Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 231: Ma âm quán nhĩ

“Con người, quả nhiên là mâu thuẫn.”
Trần Phỉ nghĩ đến việc Long Tượng chân nhân xử lý môn công pháp này, lại muốn cho người sau chắp vá ra công pháp tiếp theo chân chính, nhưng không quản da thú mất đi phần Trấn Thân nên làm thế nào.
Hoặc là trong mắt Long Tượng chân nhân, ghép những mảnh vụn này hoàn chỉnh, bản thân cần đại nghị lực, đại trí tuệ, cùng với đại vận khí. Nếu như phần Trấn Thân bị người ta học được, sau đó không cách nào tìm được nơi này, chứng tỏ không có đại vận khí.
Tự nhiên cũng không cách nào ghép lại công pháp nghiền nát này, môn công pháp này cuối cùng mất đi truyền thừa, vậy thì mất đi.
“Rời khỏi nơi này trước!”
Trần Phỉ chân phải đạp lên mặt đất, một hố sâu xuất hiện, Trần Phỉ bỏ thi thể Long Tượng chân nhân vào trong đó, tiếp theo dùng đất đá chôn vùi, coi như là nhập thổ vi an.
Trần Phỉ tiếp tục quay đầu nhìn về phía Lăng Hạn Quân, suy nghĩ một chút, tay phải điểm nhẹ.
Lăng Hạn Quân đang trốn trong góc, đột nhiên cảm giác được thân thể cứng đờ, tu vi toàn thân bị phong cấm một lần nữa, Lăng Hạn Quân không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phỉ.
“Ngày xưa chúng ta có chút cừu oán, nhưng đoạn đường này, ngươi cũng coi như dụng tâm. Vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống sót, xem ngươi có thể tự mình bình yên trở lại Hạnh Phần thành hay không.”
Tu vi bị phong, lúc này Lăng Hạn Quân nhiều nhất chỉ mạnh hơn người bình thường một chút. Hiện giờ bên ngoài binh hoang mã loạn, vận khí tốt, Lăng Hạn Quân có thể sống sót.
Vận khí kém một chút, đụng phải đám sơn phỉ như vừa rồi, Lăng Hạn Quân phải quỳ.
“Tạ ơn tiền bối không giết!”
Lăng Hạn Quân vội vàng dập đầu, nhớ tới vừa rồi Trần Phỉ nói, năm đó hai người có cừu oán, nhưng Lăng Hạn Quân cũng không nhớ, mình đắc tội Trần Phỉ ở đâu.
Thực lực vừa rồi Trần Phỉ biểu hiện ra, năm đó nếu đắc tội qua, không phải lập tức bị đánh chết sao, mình lúc ấy làm sao sống sót?
Không nhận được hồi đáp, Lăng Hạn Quân ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phỉ, phát hiện Trần Phỉ sớm đã biến mất.
Lăng Hạn Quân ngã ngồi dưới đất, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giữ được cái mạng này. Nếu dọc đường, Lăng Hạn Quân phàm là có một chút lười biếng, hoặc là có ý đồ chạy trốn, chỉ sợ hiện giờ đã sớm chết, giống như mấy người Hứa Vương Lượng trên mặt đất.
Nghĩ đến mấy người Hứa Vương Lượng, vẻ mặt Lăng Hạn Quân phấn khởi, vội vàng đứng dậy chạy tới, nhưng rất nhanh, Lăng Hạn Quân liền cười khổ, những thứ có giá trị cao trên người mấy người này, đã bị Trần Phỉ lấy đi.
Trong sơn động, thân hình Trần Phỉ chớp động, nhìn một vài thứ trong tay. Mấy người Hứa Vương Lượng cũng không có thứ gì có giá trị.
Hoặc là nói, đối với Trần Phỉ bây giờ, rất nhiều thứ trên người bọn họ đã không cách nào lọt vào mắt Trần Phỉ nữa.
Giá trị cao nhất, phỏng chừng chính là những dược liệu kia. Trần Phỉ tìm một chỗ, ném toàn bộ những dược liệu kia vào trong ô không gian, miễn cho vướng bận.
Phía trước truyền đến ánh sáng, đã sắp đến cửa động, trong mơ hồ, Trần Phỉ phát hiện sương mù bên ngoài đã tiêu tán. Hẳn là Trần Phỉ cởi bỏ trận thế, trận thế bên ngoài động liền tiêu tán.
Chân phải di chuyển, Trần Phỉ vừa muốn lao ra cửa động, thân hình cả người chợt dừng lại.
Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết không ngừng rung động, cảnh báo Trần Phỉ. Trần Phỉ nhíu mày, cả người chậm rãi lui về phía sau. Mà khi Trần Phỉ lui về phía sau, Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết truyền đến chấn động, chẳng những không có hạ thấp, ngược lại còn đề cao.
“Hưu!”
Một đạo nguyên lực đột nhiên từ vị trí cửa động bắn tới mi tâm Trần Phỉ, cả người Trần Phỉ vốn đang ở trong trạng thái căng thẳng, nhìn thấy đạo công kích này, Độn Không Du vận chuyển cực hạn, thân hình tránh qua một bên.
Chỉ là còn chưa đợi Trần Phỉ đứng vững bước chân, đạo nguyên lực kia ở giữa không trung rẽ ngoặt, tiếp tục bắn về phía Trần Phỉ.
“Xuy!”
Càn Nguyên Kiếm ra khỏi vỏ, lại né tránh căn bản đã không kịp, tốc độ công kích của đạo nguyên lực này siêu nhanh. Một đạo kiếm thuẫn triển khai ở giữa không trung, va chạm cùng đạo nguyên lực này.
“Bành!”
Một cỗ cự lực khó có thể tưởng tượng vọt tới, thân thể được Trấn Long Tượng khống chế lại không cách nào thừa nhận, cả người Trần Phỉ bị lực lượng này đánh nện vào vách núi.
“Di? Có thể ngăn trở một kích của ta, ngươi ngược lại có tư cách gặp ta.”
Một thanh âm vang lên, vị trí cửa động, loáng thoáng có bóng người xuất hiện.
Khóe miệng Trần Phỉ chảy máu, ngay cả thời gian liếc mắt một cái cũng không có, cả người giãy dụa ra khỏi vách núi, điên cuồng chạy vào trong động.
Luyện Khiếu Cảnh!
Chỉ có Luyện Khiếu Cảnh mới có thể trong một kích, liền đả thương Trần Phỉ, mấu chốt hơn chính là, giờ phút này Tâm Thần Thụ trong thức hải Trần Phỉ, đang có một khối màu xanh đậm, đột ngột xuất hiện trên cành lá.
Chỉ trong nháy mắt, khối màu xanh đậm mang theo năng lượng chết chóc này, đã ăn mòn hơn phân nửa cành lá Tâm Thần Thụ của Trần Phỉ, lúc này đang lan tràn về phía vị trí cành Tâm Thần Thụ.
Đường đường một Luyện Khiếu Cảnh, vừa rồi lại trốn ở cửa động, đánh lén hắn một võ giả Luyện Tạng Cảnh. Không chỉ đánh lén, thế nhưng còn dùng tâm thần kỹ, quả thực không nói võ đức.
Một kích vừa rồi, Luyện Tạng Cảnh bình thường gặp phải, tất phải chết không thể nghi ngờ. Không nói đến kình đạo cường hãn của đạo nguyên lực kia, có thể trực tiếp đánh nát thân thể võ giả Luyện Tạng Cảnh.
Mặc dù may mắn tiếp được, nhưng bị tâm thần kỹ ô nhiễm, trực tiếp xóa bỏ một chút sinh cơ cuối cùng.
Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết điên cuồng vận chuyển, Tâm Thần Thụ hơi chấn động, ngăn cản khối xanh đậm này ở bên ngoài, chỉ là khi Trần Phỉ muốn thanh trừ, lại phát hiện cực kỳ gian nan.
Loại ô nhiễm tâm thần lực này, có điểm tương tự với Tâm Quỷ Giới, Trần Phỉ thậm chí còn dựa vào Tâm Quỷ Giới ô nhiễm để tinh thuần tâm thần lực của mình.
Nhưng loại ô nhiễm ở Tâm Quỷ Giới xem như vô chủ, sau khi Trần Phỉ trở lại chủ thế giới, loại ô nhiễm này xem như trực tiếp bị cắt đứt ngọn nguồn.
Mà lúc này loại ô nhiễm màu xanh đậm chết chóc này là có chủ, hơn nữa còn cách Trần Phỉ gần như thế, Trần Phỉ muốn thanh trừ nó, trở nên muôn vàn khó khăn.
Đây là tâm thần lực Trần Phỉ đã tinh thuần qua mấy lần, còn có Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết tâm thần công pháp như vậy, đổi lại là Luyện Tạng Cảnh khác, phỏng chừng lúc này, tâm thần lực đã bị ô nhiễm phá hủy.
Lăng Hạn Quân đang mò mẫm thi thể mấy người Hứa Vương Lượng, ngược lại lấy được một ít đồ. Điểm ấy Trần Phỉ chướng mắt, nhưng đối với Lăng Hạn Quân chỉ có Đoán Cốt Cảnh mà nói, đã rất có giá trị.
Lăng Hạn Quân đang do dự, có nên đào thi thể Trần Phỉ chôn xuống, nhìn xem có thứ gì có giá trị hay không.
Tuy rằng thi thể kia quần áo tả tơi, vừa nhìn cũng không có cái gì, nhưng tìm kiếm một chút, có lẽ sẽ có chút kinh hỉ?
“Hưu!”
Tiếng xé gió vang lên, Trần Phỉ đột nhiên xuất hiện, khiến Lăng Hạn Quân ở một bên sờ thi thể trực tiếp hoảng sợ, thân thể không tự chủ được tựa vào vách núi, sợ Trần Phỉ lật lọng.
Trần Phỉ không quản Lăng Hạn Quân, nhìn nơi Long Tượng chân nhân khoanh chân ngồi, kình lực Trấn Long Tượng trong cơ thể vận chuyển, một chưởng vỗ lên mặt đất.
“Ong ong!”
Bình chướng ban đầu bị Trần Phỉ phá giải, thoáng cái từ dưới đất bốc lên, bao phủ Trần Phỉ ở trong đó.
Trận thế này liên kết với địa mạch Quan Châu Sơn, cho nên uy lực mới lớn như vậy. Trần Phỉ lúc trước chỉ phá giải nó, căn bản không có phá hư chút nào, hiện giờ vận dụng Trấn Long Tượng, ngược lại dễ dàng mở ra.
“Hô!”
Nhìn trận thế vây quanh mình, Trần Phỉ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một chút cảm giác an toàn.
Lăng Hạn Quân có chút mơ hồ nhìn hành động của Trần Phỉ, sao đột nhiên lại khóa mình trong trận thế?
Còn chưa đợi Lăng Hạn Quân nghĩ rõ, một thân ảnh đột ngột xuất hiện trong sơn động, Lăng Hạn Quân theo bản năng quay đầu nhìn lại, tiếp xúc với hai mắt thân ảnh kia, Lăng Hạn Quân như bị trọng kích, cả người thất khiếu trong nháy mắt phun ra máu tươi.
Lăng Hạn Quân hừ một tiếng đau đớn, đầu không thể ức chế ngửa ra sau, hung hăng nện vào vách núi, huyết nhục mơ hồ.
Lục Trí Xuân liếc mắt nhìn Lăng Hạn Quân, nhìn về phía Trần Phỉ trong trận thế. Thấy tâm thần lực của Trần Phỉ chẳng những không bị phá hủy, vả lại còn ngăn chặn xu thế bị ô nhiễm, vẻ mặt Lục Trí Xuân không khỏi khẽ động.
Tâm thần kỹ của hắn, đối với võ giả dưới Luyện Khiếu Cảnh mà nói, chính là một kịch độc, dính vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đây là người đầu tiên Lục Trí Xuân gặp phải, không dựa vào linh khí mà có thể ngăn cản được tâm thần lực của hắn.
Lục Trí Xuân nhìn thoáng qua xung quanh, không có phát hiện nhiều, trên mặt đất có mấy thi thể, còn có một võ giả Đoán Cốt Cảnh, cuối cùng chính là Trần Phỉ, cùng với trận thế trước mắt.
“Hắn lấy được thứ gì?”
Lục Trí Xuân nhìn về phía Lăng Hạn Quân, đưa tay dò xét, Lăng Hạn Quân ngay cả lực phản kháng cũng không có, bị cách không bắt giữ, ngã xuống chân Lục Trí Xuân.
“Một cái hộp màu đen.”
Lăng Hạn Quân không dám chần chờ, hắn xem như đã nhìn ra, thực lực của Lục Trí Xuân so với Trần Phỉ còn biến thái hơn. Trần Phỉ bất đắc dĩ trở lại đây, dùng trận thế bảo vệ mình.
“Hộp đen?”
Vẻ mặt Lục Trí Xuân khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Nói ra toàn bộ điều ngươi biết.”
“Vâng vâng.”
Đầu Lăng Hạn Quân giống như giã tỏi, liều mạng gật đầu, tiếp theo nói ra hết thảy. Đương nhiên bao gồm công pháp trên da thú, cùng với thi thể bất hủ kia.
Ánh mắt Lục Trí Xuân dần dần sáng lên, không nghĩ tới trong lúc vô tình đi tới nơi này, lại gặp phải cơ duyên như vậy.
Trần Phỉ nhất định phải chết, mặc kệ có cơ duyên hay không. Luyện Tạng Cảnh có thể tiếp một chiêu của hắn không chết, làm sao có thể mặc kệ hắn rời đi.
“Tản trận thế ra, ta tha cho ngươi một mạng.” Lục Trí Xuân nhìn Trần Phỉ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Hố đất kia lúc này cũng ở trong trận thế, bằng không Lục Trí Xuân tất nhiên phải nhìn kỹ, tại sao đối phương chết nhiều năm, thân thể còn có thể bảo tồn như vậy.
Trần Phỉ không trả lời, loại lời này, nếu Trần Phỉ tin mới thật sự thấy quỷ. Trần Phỉ giờ phút này đang không ngừng vận chuyển Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết, dự định loại bỏ ô nhiễm trong thức hải, chỉ là hiệu quả rất nhỏ, thời gian cần thiết cũng không ngắn.
“Chẳng lẽ phải ở chỗ này, đột phá Luyện Khiếu Cảnh?”
Trong lòng Trần Phỉ hiện lên ý niệm này, nhưng lập tức phủ định. Trận thế này lợi hại, Trần Phỉ toàn lực một kích, ngay cả tư cách lắc lư trận thế cũng không có.
Nhưng Trần Phỉ không phá hư được trận thế, không có nghĩa là người trước mắt này không được. Nếu không, để cho trận thế kịch liệt chấn động, Trần Phỉ cũng không thể nhập tĩnh đột phá.
Thậm chí đối phương chỉ cần quấy rối nguyên khí xung quanh, nếu Trần Phỉ đột phá, khiếu huyệt chỉ sợ sẽ trực tiếp tổn hại.
“Kiên nhẫn của ta có hạn!”
Ý cười trên mặt Lục Trí Xuân trực tiếp biến mất, trong hai mắt tràn đầy âm lãnh.
“Ngươi sẽ không cảm thấy, dựa vào trận thế như vậy, liền có thể ngăn trở ta?”
Thanh âm Lục Trí Xuân thoáng cái bén nhọn, giống như ma âm rót vào tai, Lăng Hạn Quân ở một bên phun ra một ngụm máu tươi, cả người run lên, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, khí tức đã hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận