Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 618. Kỳ nhân chi đạo

Chương 618. Kỳ nhân chi đạo
"Không trả lời, ngươi cũng có chút cốt khí!"
Trần Phỉ tự mình nói, tay phải nắm lấy đầu Vũ Kỳ Vũ càng ngày càng dùng sức.
Vũ Kỳ Vũ nghe được lời của Trần Phỉ, trực tiếp sửng sốt, gã gật đầu, vừa rồi gã rất dùng sức gật đầu, không phải không đáp lại.
Vũ Kỳ Vũ há to miệng, muốn nói chuyện, nhưng yết hầu a vài tiếng, lại phát hiện mình một câu cũng nói không nên lời, cảm giác được bàn tay trên đầu mình càng ngày càng dùng sức, một nỗi sợ tử vong bao trùm toàn thân Vũ Kỳ Vũ.
Vũ Kỳ Vũ liều mạng giãy dụa, cố gắng chứng minh mình muốn phối hợp, nhưng hết lần này tới lần khác, lực lượng toàn thân đều bị khống chế, gọi là giãy dụa chỉ là thân thể rung động rất nhỏ.
"Vẫn không nói? Được, ta đây thành toàn cho ngươi!"
Thanh âm của Trần Phỉ nổ tung bên tai Vũ Kỳ Vũ, hai má Vũ Kỳ Vũ nghẹn đến đỏ bừng, vừa rồi còn có thể gật đầu, giờ phút này ngay cả gật đầu cũng không thể làm được, chỉ có thể chậm rãi cảm giác bàn tay trên đầu càng ngày càng chặt.
Cơn đau dữ dội bắt đầu xuất hiện trong đầu và nỗi đau này ngày càng lớn hơn.
Trong thoáng chốc, Vũ Kỳ Vũ cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống như đã từng quen biết, bỗng nhiên, Vũ Kỳ Vũ nhớ tới, ngay mấy ngày trước, gã đã giết chết một người như vậy.
Đối phương đã cầu xin tha thứ, nhưng Vũ Kỳ Vũ mắt điếc tai ngơ, tự mình xé rách da thịt trên người đối phương, cuối cùng để cho đối phương chết trong tiếng kêu rên.
Hiện giờ da thịt của mình không bị xé rách, nhưng đầu đã hoàn toàn biến dạng.
Đây là báo ứng sao?
Hóa ra báo ứng thật sự tồn tại!
Trong đau đớn vô biên, Vũ Kỳ Vũ cảm thấy trước mắt tối sầm, mang theo vẻ không cam lòng cùng một tia hối hận, hoàn toàn mất đi tất cả ý thức.
Trần Phỉ đứng lên, vung tay phải lên, thân thể Vũ Kỳ Vũ hóa thành bột phấn biến mất không thấy.
Sau khi bước vào đình viện, Trần Phỉ liền thi triển Nhập Mộng Quyết với Vũ Kỳ Vũ, đối với loại võ giả chỉ là Luyện Thể Cảnh này, Vũ Kỳ Vũ không có chút sức phản kháng nào, đã bị Trần Phỉ nhìn cả đời.
Lòng người rốt cuộc có thể ác độc tới trình độ nào, có lẽ trên người Vũ Kỳ Vũ có thể giải thích một ít.
Rõ ràng đều bị hải yêu nuôi nhốt, nhưng sau khi Vũ Kỳ Vũ đạt được một chút quyền lợi, ngược lại bắt đầu tra tấn người cùng thành.
Nội tâm của gã đã bị bóp méo hoàn toàn, thậm chí còn thích thú với việc ngược đãi giết người. Một khi đã như vậy, Trần Phỉ cũng không ngại để cho đối phương tự mình cảm thụ một lần, người bị gã giết, lúc ấy gặp phải cảm thụ như thế nào.
Trần Phỉ không có ý định làm thẩm phán giả gì, cũng sẽ không đi khắp nơi đánh kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu, nhưng nếu đã gặp, có năng lực, Trần Phỉ cũng không ngại ra tay một lần.
Đối với người như Vũ Kỳ Vũ, giết chết gã, Trần Phỉ sẽ không có bất kỳ do dự nào.
Trần Phỉ nhìn thoáng qua thị nữ bên cạnh, đánh vào một đạo nguyên lực, thương thế trong cơ thể thị nữ nhanh chóng khôi phục, Trần Phỉ nhìn toàn bộ đình viện một cái, thân hình chớp động, biến mất tại chỗ.
Vũ Kỳ Vũ cũng không biết người ban đầu của đình viện này đi nơi nào, ở chỗ này, kỳ thật Vũ Kỳ Vũ cũng chỉ là một tiểu nhân vật, đình viện này hiện giờ chân chính thuộc về Điền Đạo Sinh.
Trong Phượng Hồ Thành, Điền Đạo Sinh đã xem như là người có mặt mũi, quyền thế không nhỏ, người như Vũ Kỳ Vũ, chỉ là người hầu của Điền Đạo Sinh mà thôi.
Trần Phỉ đi vào trong thư phòng của Điền Đạo Sinh, Điền Đạo Sinh đang hứng thú viết chữ, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.
Điền Đạo Sinh trời sinh tính cẩn thận lập tức cảm giác được không thích hợp, vừa muốn lớn tiếng quát to, thân thể không khỏi cứng đờ, tiếp đó quên mất tất cả mọi chuyện.
Một lát sau, Điền Đạo Sinh chớp mắt, nhìn bốn phía, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, mình đang làm cái gì?
Điền Đạo Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua chữ viết trên thư án, mới giật mình nhớ tới chữ viết của mình.
Điền Đạo Sinh không khỏi lắc đầu, viết chữ vậy mà cũng có thể thất thần.
Điền Đạo Sinh cầm lấy bút lông trên thư án, đột nhiên phát hiện cánh tay của mình đang không ngừng run rẩy, mà loại run rẩy này đúng là không cách nào khống chế.
Trong ánh mắt Điền Đạo Sinh lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, mặc dù gần đây hàng đêm quất roi, nhưng nền tảng võ giả bày ở nơi đó, tuyệt đối không nên như thế.
Mà Điền Đạo Sinh không biết chính là, mệnh gã đã không còn lâu, trước khi Trần Phỉ đi đã đánh một đạo kình lực vào trong cơ thể hắn, trong vòng ba ngày, Điền Đạo Sinh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho dù là Hợp Khiếu Cảnh khác tới, cũng tuyệt đối không cứu được Điền Đạo Sinh. Bởi vì Trần Phỉ hoàn toàn chặt đứt sinh cơ của Điền Đạo Sinh.
Trừ phi có người nguyện ý cho Điền Đạo Sinh loại thánh dược trị thương tương tự như Thất Bảo Hồi Hồn Đan, mà cuối cùng cũng chỉ có thể kéo dài một tháng mà thôi, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Trần Phỉ giống như những bần dân khác, đi lại trong bóng tối, rất nhiều bần dân không dám đứng dưới ánh mặt trời, sợ đưa tới một trận đánh đập tàn nhẫn. (bần dân: người nghèo)
Mà đánh đập tàn nhẫn như vậy, kết quả chính là tàn phế.
Giết người, những người đó sẽ không tùy ý giết, dù sao tất cả mọi người đều thuộc về hải yêu, nếu người chết quá nhiều, những người nắm giữ một chút quyền lực này, kết cục cũng không khá hơn là bao.
Bên ngoài Phượng Hồ thành, hiện giờ được khai khẩn rất nhiều ruộng đất, chuyên dùng để trồng lương thực.
Hải yêu nuôi nhốt nhân loại, nhưng sẽ không cung cấp thức ăn cho họ, người Phượng Hồ thành muốn sống, nhất định phải tự mình nuôi sống chính mình, những ruộng đất này chính là sinh ra như vậy.
Trước khi hải yêu đi tới Thiên Vũ Minh, thành trì như Phượng Hồ thành, mỗi ngày sẽ có lương thực được gửi đến từ các thị trấn xa xôi hơn.
Nhưng bây giờ người ở những thị trấn đó, đã bị hải yêu nuốt toàn bộ.
Trong thị trấn đã sớm không còn một bóng người. Muốn sống sót, chỉ có thể đi tới thành trì như Phượng Hồ thành, chịu những hải yêu này che chở.
Nếu như chạy khỏi Phượng Hồ thành, vậy khả năng không chạy được bao xa, sẽ bị những tiểu hải yêu khác trong biển phát hiện, sau đó trực tiếp bị nuốt chửng.
Những tiểu hải yêu kia cũng không có thói quen nuôi nhốt nhân loại, phát hiện một người, liền nuốt một người, không có bất kỳ do dự.
Chạy trốn, là một con đường chết. Không trốn, ngay cả kéo dài hơi tàn cũng không tính, chẳng qua là trì hoãn thời gian tử vong mà thôi.
Bành Hoài Đào xanh xao vàng vọt, dùng sức cuốc ruộng, nhưng chỉ vài cái, sắc mặt đã bắt đầu trở nên tái nhợt, lắc lư, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Luyện Tạng Cảnh, chỉ đợi mài dũa một phen là có thể thử đột phá Luyện Khiếu Cảnh.
Nhưng đó là trước kia, hiện giờ Bành Hoài Đào đã bị phế bỏ tu vi, chính bởi vì như thế, bây giờ thể chất cũng không bằng người bình thường, hơi lao động một phen, cũng có chút ăn không tiêu.
Nhưng Bành Hoài Đào không dám ngã xuống, ngoài ruộng đất, có mấy người giám sát, nếu Bành Hoài Đào dám ngã xuống, chờ đợi hắn chính là gậy gộc gia thân.
Vốn bởi vì tu vi bị phế mà thân thể yếu ớt, nếu lại bị đánh đập một phen như vậy, Bành Hoài Đào sợ là phải chân chính ngã xuống, vĩnh viễn không thể đứng lên.
Bành Thiện Vinh nhìn thấy tình huống của Bành Hoài Đào, lén lút dời qua, giúp Bành Hoài Đào việc đồng áng.
Lao động đến giữa trưa, rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi chốc lát, Bành Hoài Đào cơ hồ mềm nhũn ngã xuống dưới bóng cây, Bành Thiện Vinh đưa bình nước bên hông vào miệng Bành Hoài Đào, đút mấy ngụm nước cho Bành Hoài Đào.
"Vinh bá, bác nói xem, con còn có thể sống bao lâu nữa?"
Uống chút nước, Bành Hoài Đào bình tĩnh lại, nhìn về phía Bành Thiện Vinh, sâu trong ánh mắt mang theo một chút tĩnh mịch, hắn sắp kiên trì không nổi.
"Không cần nói như vậy, gia chủ nhất định sẽ nghĩ biện pháp đến cứu trợ." Bành Thiện Vinh thoáng có chút kích động nói.
"Cứu như thế nào, không cứu được." Bành Hoài Đào nhẹ giọng cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.
"Khẳng định có biện pháp, khẳng định có biện pháp." Thanh âm Bành Thiện Vinh trở nên sa sút, đã qua lâu như vậy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bành Tự Minh.
Bành gia nhiều người như vậy, ban đầu tràn đầy chờ mong, đến cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng.
Trước kia trong mắt bọn họ, cường giả Hợp Khiếu Cảnh không gì không làm được, hóa ra cũng có quá nhiều chuyện không thay đổi được. Cho tới bây giờ, Bành Thiện Vinh cũng không biết người Bành gia còn sống bao nhiêu.
Chẳng lẽ, chỉ còn lại hắn cùng Bành Hoài Đào?
"Ăn trước đi, lát nữa sẽ không có thời gian ăn." Bành Hoài Đào lấy thức ăn từ bên hông ra, chậm rãi nhét vào trong miệng.
Các hạt thô cọ xát vào lưỡi và miệng, vài tháng trước, thức ăn mà ngay cả lợn và chó cũng không ăn, bây giờ đã trở thành thức ăn chính của họ.
Cho tới bây giờ, Bành Hoài Đào thậm chí đã hoàn toàn quen với vị của nó, không thể không nói, con người trong nghịch cảnh, thật sự có thể thích ứng rất nhiều thứ.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, bắt đầu làm việc trở lại.
Trên gương mặt Bành Hoài Đào vốn đã khôi phục một tia huyết sắc, lại lần nữa tiêu tán, làm cho người ta hoài nghi một khắc sau, Bành Hoài Đào sẽ hoàn toàn ngã xuống.
Nhưng cho đến khi màn đêm buông xuống, Bành Hoài Đào cũng không ngất xỉu.
Mặc dù trong lòng có tử chí, nhưng kinh nghiệm tu luyện võ đạo lúc trước, cuối cùng vẫn rèn luyện tâm chí Bành Hoài Đào, chưa tới thời điểm cuối cùng, tuyệt không dễ dàng buông tha.
"Lại sống thêm một ngày!"
Trong căn phòng đổ nát, Bành Hoài Đào nhìn bầu trời, thì thào tự nói.
Hiện giờ trong Phượng Hồ thành, thứ gì cũng ít, duy chỉ có phòng là rất nhiều, bởi vì người chết quá nhiều, cho nên cũng không có phát sinh hiện tượng mấy người chen chúc một phòng.
"Nghị lực của ngươi cũng không kém, tu vi phế bỏ này, sau này cũng có thể tu luyện lại."
Một thanh âm vang lên ở bên tai Bành Hoài Đào, Bành Hoài Đào cả kinh, quay đầu nhìn lại, không biết lúc nào, một bóng đen xuất hiện ở trong phòng.
"Ngươi là ai!"
Bành Hoài Đào ngồi dậy, nhìn Trần Phỉ, nghĩ đến lời nói vừa rồi của đối phương, trong ánh mắt tràn đầy kinh nghi bất định. Có một chút hy vọng, nhưng lại sợ đây là vọng tưởng của mình, sau đó lại càng thất vọng hơn.
"Bành Tự Minh nhờ ta tới, đi theo ta."
Một khối ngọc bội bay đến trước mặt Bành Hoài Đào, Bành Hoài Đào nhìn hoa văn trên ngọc bội, thân hình hơi rung động, rốt cuộc, rốt cuộc có người tới cứu bọn họ sao!
Trong bóng đêm, Trần Phỉ mang theo ba người Bành Hoài Đào, xuất hiện ở ngoài Phượng Hồ thành.
Ngoại trừ Bành Hoài Đào và Bành Thiện Vinh, còn có một tỷ tỷ của Bành Hoài Đào là Bành Nguyệt Lan.
Bành Hoài Đào và Bành Nguyệt Lan là hai người Bành Tự Minh chỉ định, mang về bất kỳ một người nào đều có thể lấy được Thiên Cương Linh Chi từ trong tay Bành Tự Minh.
Dung mạo Bành Nguyệt Lan vốn là thượng giai, nhưng giờ phút này trên mặt có một vết sẹo nhỏ dài, hơn nữa trên người mang theo một cỗ chua thối, chỉ là trong ánh mắt còn lộ ra một tia sáng ngời.
Không biết có phải do những nguyên nhân này hay không, khi Trần Phỉ tìm được Bành Nguyệt Lan, phát hiện tuy rằng nàng cũng sống ở tầng dưới chót, nhưng tính mạng thì không cần lo lắng.
Ngoài mấy chục dặm, trong một đình viện ở Phượng Hồ thành.
Khấu Mậu Giang nhìn tin tức trên trận bàn trước mắt, ánh mắt hơi nheo lại, Bành Hoài Đào cùng Bành Nguyệt Lan hội hợp cùng một chỗ, còn có lão bộc Bành Thiện Vinh kia, rốt cuộc có Hợp Khiếu Cảnh mạo hiểm tới Phượng Hồ thành sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận