. Một lát sau, ánh mắt Trần Phỉ dời khỏi tờ giấy.
So với lúc trước khi rời đi, xung quanh Hạnh Phần thành biến hóa không lớn, không có xuất hiện quỷ dị đặc biệt mạnh mẽ. Duy nhất, chính là cách đó mấy chục dặm, hiện ra một hang động, phàm là tiến vào, đều không có xuất hiện nữa.
Cho dù là võ giả, thậm chí là võ giả Luyện Tủy Cảnh bước vào, cũng không có ngoại lệ.
Cũng may hang động kia, không cùng một tuyến đường mà Trần Phỉ về Bình âm huyện, cũng sẽ không tạo thành phiền toái gì đối với Trần Phỉ.
“Có tin tức mới nhất của Bình âm huyện và các vùng lân cận không?” Trần Phỉ nhìn về phía chưởng quầy.
“Có, hai trăm lượng!” Chưởng quầy nghe được câu hỏi của Trần Phỉ, có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều.
Làm nghề buôn bán này, hiện giờ đều là nghe nhiều không hỏi.
Trước kia đương nhiên không đến mức cẩn thận như vậy, nhưng khi người đến Hạnh Phần thành càng ngày càng nhiều, cường giả võ đạo xuất hiện cũng trở nên thường xuyên hơn.
Có một chi nhánh, mấy tháng trước vừa bị diệt khẩu từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng tìm được kẻ giết người, bị ông chủ phía sau cửa hàng đánh chết tại chỗ. Nhưng điều này cũng không cách nào làm cho toàn bộ người chi nhánh kia sống lại.
Trần Phỉ vẫn rất dứt khoát lấy ra hai trăm lượng, một lát sau, lại đưa lên một tờ giấy, Trần Phỉ mở ra, nghiêm túc xem xét.
So với tin tức vừa rồi, Bình âm huyện có nội dung nhiều hơn không ít.
Trần Phỉ đơn giản xem xong, chắp tay với chưởng quầy, rời khỏi cửa hàng, chậm rãi đi về phía khách sạn.
Bình âm huyện đã không còn ai, bởi vì nơi đó vẫn bị quỷ dị bao phủ.
Nếu như thời thái bình thịnh thế, loại chuyện này phát sinh, trước tiên triều đình sẽ phái quân đội cùng với cường giả, đánh chết quỷ dị trong Bình âm huyện tại chỗ.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ là loạn thế, triều đình bị các lộ phản quân làm cho tự mình không xong, làm sao còn rảnh đi quản lý huyện thành xa xôi này. Triều đình mặc kệ, phản quân tự nhiên càng sẽ không đi quản, cho nên nơi đó bây giờ là thế giới quỷ dị.
Lại không biết có phải bởi vì thôn phệ toàn bộ người sống ở Bình âm huyện hay không, lực lượng quỷ dị này tăng trưởng cực nhanh. Dựa theo tin tức nói, phạm vi quỷ dị bao phủ này đang dần khuếch đại.
“Đã là quỷ dị cấp hai rồi sao?”
Cùng yêu thú phân giai tương tự, quỷ dị cấp hai, tương ứng với võ giả trình độ Luyện Khiếu Cảnh, tương đương với Phong Quỷ Cảnh lúc trước.
Nhưng cũng may phạm vi bao phủ của quỷ dị kia còn chưa kéo dài đến thôn mà Trần Phỉ muốn đến, Trần Phỉ hiện giờ đi tìm, cũng sẽ không đụng độ với quỷ dị Bình âm huyện kia.
Trần Phỉ lên kế hoạch, hẳn là một hai ngày nữa, sẽ khởi hành đến thôn trang kia. Sớm hao mòn chấp niệm bên ngoài khiếu huyệt, Trần Phỉ cũng sớm đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh.
Luyện Tạng Cảnh mặc dù không yếu, nhưng tu vi Luyện Khiếu Cảnh vẫn khiến Trần Phỉ có cảm giác an toàn hơn.
Trần Phỉ đi qua đường phố phồn hoa, vừa muốn bước qua cửa khách sạn, bước chân thoáng dừng lại tại chỗ. Ánh mắt Trần Phỉ lúc này tập trung trên mặt hai người, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Lăng Hạn Quân, thủ lĩnh sơn phỉ Bình âm huyện trước kia, sau đó gia nhập phản quân, Trần Phỉ còn giao thủ với hắn một lần. Với thực lực của Trần Phỉ lúc đó, đương nhiên không phải là đối thủ của Lăng Hạn Quân.
Cho nên lúc ấy Trần Phỉ chỉ dùng cung tiễn bắn chết mấy thủ hạ của Lăng Hạn Quân mà thôi.
Ngoại trừ Lăng Hạn Quân, Trần Phỉ còn nhìn thấy Đan Hương, chính là nha hoàn bên người Trương gia đại tiểu thư Bình âm huyện Trương Tư Nam.
Bình âm huyện bị con quỷ dị kia nuốt chửng, Trần Phỉ vốn tưởng rằng người trong Bình âm huyện hẳn dữ nhiều lành ít, không nghĩ tới Đan Hương và Lăng Hạn Quân ngược lại một chút chuyện cũng không có.
Vậy Trương gia đại tiểu thư Trương Tư Nam, phỏng chừng cũng không có chuyện gì.
Chỉ là làm cho Trần Phỉ có chút kỳ quái chính là, hai người này gần như không liên quan, hôm nay làm sao lại ở cùng một chỗ.
Đan Hương hẳn là đi ra ngoài mua đồ, Lăng Hạn Quân xem như hộ vệ? Ngoại trừ hai người, còn có mấy hạ nhân cẩn thận từng li từng tí đi theo. Chỉ trong chốc lát, mấy người này đã biến mất khỏi tầm mắt Trần Phỉ.
Trần Phỉ suy nghĩ một chút, chậm rãi đi theo.
Trần Phỉ không phải tò mò Đan Hương, hoặc là Trương Tư Nam. Bây giờ Trần Phỉ tò mò hơn, là Lăng Hạn Quân, thủ lĩnh sơn phỉ lúc trước.
Nửa canh giờ sau, Trần Phỉ nhìn mấy người Đan Hương đi vào phủ đệ Hứa gia, biểu tình trên mặt ít nhiều có chút cổ quái.
Chuyện này sao còn liên quan đến Hứa gia?
Trần Phỉ hiện giờ còn nhớ rõ Hứa Vương Lượng, lúc trước ở Hạnh Phần thành trắng trợn lùng bắt Trần Phỉ và Trì Đức Phong, nhưng cuối cùng không giải quyết được gì. Trần Phỉ không nghĩ tới, mình mới đến Hạnh Phần Thành hai ngày, đã gặp nhiều người quen như vậy.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua tường viện của Hứa gia, thân hình chớp động, người đã biến mất tại chỗ.
“Tiểu thư, ta đã trở lại.”
Đan Hương đi vào trong sân, Trương Tư Nam đang vũ động trường kiếm trong tay, ở giữa sân đằng đằng di chuyển. Kiếm quang lạnh lẽo trải rộng khắp bốn phương, một lát sau, kiếm quang mới chậm rãi dừng lại.
“Đồ đã mua xong rồi?” Trương Tư Nam nhận lấy khăn tay Đan Hương đưa tới, lau mồ hôi trên trán nói.
“Có mấy thứ hết hàng, mấy ngày nữa lại đi.” Đan Hương lắc đầu nói.
Trương Tư Nam gật gật đầu, không có hỏi nữa, mà một lát sau, lại bắt đầu tu luyện, tựa hồ một khắc cũng không muốn dừng lại.
Trần Phỉ đứng trong bóng tối, khí tức trên người hoàn toàn biến mất, giống như một khúc gỗ khô. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản cũng sẽ không phát hiện nơi này vậy mà đứng một người sống.
Trần Phỉ nhìn hai người Trương Tư Nam ở giữa sân, tu vi của Trương Tư Nam đã đạt tới Đoán Cốt Cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Luyện Tủy Cảnh.
Lấy Hạnh Phần thành mà nói, Trương Tư Nam nếu như thành tựu Luyện Tủy Cảnh, đều có thể xưng là tuổi trẻ tài cao.
Đối với hai người Trương Tư Nam hiện giờ ở Hứa phủ, rốt cuộc là quan hệ gì, Trần Phỉ thật sự có chút tò mò. Nhưng cũng chỉ là tò mò, Trần Phỉ cũng không có ý định hỏi tận gốc rễ, chứ đừng nói là xuất hiện trước mặt hai người Trương Tư Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận