Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 585. Một bước xa

Chương 585. Một bước xa
Sự bất thường trên bầu trời Hắc Thần Vực đã thu hút sự chú ý của mọi người, bởi động tĩnh này quá rõ ràng, ngay cả những người đang ở trong nhà đá cũng không ngoại lệ.
Ban đầu, Hắc Thần Vực chỉ hơi rung động, nhưng theo thời gian trôi qua, loại rung động này trở nên càng ngày càng kịch liệt, gợn sóng trên bầu trời chồng chất thành những con sóng khổng lồ, giống như sóng dâng vậy.
Vô số trận văn bắt đầu hiện lên, đầu tiên là Hắc Thần Phong, tiếp theo là bốn phương tám hướng của Hắc Thần Vực, khí thế bàng bạc đè vào lòng mọi người, giống như hít thở không thông.
Không ít người sắc mặt khẽ biến, bắt đầu chạy về phương hướng Hắc Thần Điện. Nhìn tình huống này, hiển nhiên là bên ngoài Hắc Thần Vực có người muốn tiến vào, mà Hắc Thần Vực luôn luôn là võ giả không quá Hợp Khiếu Cảnh, hiển nhiên tu vi người bên ngoài ít nhất ở trên Sơn Hải Cảnh.
Ở trung tâm Vô Tận Hải vẫn có một tin đồn, đó chính là trong Hắc Thần Vực kỳ thật là phong ấn một yêu vật, yêu vật này một khi hiện thế, Vô Tận Hải sẽ không được an bình.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, vẫn không thấy cường giả Sơn Hải Cảnh làm gì Hắc Thần Vực, không ít người đến Hắc Thần Vực hơn nữa đi ra ngoài, tựa hồ cũng được một ít chỗ tốt. Lâu dần, cũng không ai coi tin đồn này ra gì.
Nhưng nếu hôm nay quả thật có cường giả Sơn Hải Cảnh tiến vào, đối mặt với loại chiến đấu Sơn Hải Cảnh này, Hợp Khiếu Cảnh vẫn là tránh xa thì tốt hơn.
Nếu không thật sự đánh nhau, những Sơn Hải Cảnh kia cũng sẽ không cố kỵ có thương tổn đến ngươi hay không. Dám quan sát Sơn Hải Cảnh chiến đấu, liền phải chuẩn bị tốt bị ngộ sát.
Trong Hắc Thần Điện, Trần Phỉ cúi đầu, vội vàng đưa ra yêu cầu hoán đổi với mặt giếng. Điểm cống hiến biến mất chín điểm, nhưng năng lực dịch chuyển hoán đổi lại không xuất hiện ngay trên người Trần Phỉ, toàn bộ quy tắc hoán đổi, thật giống như bị thứ gì đó ngăn trở.
Trên mặt giếng không ngừng hiện lên gợn sóng, Trần Phỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đoán chừng chính là cuộc tấn công đột ngột này, khiến cho việc trao đổi xuất hiện đình trệ.
Những người khác có thể nghĩ đến việc Sơn Hải Cảnh đang mạnh mẽ xé rách bình chướng, Trần Phỉ tự nhiên cũng nghĩ tới điểm này. Trần Phỉ do dự một chút, cuối cùng còn lại một chút giá trị cống hiến, trực tiếp hoán đổi lựa chọn rời đi.
Hiện giờ tốc độ hoán đổi của mặt giếng hơi tạm dừng, Trần Phỉ lo lắng lát nữa rốt cuộc mình còn có thể dời ra ngoài hay không. Thời gian trôi qua từng chút một, khi Trần Phỉ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài Hắc Thần Điện, ánh sáng trên mặt giếng rốt cục tràn ra, một đạo phù văn từ mặt giếng bay lên.
Phù văn sáng tối bất định, một loại cảm giác mờ mịt từ trong phù văn nhộn nhạo ra, phảng phất sau một khắc, đạo phù văn này sẽ tự mình biến mất không thấy.
Trần Phỉ nhìn thấy phù văn, vẻ mặt khẽ động, không nghĩ tới năng lực dịch chuyển này không trực tiếp xuất hiện ở trong thân thể, mà là lấy hình thức phù văn xuất hiện.
Nhưng cũng có thể là bởi vì lúc này bên ngoài Hắc Thần Vực có người tấn công, khiến cho việc trao đổi xuất hiện một chút trục trặc, cho nên khiến Trần Phỉ nhìn thấy bản chất năng lực dịch chuyển này.
Bất kể là loại tình huống nào, không trực tiếp xuất hiện trong thân thể, đối với Trần Phỉ mà nói tự nhiên tốt hơn. Đồng thời Trần Phỉ cảm giác được trong thức hải của mình, có thứ gì đó đang dần dần biến mất, rất hiển nhiên, Hắc Thần Điện đang rút ra cảm ngộ một môn công pháp hạng nhất của Trần Phỉ.
Lúc trước hoán đổi Tử Hỏa Linh Lung Đan, công pháp cảm ngộ trong nháy mắt biến mất, làm cho người ta không hề phát giác. Mà giờ phút này, Trần Phỉ đều có thể cảm nhận được cảm ngộ đang tiêu tán, có thể thấy được Hắc Thần Điện thật sự xảy ra vấn đề.
Phù văn dịch chuyển hơi chớp động, sau một khắc, trực tiếp xông về phía Trần Phỉ. Tay phải của Trần Phỉ nâng lên phía trước, mở ô không gian ra. Phù văn dịch chuyển biến mất không thấy nữa, xuất hiện trong ô không gian.
Ánh mắt Trần Phỉ không khỏi sáng lên, vốn chỉ thử một lần, không ngờ lại thành công. Ô không gian chỉ có thể chứa vật vô chủ, cho nên không thể thu công kích của người khác vào trong ô không gian.
Phù văn dịch chuyển này phỏng chừng đã bị Hắc Thần đánh lên một chút ấn ký của Trần Phỉ, cho nên thuận lợi bị ô không gian lấy đi.
Phù văn dịch chuyển không trực tiếp tiến vào thân thể, vậy Trần Phỉ có thể có nhiều thời gian hơn, chậm rãi thử hấp thu phù văn dịch chuyển một cách vô hại, tránh bị Hắc Thần đánh lạc ấn mà ô nhiễm.
Buông tay phải xuống, tiếng bước chân Trần Phỉ nghe được đã ở trong Hắc Thần Điện. Đã có vài người xuất hiện ở đó, hiển nhiên đều là người muốn nhanh chóng rời khỏi Hắc Thần Vực.
Trên mặt giếng lại nổi lên ánh sáng nhạt, lựa chọn rời đi của Trần Phỉ bắt đầu có hiệu lực. Trong thức hải, cảm ngộ môn công pháp thứ nhất bị rút ra còn chưa kết thúc, cảm ngộ môn công pháp thứ hai cũng bắt đầu dần dần biến mất.
Mí mắt Trần Phỉ khẽ giật, đây là quy tắc Hắc Thần thiết lập. Ngay cả rời đi, còn tiếp tục bị lột da một lần. Quả nhiên là một chút chỗ tốt đều không nỡ để cho ra ngoài. Quả nhiên, tương lai người nơi này đều bị xem như trâu bò để bóc lột.
"Oanh!"
Trên bầu trời Hắc Thần Vực phát ra tiếng nổ thật lớn, một khe nứt bắt đầu xuất hiện. Toàn bộ Hắc Thần Vực từ rung động vừa rồi, lúc này biến thành lắc lư kịch liệt, giống như long trời lở đất. Bên ngoài khe nứt kia, loáng thoáng, có thể nhìn thấy mấy thân ảnh tồn tại.
Sơn Hải Cảnh muốn đánh tới Hắc Thần Vực không phải một, mà là một đám người. Thật sự đánh tới, chỉ sợ toàn bộ Hắc Thần Vực đều phải bị cày một lần. Hợp Khiếu Cảnh có thể sống sót hay không, liền thật sự hoàn toàn xem vận khí.
Thân thể Trần Phỉ bắt đầu trở nên hơi trong suốt, đã sắp được dời ra khỏi Hắc Thần Vực. Trần Phỉ nhìn về phía cửa Hắc Thần Điện, trong đám người còn thấy được không ít người quen.
Hạng Thiến Linh và mấy chủ quán đã giao dịch, còn có Tiêu Quang Kỷ gầy như que củi. Trần Phỉ còn nhìn thấy Trần Đạo Hằng và Hoàng Ngọc Hành của Lạc Thiên Các.
Những người này lúc này trên mặt đều mang theo vẻ lo lắng, hiển nhiên cũng không dám ở trong Hắc Thần Vực chờ lâu. Thầm nghĩ mau chóng rời đi, sợ bị Sơn Hải Cảnh chiến đấu ảnh hưởng.
Trần Đạo Hằng nhìn Trần Phỉ bên cạnh giếng, ánh mắt hơi nheo lại. Lại nhìn thấy người của Nguyên Thần Kiếm Phái này, nhìn bộ dáng trong suốt của đối phương lúc này, hiển nhiên đang muốn rời đi.
Vẻ mặt Trần Phỉ bất động, một trận cảm giác mất trọng lượng truyền đến, trước mắt lâm vào một mảnh hắc ám. Đợi Trần Phỉ mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt không phải là đáy biển, mà là ở trong một tầng sương mù đen.
Sắc mặt Trần Phỉ thoáng cái trở nên hơi khó coi. Hắc Thần Vực này có phải quá đáng hay không? Đổi lựa chọn rời đi, mất đi điểm cống hiến cùng với cảm ngộ một môn công pháp, những thứ này Trần Phỉ đều có chuẩn bị tâm lý. Nhưng mà bây giờ ngay cả rời đi, đều là giả dối? Hay là bởi vì Hắc Thần Vực bị tấn công, truyền tống xảy ra vấn đề?
Trần Phỉ nhìn bốn phía, phát hiện sương đen trước mắt hơi giống với hắc thạch, thuộc về một phần phong ấn. Vậy làm thế nào để rời khỏi đây? Mặc dù Trần Phỉ oán thầm Hắc Thần không thôi, nhưng cũng hiểu được lực lượng bản thể của đối phương khẳng định vô cùng cường đại.
Chỉ cần được giải phong một ít là có thể đối kháng phong ấn, sửa đổi quy tắc ở một mức độ nhất định. Càng có thể tại thời điểm giao dịch, tùy ý rút ra cảm ngộ công pháp của người khác. Đủ loại như thế, không chỗ nào không chứng minh Hắc Thần cường đại.
Ngay cả Hắc Thần bây giờ cũng chỉ đối kháng được với phong ấn, vậy Trần Phỉ làm sao có thể thoát khỏi phong ấn này? Trần Phỉ nhíu mày, chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì bên cạnh có gợn sóng, tiếp theo mấy bóng người liên tục xuất hiện, chính là những người vừa mới đến Hắc Thần Điện, chuẩn bị rời đi.
Kết quả những người này cũng giống như Trần Phỉ, bị chuyển đến nơi này. Giống như phản ứng vừa rồi của Trần Phỉ, những người này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt đều biến sắc, rõ ràng họ cũng không ngờ tới lựa chọn rời đi, lại chỉ đi được nửa đường.
“Nơi này là đâu?” Có người hỏi Trần Phỉ.
“Không biết, ta cũng chỉ đến trước các ngươi một chút thôi.” Trần Phỉ lắc đầu, trung thực trả lời.
Nhưng trong lòng Trần Phỉ có một suy đoán mơ hồ, nơi này hẳn là ngoại vi của Hắc Thần Vực, bởi vì Trần Phỉ có thể cảm nhận được, lực lượng phong ấn trên người yếu hơn trước không ít.
Dù Trần Phỉ vẫn không thể sử dụng được lực lượng ban đầu, nhưng cảm giác bị khóa chặt, hoàn toàn không giống với lúc trước. Nói cách khác, khoảng cách để rời đi, thật sự chỉ còn một bước nữa.
Nhưng chỉ một bước này, cũng có thể khiến người bị giam cầm ở nơi này mãi mãi, dù cho lực lượng phong ấn này yếu đi, cũng không phải là Hợp Khiếu Cảnh có thể chống lại được.
Phong ấn Hắc Thần Vực nhắm vào cường giả Sơn Hải Cảnh. Hợp Khiếu Cảnh so với Sơn Hải Cảnh chênh lệch quá xa. Một đám người bắt đầu khám phá sương đen xung quanh.
Trần Phỉ dừng lại tại chỗ, nơi này rất nhiều người chưa hiểu rõ bản chất của Hắc Thần Vực, nhưng Trần Phỉ biết, Hắc Thần bị phong ấn ở đây. Nhiều quy tắc tưởng chừng như mâu thuẫn trong Hắc Thần Vực, đều là kết quả của Hắc Thần và phong ấn đối kháng lẫn nhau.
Hắc Thần cần nhân loại và yêu thú giúp nó giải trừ phong ấn, vận chuyển hắc thạch, phá hỏng trận cơ. Còn phong ấn thì không mong muốn trong vực xuất hiện nhân loại hoặc yêu thú, như vậy sẽ không có ai giúp được Hắc Thần.
Cho nên, việc lựa chọn rời đi, không phải là Hắc Thần cho, mà là Hắc Thần buông lỏng hạn chế, để phong ấn tự động đưa người đi. Bởi vì người rời khỏi nơi này, đối với phong ấn là có lợi, nhưng hôm nay tại sao tất cả mọi người lại bị giam ở nơi này?
Ánh mắt Trần Phỉ không khỏi nhìn về Tử Hỏa Linh Lung Đan bên trong túi càn khôn, bởi vì những thứ này đổi được từ bên trong Hắc Thần Điện, đều bị nhiễm khí tức Hắc Thần, cho nên phong ấn không cho rời đi?
Trước kia bởi vì có Hắc Thần can thiệp, cho nên dù phong ấn không đồng ý, nhưng chỉ cần tuân theo quy tắc của Hắc Thần, cầm những đồ vật hoặc năng lực đổi được, vẫn có thể cưỡng chế rời đi. Nhưng hôm nay Hắc Thần rõ ràng gặp rắc rối, cho nên ngay cả quy tắc nhỏ này, cũng không để ý tới?
Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn xung quanh, bước vài bước vào sâu trong sương đen, những lực lượng này hoàn toàn thuộc về phong ấn, chứ không phải Hắc Thần. Suy đoán vừa rồi của Trần Phỉ, khả năng là thật rất cao.
Trần Phỉ lấy ra hộp ngọc từ túi càn khôn, cất phù văn dịch chuyển vào trong ô không gian. Tiếp đó lấy ra một cái lò luyện đan, ném toàn bộ Tử Hỏa Linh Lung Đan cùng hộp ngọc vào lò luyện đan, rồi lại ném lò luyện đan vào ô không gian.
Toàn bộ túi càn khôn thì không thể ném vào ô không gian được, không biết có phải do chúng là vật của không gian, tương xứng lẫn nhau hay không. Trước đây Trần Phỉ vì thử nghiệm ô không gian, đã trực tiếp dùng hư một cái túi càn khôn.
Hoàn thành hết thảy những việc này, Trần Phỉ cảm nhận rõ ràng được gông xiềng trên người mình yếu đi rất nhiều, thậm chí nguyên lực trong cơ thể cũng bắt đầu có thể chuyển động một chút.
Rõ ràng đối với người không bị Hắc Thần ô nhiễm, thái độ của phong ấn có vẻ khoan dung hơn rất nhiều. Nhưng Trần Phỉ vẫn không có cảm giác được dời đi, sương đen mờ mịt vẫn phong ấn Trần Phỉ.
Trần Phỉ nhíu mày, nếu như muốn nói đổi, ngoại trừ phù văn dịch chuyển cùng Tử Hỏa Linh Lung Đan ra, Trần Phỉ còn đổi một thứ, đó chính là ba lần cơ hội xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận