Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 132: Tâm Quỷ Giới

“Được, muội dẫn ta đi.”
Trần Phỉ gật gật đầu, lấy tay lau mặt mình, trong nháy mắt thay đổi một bộ dáng khác, đồng thời xương cốt giòn vang, bất tri bất giác, cả người cao hơn một tấc, thân hình gầy đi một chút.
Bởi vì Trấn Long Tượng, khả năng khống chế tinh tế trên thân thể của Trần Phi ngày càng tinh xảo, ngay cả dịch dung thuật cũng thoáng cái tăng lên một cấp độ.
Hiện giờ cho dù là những cao thủ dịch dung nhìn thấy Trần Phỉ, cũng rất khó phát hiện ra bộ dáng hiện giờ của Trần Phỉ rốt cuộc là thật hay giả.
Tư Ức Nam nhìn thấy biến hóa của Trần Phỉ, không khỏi hơi giật mình, nhưng lập tức vui vẻ gật đầu, dẫn Trần Phi đi về phía trước.
Rẽ qua con hẻm bảy khúc tám vòng, Tư Ức Nam dừng ở trước một đình viện. So với đình viện lúc trước thuê, nơi này không thể nghi ngờ là hẻo lánh hơn không ít, cũng rách nát hơn rất nhiều.
“Gia gia ở bên trong.” Tư Ức Nam mở cửa phòng, đón Trần Phỉ vào.
Trần Phỉ nhìn gian nhà trước mặt, khẽ khịt mũi, ngửi thấy một ít mùi thảo dược.
Tư Ức Nam mở phòng ra, Trần Phỉ thấy một người nằm trên giường, chỉ cần nhìn bộ dáng thân hình, căn bản không phải là Tư Nguyên Hải.
“Chúng ta sợ cừu gia tìm tới, trốn đến nơi này, gia gia dùng bí pháp biến chính mình và muội thành bộ dáng như bây giờ.” Tư Ức Nam đi đến bên giường, nhìn Tư Nguyên Hải hôn mê bất tỉnh, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
“Là ai đang đuổi giết các ngươi?”
Trần Phỉ tiến lên nhìn Tư Nguyên Hải, khuôn mặt khô héo, tái nhợt không chút huyết sắc, nếu như không phải lồng ngực còn hơi phập phồng, sợ là đã bị người khác coi như đã chết.
“Muội cũng không biết, gia gia nói là cừu gia trước kia.” Tư Ức Nam lắc đầu.
Trần Phỉ nhíu mày, hiển nhiên Tư Nguyên Hải cũng không nói tình huống chi tiết cho tôn nữ của mình biết, chẳng qua cũng bình thường, dù sao thực tế tuổi của Tư Ức Nam cũng chỉ mười tuổi, cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Chỉ là nữ hài này trời sinh có lực lượng cường đại, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân Tư Nguyên Hải liều chết mang Tư Ức Nam theo bên người. So với những người khác trong gia quyến, Tư Ức Nam nếu mà ở lại chỗ ban đầu, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị bắt đi.
“Muội tới tìm ta, là có biện pháp cụ thể cứu gia gia muội sao?”
Tình huống của Tư Nguyên Hải khiến Trần Phỉ không biết phải xuống tay cứu chữa như thế nào. Trần Phỉ là một đan sư, biết một chút y thuật, nhưng dù sao cũng không phải là y sư chân chính, đối mặt với loại trọng thương nguy kịch này, Trần Phỉ thật sự không có biện pháp gì tốt.
“Có.”
Tư Ức Nam vội vàng gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Trần Phỉ, thấp giọng nói: “Thân thể gia gia kỳ thật không có bị thương tổn gì, nhưng tâm thần của ông ấy bị nhốt trong Tâm Quỷ Giới, không cách nào đi ra, cho nên mới dẫn đến thân thể ngày càng suy bại. Nếu như không kéo gia gia từ trong Tâm Quỷ Giới ra, gia gia sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.”
Nói xong lời cuối cùng, Tư Ức Nam không khống chế được thấp giọng khóc.
Từ nhỏ Tư Ức Nam đã có tình cảm tốt nhất với gia gia mình, Tư Ức Nam không cách nào tưởng tượng được tình cảnh gia gia ra đi trước mặt mình.
“Tâm Quỷ Giới?”
Trần Phi khẽ nhíu mày, sao cái tên này lại hơi quen thuộc, lần trước ở Quỷ Cảnh, tăng nhân kia nói mình ở trong Tâm Giới. Hai nơi này là có liên hệ gì sao?
“Đó là một nơi rất nguy hiểm, chỉ có tâm thần mới có thể bước vào. Gia gia bởi vì trọng thương, bị quỷ dị ông ấy khống chế kéo vào trong Tâm Quỷ Giới. Muội đã tiến vào hai lần, muốn tìm gia gia về, đều thất bại, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.” Tư Ức Nam hai mắt đẫm lệ nói.
“Muội muốn cùng ta tiến vào Tâm Quỷ Giới sao? Tâm Quỷ Giới rốt cuộc là nơi nào?”
Trần Phỉ không cự tuyệt, hai người Tư Nguyên Hải đã cứu mình, ân tình này, Trần Phỉ sẽ không quên. Nhưng cái tên Tâm Quỷ Giới này, nghe cũng không phải là chỗ tốt gì.
Tư Nguyên Hải bị quỷ dị mình khống chế kéo vào trong đó, trong Tâm Quỷ Giới toàn bộ đều là quỷ dị?
“Muội cũng không thể giải thích rõ ràng, gia gia chỉ nói, Ngự Quỷ nhất mạch chúng ta, thành bởi Tâm Quỷ Giới, bại cũng bởi Tâm Quỷ Giới. Trước kia gia gia cũng dẫn muội vào vài lần, nhưng chỉ trải nghiệm tại chỗ, cũng không có xâm nhập.” Tư Ức Nam lắc đầu.
Trần Phỉ nhíu mày, chỉ có tâm thần bước vào, Tâm Quỷ Giới kia chỉ sợ cũng là quỷ dị khắp nơi, khí huyết khắc chế quan trọng nhất của võ giả, liền trở thành vật trang trí.
Chẳng qua bởi vì không có khí huyết, ngọn nguồn hấp dẫn quỷ dị cũng biến mất, ngược lại cũng thành một loại cân bằng khác.
“Trần đại ca, đây là Tâm Chúc, sau khi đốt lên, thi triển bí pháp, chúng ta có thể tiến vào Tâm Quỷ Giới. Trong Tâm Quỷ Giới, cây Tâm Chúc này cũng sẽ tồn tại, nó có thể che chở chúng ta, không khiến cho những quỷ dị khác chú ý. Nhưng mỗi một lần, chỉ có thể đốt một cây.”
Tư Ức Nam lấy từ trong ngực ra một ngọn nến trắng, có hơi giống với ngọn nến trắng dẫn quỷ, nhưng có một chút khác biệt, ít nhất không có loại mùi vị cổ quái đó.
“Trong Tâm Quỷ Giới, còn có cấm kỵ nào khác không?” Trần Phỉ hỏi.
“Có, gia gia đã nói qua, trong Tâm Quỷ Giới, không nên đàm luận tên người, cũng không nên nói quá khứ của người khác, tốt nhất là không nên nói chuyện, càng không nên tò mò, bằng không sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.” Tư Ức Nam thấp giọng nói.
“Vậy nếu thân thể gặp nguy hiểm, phải làm sao bây giờ?” Trần Phỉ nhìn thoáng qua xung quanh, nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng không có nghĩa là sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Đặc biệt là Tư Nguyên Hải còn có cừu gia, nếu mà vừa vặn tìm được nơi này, vậy bọn họ chẳng phải là uổng phí.
“Trước khi tiến vào, toàn bộ đình viện sẽ có trận thế cảnh giới, chỉ cần có người hoặc là công kích đến, trận thế sẽ trực tiếp đánh thức chúng ta, đến lúc đó vô luận tâm thần chúng ta ở nơi nào trong Tâm Quỷ Giới, đều có thể bình yên trở về.”
Tư Ức Nam giải thích: “Ngoại trừ trận thế, chúng ta còn có một món ngọc bội phòng hộ, cũng có thể giúp chúng ta ngăn cản một lần công kích.”
Trần Phỉ khẽ gật đầu, xem ra Ngự Quỷ nhất mạch đối với phương diện này, đã có đủ phương án. Nhưng đây là chuyện bình thường, nếu không đảm bảo an toàn cho thân thể của mình trước, sao dám dễ dàng để cho tâm thần của mình rời đi.
Trần Phỉ tiến lên nghiêm túc xem xét tình huống của Tư Nguyên Hải, quả thật không thể lạc quan, nếu như không can thiệp, chỉ sợ trong vòng một hai ngày tới, sẽ phải rời đi.
“Cho huynh mấy canh giờ, đến lúc đó huynh theo muội tiến vào Tâm Quỷ Giới!”
Tĩnh Nguyên Quyết còn thiếu một chút là có thể đại viên mãn, nếu như lấy tâm thần tiến vào Tâm Quỷ Giới, vậy nghĩ đến tâm thần lực cũng là một mấu chốt.
“Được, Trần đại ca, huynh có thể đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.” Tư Ức Nam tuy rằng lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết Trần Phỉ phỏng chừng là muốn chuẩn bị một vài thứ.
Trần Phỉ đi tới phòng bên cạnh, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện Tĩnh Nguyên Quyết.
Từ khi đạt được Tâm Nguyên Quyết đến dung hợp thành Tĩnh Nguyên Quyết, thời gian đã trôi qua rất lâu, Trần Phỉ mỗi ngày cũng cần tu không ngừng, đến hôm nay, rốt cuộc sắp tu luyện đến trạng thái đại viên mãn.
Một canh giờ hai canh giờ, hai mắt Trần Phỉ vốn nhắm nghiền đột nhiên mở ra, dường như có một đạo ánh sáng lóe lên trong mắt Trần Phỉ.
“Vậy mà còn có thêm một đặc tính, không uổng công tốn nhiều điểm cống hiến như vậy đổi lấy.”
Trần Phỉ cảm giác được Tĩnh Nguyên Quyết đại viên mãn, sau đó truyền đến cảm ngộ, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Lúc trước sau khi Tĩnh Tâm Quyết đại viên mãn, có thêm một đặc tính tương tự như thời gian chậm lại, có thể khiến cho Trần Phỉ trong nháy mắt, nắm giữ toàn bộ tình huống xung quanh.
Mà bây giờ Tĩnh Nguyên Quyết đại viên mãn, thời gian chậm lại vẫn còn, đồng thời còn có thêm một đặc tính tương tự như sát na vĩnh hằng, đặc tính này ngoại trừ tiếp tục tăng cường thời gian chậm lại ra, Trần Phỉ còn có thể kéo địch nhân vào thế giới gần như đình trệ kia.
Trong khoảnh khắc đó, tư duy của Trần Phỉ có thể vận chuyển bình thường, mà tư duy của địch nhân sẽ bị đình trệ trong chốc lát, giống như bị cắt đứt.
Đương nhiên, loại năng lực tâm thần công kích này, hiệu quả như thế nào, ngoại trừ cường độ tâm thần lực bản thân Trần Phỉ, còn phải xem trình độ tâm thần lực của đối phương.
Nếu như đối phương mạnh hơn Trần Phỉ quá nhiều, tỷ như cường giả Luyện Khiếu Cảnh, nếu Trần Phỉ dám dùng ra sát na vĩnh hằng, chỉ sợ người khác còn chưa làm gì, tâm thần lực bản thân Trần Phỉ sẽ bùng nổ.
Có thêm một chiêu thức công kích tâm thần, đối với Trần Phỉ mà nói, xem như là một niềm vui ngoài ý muốn. Tay phải Trần Phỉ mở ra, một ít mảnh vỡ xuất hiện trong tay Trần Phỉ.
Đây là mảnh vỡ còn lại sau khi tâm châu bị vỡ. Trần Phỉ cũng không biết mấy thứ này có tác dụng hay không, có thể mang đến Tâm Quỷ Giới hay không, nhưng trước tiên mang theo bên người, cũng sẽ không chịu thiệt.
Điều chỉnh một lát, Trần Phỉ đi tới phòng Tư Nguyên Hải.
“Trần đại ca?”
Tư Ức Nam ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phỉ, vẻ mặt khẽ động, cảm giác chỉ là một hồi không nhìn thấy, Trần Phỉ cho nàng cảm giác, giống như lại xảy ra một chút biến hóa.
Nhưng muốn nói cụ thể ở chỗ nào, Tư Ức Nam lại không hình dung ra được.
“Có thể tiến vào Tâm Quỷ Giới rồi.” Trần Phỉ trầm giọng nói.
“Cảm ơn Trần đại ca!”
Trên mặt Tư Ức Nam thoáng cái nở ra nụ cười, cúi đầu thật sâu với Trần Phỉ. Trần Phỉ khẽ thở dài một hơi, Tư Nguyên Hải xảy ra chuyện, làm cho hùng hài tử lúc trước này, dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Không nói cái này, trước kia Tư Ức Nam nhìn thấy Trần Phỉ, cũng sẽ không gọi là đại ca gì, có thể có một cái “Uy”, đều xem như tương đối quen thuộc với hắn.
Tư Ức Nam từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội, tiếp theo đốt Tâm Chúc lên, một cỗ hương thơm nhàn nhạt phiêu đãng ra, làm cho người ta ngửi thấy, có một loại cảm giác buồn ngủ.
Tư Ức Nam quay đầu nhìn về phía Trần Phỉ, thấy Trần Phỉ gật đầu, hai tay Tư Ức Nam bắt đầu bóp ấn.
Một vòng gợn sóng lấy hai tay Tư Ức Nam làm điểm xuất phát, hơi nhộn nhạo về bốn phía, khối ngọc bội kia đột nhiên trôi nổi lên, tiếp theo thoáng cái phóng ra một vòng sáng nhạt, bao phủ hai người Trần Phỉ lại.
Vốn dĩ cảm giác buồn ngủ nhẹ nhàng đột nhiên tăng lên, nhưng Trần Phi cũng không có cự tuyệt cảm giác này, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau một khắc, Trần Phỉ cảm giác tâm thần của mình hoảng hốt, đột nhiên, ánh mắt Trần Phỉ mở ra.
Không có phòng ốc, không có Tư Nguyên Hải, chỉ có Tư Ức Nam đứng ở một bên. Nhưng Tư Ức Nam đã khôi phục bộ dáng mười tuổi lúc trước, mà không phải bộ dáng thiếu nữ.
Trần Phỉ nhìn xung quanh, giờ phút này bọn họ đang đứng trên một bình nguyên khổng lồ, Tiên Vân thành sớm đã biến mất không thấy, ngược lại mấy dãy núi xa xa như ẩn như hiện, hình dáng đại thể trùng khớp với dãy núi bên ngoài Tiên Vân thành.
Trần Phi cúi đầu liếc nhìn chính mình, quần áo vẫn như trước, nhưng trắng hơn rất nhiều, mất đi màu sắc vốn có. Không chỉ là quần áo, Trần Phỉ nhìn xung quanh, đều là loại trắng đen này, ở thế giới này, không có màu sắc.
Tư Ức Nam nhẹ nhàng chạm vào tay Trần Phỉ, chỉ chỉ phía trước, ý bảo Trần Phỉ đi theo nàng.
Trần Phỉ nhìn đồ vật trong tay Tư Ức Nam, ngoại trừ Tâm Chúc kia, còn có một chiếc nhẫn ngọc lục bảo cổ xưa, Trần Phỉ nhớ tới, đây là thứ mà Tư Nguyên Hải ngày thường đều mang theo bên người.
Dựa vào cái này để xác định vị trí tâm thần của Tư Nguyên Hải sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận