Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ - Chương 1224: Hỏi qua ta không có? (length: 12072)

Bia đá, núi trong đình có ba Khai Thiên cảnh, còn ở núi ngoài đình thì cũng có ba Khai Thiên cảnh đang vây công vòng bảo hộ của núi trong đình. Vòng bảo hộ dù đang rung động nhưng vẫn có thể trụ được một lúc.
Ở gần núi trong đình là khu dược điền, nhưng lúc này linh thực trong dược điền đã bị hái sạch.
“Xông vào động phủ, phải có trước có sau, những linh thực này là chúng ta thấy trước, lẽ ra phải thuộc về chúng ta chứ, ba vị sao cứ ép người quá đáng vậy?” Trong đình, Khiếu Hoa lớn tiếng nói.
“Các ngươi chậm chân thôi, để ba người bọn ta thấy rồi thì những linh thực này đương nhiên là có duyên với chúng ta.” Cảnh Tĩnh Thọ lắc đầu, thản nhiên đáp.
Hai bên đều là ba Khai Thiên cảnh, nhưng phía đối diện là ba Khai Thiên cảnh trung kỳ, còn bản thân Cảnh Tĩnh Thọ lại có tu vi Khai Thiên cảnh hậu kỳ.
Chưa kể đến hai đồng bọn, chỉ riêng Cảnh Tĩnh Thọ thôi cũng đủ sức chém giết Khiếu Hoa và những người kia.
Nếu không phải cấm chế của núi đình đang bị đối phương khống chế thì sự tình bên trong đã sớm kết thúc rồi.
“Vậy các hạ muốn gì?” Khiếu Hoa và hai Khai Thiên cảnh khác liếc nhau, giọng điệu đã mềm mỏng.
Ở trong động phủ này, người tu luyện thấp nhất cũng phải là Khai Thiên cảnh, có thể đoạt được bảo vật gì hoàn toàn tùy thuộc vào ai mạnh hơn. Không chỉ động phủ này, việc thám hiểm ở những nơi khác cũng vậy thôi.
Cái gọi là đến trước đến sau, căn bản chẳng ai tuân theo.
“Để các ngươi cho xem qua bảo vật trong nhẫn trữ vật thì hơi khó xử cho các ngươi, vậy thì tự giác giao hết linh thực lấy được ở dược điền đi, các ngươi có thể đi được rồi.”
Cảnh Tĩnh Thọ suy nghĩ một chút, cũng không muốn đuổi cùng giết tận, chỉ cần linh thực ở dược điền.
Hoằng Kình nghe Cảnh Tĩnh Thọ nói thì tỏ vẻ không cam tâm.
Ngọn núi trung tâm này rất lớn, toàn bộ sức mạnh trận pháp của động phủ đều tập trung trên đỉnh núi, cho nên nếu ở trong phạm vi ngọn núi, cảm giác sẽ bị quấy nhiễu nghiêm trọng.
Việc tìm thấy dược điền ở đây một phần là do may mắn, liệu có còn vận may như thế để tìm được nhiều linh thực nữa không thì khó nói.
Trong mắt Khiếu Hoa cũng thoáng hiện chút tiếc nuối, không khỏi nhìn về phía Đoạn Tuyên Trật - người duy nhất trong nhóm am hiểu trận pháp. Họ có thể cầm cự lâu như vậy trước các đòn tấn công của Cảnh Tĩnh Thọ, may mắn là nhờ Đoạn Tuyên Trật kích hoạt cấm chế núi đình.
“Ta có thể dùng cấm chế vây khốn hắn, nhưng hai người còn lại, các ngươi có giải quyết được không?”
Miệng Đoạn Tuyên Trật không hề cử động mà dùng thần hồn truyền âm cho Hoằng Kình và Khiếu Hoa.
Hoằng Kình và Khiếu Hoa liếc nhìn hai Khai Thiên cảnh trung kỳ bên cạnh Cảnh Tĩnh Thọ. Cùng cảnh giới, mạnh yếu ra sao thì phải đánh nhau mới biết được.
Nếu Đoạn Tuyên Trật có thể vây khốn Cảnh Tĩnh Thọ, thì vì số linh thực vừa rồi thu được trong dược điền, cho dù liều một phen cũng đáng.
Đến lúc đó chỉ cần lấy số linh thực đó rồi rời khỏi động phủ, xem như đã thu hoạch lớn, chuyến đi này không tệ.
Còn về chuyện Cảnh Tĩnh Thọ sẽ trả thù thì hắn không phải người của Huyền Linh vực, lại còn ở trong kết giới của các Thông Thiên Thụ khác nhau. Sau này chỉ cần cẩn thận một chút, cơ hội chạm trán cũng không cao.
"Được!" Khiếu Hoa truyền âm nói.
Hoằng Kình vừa định đáp lời thì bất chợt nhìn thấy Trần Phỉ xuất hiện từ đằng xa, đôi mắt không khỏi sáng lên.
"Mau nhìn, là nhân tộc Khai Thiên cảnh kia, Trần Phỉ." Hoằng Kình truyền âm nói.
Lúc trước, Huyễn tộc mở tiệc chiêu đãi nhân tộc, Phong tộc Khiếu Hoa và Xích tộc Hoằng Kình đã cố tình đến tìm hiểu xem Vu Mông tộc có đồng ý giao dịch về lãnh thổ cũ không.
Vào hôm đó, Khiếu Hoa và Hoằng Kình biết rằng nhân tộc chỉ có một Khai Thiên cảnh duy nhất, hơn nữa chỉ là Khai Thiên cảnh sơ kỳ.
Cho dù nhân tộc liên minh với Huyễn tộc, Khiếu Hoa và Hoằng Kình vẫn nảy sinh ý đồ khác.
Nhưng vì đã tu luyện nhiều năm, họ vẫn quen tìm hiểu kỹ mọi chuyện trước khi hành động và cũng muốn xem liệu có Khai Thiên cảnh khác tìm nhân tộc gây sự hay không.
Kết quả, nhân tộc không gây chuyện gì thì Huyền Linh vực lại xảy ra biến cố lớn.
Khiếu Hoa và Hoằng Kình may mắn thoát nạn trong tai họa Vũ tộc, nhưng các Khai Thiên cảnh khác trong tộc đều vong mạng.
Đợi đến khi Vũ tộc tiến vào Tâm Quỷ Giới, Hoằng Kình tính toán, dứt khoát dẫn cả tộc rời xa lãnh địa cũ để liên minh với các chủng tộc khác mà nương tựa.
Nghe Hoằng Kình nói, Khiếu Hoa và Đoạn Tuyên Trật đồng loạt ngẩng đầu lên, ba người Cảnh Tĩnh Thọ cũng dừng động tác, nhìn về phía sau.
Thấy chỉ là một Khai Thiên cảnh sơ kỳ, mặt Cảnh Tĩnh Thọ lại trở về bình tĩnh, tiếp tục tấn công cấm chế núi đình.
"Bằng hữu mới tới, nơi đây có chút tranh chấp, không nên liên lụy vào." Cảnh Tĩnh Thọ thản nhiên nói.
Vì cấm chế của ngọn núi trung tâm nên khi Trần Phỉ đến đây, Cảnh Tĩnh Thọ mới phát giác được, Trần Phỉ cũng vậy.
Trần Phỉ nhìn quanh núi đình một lượt, thấy được dược điền và vị trí trận nhãn ngay trên dược điền.
Trần Phỉ nghĩ một lát rồi lui về sau, dự định đi xem vị trí trận nhãn khác, lát nữa quay lại thì chuyện bên này cũng xong rồi.
"Trần huynh đệ, có phải Lê huynh đệ và những người khác đang ở gần đây không? Chúng ta phát hiện dược điền rồi, mau bảo họ đến!" Hoằng Kình đột nhiên lớn tiếng gọi Trần Phỉ.
Thân hình đang lui lại của Trần Phỉ hơi khựng lại, quay đầu nhìn Hoằng Kình.
Khi liếc qua vừa nãy, Trần Phỉ cũng đã nhận ra hai người Hoằng Kình. Chỉ là sau lần gặp ở Sóng Trời Thành, hai bên không còn chạm mặt nhau nữa.
Không thân không quen, Trần Phỉ chẳng có lý do gì để giúp họ cả.
Trần Phỉ định bỏ qua, không muốn dính vào những rắc rối này, nhưng không ngờ đối phương lại muốn kéo hắn xuống nước.
Nếu giờ Trần Phỉ quay người bỏ đi, đám Khai Thiên cảnh bên kia sẽ nghĩ rằng Trần Phỉ thật sự đến giúp đỡ.
Trong núi đình, Khiếu Hoa liếc nhìn Hoằng Kình, hiểu ý đồ của Hoằng Kình. Đây là muốn bớt đi một người của bên Cảnh Tĩnh Thọ.
Nếu Cảnh Tĩnh Thọ đuổi theo Trần Phỉ thì lát nữa, hắn và Hoằng Kình có thể hợp lực vây công Khai Thiên cảnh trung kỳ kia.
Chờ chém giết được tên Khai Thiên cảnh trung kỳ đó, rồi quay lại vây giết người Khai Thiên cảnh trung kỳ còn lại, cũng không thành vấn đề.
Cuối cùng phối hợp với sức mạnh cấm chế, cộng thêm sức mạnh của ba Khai Thiên cảnh trung kỳ bọn hắn, giữ chân Cảnh Tĩnh Thọ lại đây không phải là chuyện bất khả thi.
Còn về an nguy của Trần Phỉ, đã đến động phủ này rồi thì phải có chuẩn bị thân tử đạo tiêu thôi.
Đương nhiên, cũng có khả năng Trần Phỉ cực kỳ mạnh, nếu không Huyễn tộc đã không kết minh với nhân tộc có thực lực như vậy, biết đâu Trần Phỉ có thể ngăn cản một Khai Thiên cảnh trung kỳ thì sao.
Dù xét trên góc độ nào thì việc kéo Trần Phỉ vào cuộc đều là lựa chọn tốt nhất.
Đoạn Tuyên Trật hiểu ý của Hoằng Kình, không khỏi mỉm cười.
"Bằng hữu kia xin dừng bước, cho dù các ngươi có quen biết nhau hay không thì bây giờ ngươi chỉ có thể ở lại đây đã. Đợi mọi chuyện giải quyết xong, bằng hữu muốn đi lúc nào cũng không muộn!"
Cảnh Tĩnh Thọ nhíu mày, thấy vẻ mặt biến hóa của đám người kia, hình như là quen biết thật. Để đề phòng vạn nhất, Cảnh Tĩnh Thọ chỉ có thể giữ chân Khai Thiên cảnh sơ kỳ mới tới này lại.
"Trần huynh đệ mau đi, bằng sức của chúng ta không đấu lại bọn chúng đâu, chỉ khi nào tìm được Lê huynh đệ thì mới có cơ hội thắng!"
Khiếu Hoa nào có thể để Cảnh Tĩnh Thọ toại nguyện, Trần Phỉ phải ở lại, tuy rằng có thể hao tổn chút tinh lực của đối phương, nhưng nào bằng cách mạnh mẽ kéo người tới?
Cảnh Tĩnh Thọ không nói gì, vung lưỡi đao trong tay, một màn đao hình khuyên xuất hiện xung quanh, bao vây lấy Trần Phỉ.
Ý của Cảnh Tĩnh Thọ rất rõ ràng, nếu dám rời đi, hắn sẽ lập tức ra tay.
"Trần huynh đệ, hồ đồ rồi, mau đi đi, nếu ngươi không đi thì không kịp nữa đâu!"
Hoằng Kình thấy Trần Phỉ vẫn không nhúc nhích thì không khỏi nhíu chặt mày, quát lớn.
"Các ngươi làm như vậy, hình như không hỏi ý kiến của ta à?" Trần Phỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi bật cười.
Hắn vốn muốn đi đào Nguyên tinh thượng phẩm ở trận nhãn khác trước, không muốn lãng phí thời gian, vậy mà kiểu gì cũng bị kéo vào chuyện này được.
Nghe Trần Phỉ nói, đám người Cảnh Tĩnh Thọ khẽ giật mình, ý gì đây, ngươi một Khai Thiên cảnh sơ kỳ, còn cần phải hỏi ý kiến của ngươi sao?
Lẽ nào ngươi một Khai Thiên cảnh sơ kỳ lại có thể uy hiếp những Khai Thiên cảnh ở đây à?
Khiếu Hoa và Hoằng Kình liếc nhìn nhau, họ vừa nãy chính là dương mưu, dù Trần Phỉ có nghĩ gì, có làm gì thì kết quả cuối cùng cũng không khác nhiều.
"Trần huynh đệ, mau đi thôi!" Hoằng Kình giả mù sa mưa kêu lên lần nữa.
Nghe Hoằng Kình nói, mắt Trần Phỉ lập tức nhìn về phía Hoằng Kình.
Khi đối diện với Trần Phỉ, Hoằng Kình không hiểu sao tim đột nhiên đập thình thịch, có một cảm giác như họa lớn sắp ập đến.
Nhưng giờ phút này có cổ đình cấm chế phòng hộ, thậm chí cảnh giới cho còn ở càng phía trước, Trần Phỉ cho dù thực lực mạnh hơn, muốn đối với hắn thế nào, đều phải qua trước hai đạo cửa ải này.
Trần Phỉ nhìn Hoằng Kình, thân hình bỗng nhiên biến mất giữa không trung, lúc xuất hiện lại, đã ở ngoài cổ đình cấm chế.
Nhìn thấy Trần Phỉ đột nhiên xông tới, cảnh giới cho lông mày hơi nhíu lại, đồng thời một cỗ nộ khí dâng lên, hắn chỉ là muốn lấy linh thực mà thôi, tại sao lại buộc hắn phải đại khai sát giới!
Đao trong tay cảnh giới cho trong chốc lát chém về phía Trần Phỉ, hai người Khai Thiên cảnh trung kỳ khác cũng đồng loạt ra tay.
Đã tên Khai Thiên cảnh sơ kỳ này chủ động đưa tới cửa, hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ có chút át chủ bài, vậy thì toàn lực xuất thủ, trực tiếp bóp chết hắn đi. Trần Phỉ không nhìn phía sau, mà một cước đạp về phía cổ đình phía trước.
Nhìn Trần Phỉ làm vậy, vô luận là Khiếu Hoa ba người, hay cảnh giới cho đều cau mày, tư thái hoàn toàn không phòng ngự như vậy, đơn giản là đang chịu chết!
"Oanh!"
Một cước giáng xuống, cổ đình cấm chế chưa từng có chấn động, Đoạn Tuyên Trật đang chủ trì cấm chế sắc mặt đột biến, thân hình lảo đảo lui về sau một bước, tiếp đó một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra.
Sau một khắc, cổ đình cấm chế vốn ngăn cản cảnh giới cho bọn họ bấy lâu nay liền vỡ vụn.
"Keng!"
Công kích của cảnh giới cho bọn họ, bị kiếm thuẫn đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Kiếm thuẫn không hề nhúc nhích, cảnh giới cho bọn họ chẳng những không phá được kiếm thuẫn, ngược lại bị lực phản chấn từ kiếm thuẫn truyền tới đánh xuyên qua phòng ngự bên ngoài, sắc mặt từng người trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Ba người cảnh giới cho nhìn cấm chế cổ đình, lại nhìn kiếm thuẫn chắn ngang trước mặt, tâm thần đại loạn, giờ khắc này, sao bọn hắn không biết đã gặp một cường giả tuyệt đỉnh.
Không chút do dự, ba người cảnh giới cho lập tức bỏ chạy.
Khiếu Hoa ba người cũng muốn chạy, nhưng còn chưa kịp hành động, Trần Phỉ đã xuất hiện trước mặt Hoằng Kình, một chưởng tát vào mặt Hoằng Kình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận