Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ - Chương 1427: Ngôn xuất pháp tùy (length: 12134)

Trong không gian bên trong tối đen như mực, không một tia ánh sáng. Trần Phỉ có thể nhìn rõ mọi thứ trong không gian này là bởi vì y là chủ nhân của nó.
Sau khi Hắc Ngọc được đưa vào không gian, mọi thứ vẫn bình lặng như trước.
Nhưng mảnh ngọc trong suốt kia giờ đây lại như bị một giọt mực nhỏ vào, màu sắc bắt đầu thay đổi.
Trần Phỉ, người luôn dõi theo không gian, đôi mắt bỗng sáng lên, quả nhiên là có tác dụng.
Y vẫy tay, lấy ra mảnh ngọc đã chuyển xám khỏi không gian, để nó lơ lửng giữa không trung. Trần Phỉ quan sát lực lượng ẩn chứa trong mảnh ngọc, trên mặt không khỏi nở một nụ cười.
Lực lượng trong ngọc mang sức mạnh hủy diệt pháp đạo, giờ đây thứ sức mạnh này còn rất nhỏ, nhưng đó là vì lượng lực trong ngọc còn ít. Chờ đến khi mảnh ngọc hoàn toàn hóa đen, chắc chắn sức mạnh của nó sẽ tương đương với lúc Triệu Văn Tự thi triển.
Trần Phỉ rời mắt khỏi mảnh ngọc, nhìn về không gian hư ảo.
Khi nãy, y chỉ là thử liều thôi, nào ngờ không gian này thật sự có thể cung cấp sức mạnh cho ngọc phiến. Kết quả, điều bất ngờ cứ thế ập đến.
Không gian ẩn chứa sức mạnh thời gian, không gian, điều này là không thể nghi ngờ. Nó có thể cung cấp sức mạnh cho ngọc phiến, có lẽ sức mạnh hủy diệt pháp đạo của Hắc Ngọc này cũng đến từ thời gian và không gian.
Chỉ là, không ai biết làm sao mà hai loại sức mạnh đó có thể phối hợp, dung hợp rồi sinh ra sức mạnh hủy diệt pháp đạo bá đạo kia. Trần Phỉ cũng không thể nào biết, vì đến giờ y vẫn chưa hiểu rõ bản chất của không gian này.
Một dòng nguyên lực xuất hiện trên đầu ngón tay Trần Phỉ, y chạm nó vào mảnh ngọc trước mặt.
Một gợn sóng khuếch tán, không gian xung quanh mảnh ngọc âm thầm vỡ vụn, một cái lỗ đen xuất hiện trong đại điện.
Mảnh ngọc xám kia giờ đây lại trở lại trong suốt, đây là do Trần Phỉ cố ý phóng thích lực lượng trong ngọc, để nó quay về trạng thái ban đầu, không có sức mạnh.
Trần Phỉ làm vậy, tự nhiên là để luyện hóa ngọc phiến.
Khi xưa, Triệu Văn Tự đã mất đến vạn năm mới luyện hóa được Hắc Ngọc. Việc Triệu Văn Tự luyện hóa khó khăn như vậy chính là do sức mạnh hủy diệt pháp đạo bên trong ngọc.
Triệu Văn Tự vừa phải đề phòng sức mạnh Hắc Ngọc làm bị thương mình, vừa phải chậm rãi luyện hóa, tốc độ nhanh được mới là lạ.
Giờ Trần Phỉ đã biết không gian có thể cung cấp sức mạnh cho Hắc Ngọc, vậy thì chắc chắn y phải luyện hóa trước, tránh để về sau phải bó tay bó chân.
Nguyên lực và thần hồn của Trần Phỉ bao phủ lấy ngọc phiến hoàn toàn. Lúc này ngọc phiến không khác gì một xác không hồn. Gần như chỉ trong chớp mắt, Trần Phỉ đã luyện hóa hoàn toàn nó.
Trần Phỉ thử chỉ huy ngọc phiến, thấy điều khiển nó như tay mình, hết sức thuận lợi, bèn cất lại ngọc phiến vào trong không gian.
Mảnh ngọc trong suốt, chỉ một lát sau đã biến thành màu mực, rồi thành màu đen sâu thẳm. Thời gian để nó đổi màu thậm chí còn chưa đến mười hơi thở.
Trần Phỉ thả không gian ra, Hắc Ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay y, nhắm mắt cảm nhận lực lượng bên trong, ba lần!
Số lần sử dụng của nó giống hệt Triệu Văn Tự, khác ở chỗ, Triệu Văn Tự chỉ có thể dùng Hắc Ngọc ba lần, sau ba lần thì nó trở về trong suốt. Còn Trần Phỉ, dùng hết ba lần, chỉ cần mười hơi thở là có thể phục hồi lại sức mạnh của Hắc Ngọc.
Việc Hắc Ngọc chỉ nạp được lực lượng ba lần, không phải do vấn đề ở không gian, mà là do bản thân Hắc Ngọc chỉ chứa được từng đó sức mạnh.
Một kích của nó mang sức mạnh đỉnh phong Cửu giai, thậm chí còn mạnh hơn cả sức mạnh Cửu giai đỉnh phong, có hiệu quả cực kỳ lớn trong việc phá trận và bài trừ chướng ngại.
Trận chiến với Triệu Văn Tự cũng coi như giúp Trần Phỉ làm quen với sức mạnh của Hắc Ngọc.
Trần Phỉ lật tay cất Hắc Ngọc vào trong tay áo. Đây quả thực là một thu hoạch nằm ngoài dự kiến. Lần nghiên cứu này của y chỉ là thử nghiệm, thật ra trong lòng không ôm nhiều kỳ vọng.
Có Hắc Ngọc này, Trần Phỉ và các cường giả đỉnh phong Cửu giai khác không còn ở thế tương đương, mà y có xác suất cực lớn có thể trảm sát cường giả đỉnh phong Cửu giai.
Tu vi trung kỳ Cửu giai, mà có thể vượt hai cảnh giới chém giết đỉnh phong Cửu giai, quả là điên cuồng.
Một đạo linh túy bay ra từ tay áo Trần Phỉ, đồng thời, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một lượng lớn nguyên tinh linh tài.
Là cường giả hậu kỳ Cửu giai, tài sản của Triệu Văn Tự cũng không kém bao nhiêu so với Tùy Băng Thanh, có điều phần linh túy này quá ít. Đây là kết quả sau khi Triệu Văn Tự đốt tinh khí thần hồn để dùng Hắc Ngọc.
Xem qua mảnh vỡ thần hồn của Triệu Văn Tự, ngoài việc biết được một vài bí mật của Liễu tộc, Trần Phỉ còn thu được một môn truyền thừa thượng phẩm Cửu giai.
Năm xưa, vị diện của Liễu tộc và Hổ tộc, cao nhất chỉ có thể tu luyện đến hậu kỳ Cửu giai, không thể nào đạt đến đỉnh phong Cửu giai. Đó là giới hạn của vị diện.
Do giới hạn tu vi bản thân, nên công pháp tu luyện của Liễu tộc và Hổ tộc cũng chỉ đạt đến thượng phẩm Cửu giai.
Công pháp cực phẩm Cửu giai, dù hai tộc có ý tưởng, nhưng giới hạn tu vi không thể tăng lên, mọi ý nghĩ cũng chỉ là viển vông, không có cách nào nghiệm chứng những ý nghĩ đó có thể thực hiện hay không.
Linh Tâm Quyết (tàn)!
Đây là môn công pháp thượng phẩm Cửu giai mà Triệu Văn Tự tu luyện. Khi tâm niệm vừa động, thiên địa nguyên khí liền chuyển động theo.
Có chút hiệu quả ngôn xuất pháp tùy, bất quá môn Linh Tâm Quyết này không cần người dùng lên tiếng, mà dựa vào tâm niệm.
Trước đây, khi đối mặt với Trần Phỉ, Linh Tâm Quyết này không phát huy được chút uy lực nào, trực tiếp bị Huyền Vũ đại trận cực phẩm Cửu giai bao phủ.
Trong trận pháp, thiên địa nguyên khí đều do trận pháp điều khiển, cho nên Linh Tâm Quyết của Triệu Văn Tự mới có vẻ yếu thế, không hề thấy được uy lực của công pháp thượng phẩm Cửu giai.
Nhưng đó không phải là vấn đề của Linh Tâm Quyết, mà do Triệu Văn Tự trực tiếp bị khắc chế, nên về sau y không thi triển Linh Tâm Quyết, mà dùng sức mạnh Hắc Ngọc đối kháng Trần Phỉ, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi.
"Dung hợp!"
Độ thuần thục của Huyền Vũ Kiếm Quyết tụt xuống chín thành so với cảnh giới viên mãn, việc độ thuần thục giảm sút không khiến tên công pháp có gì thay đổi.
Đối với Trần Phỉ mà nói, Linh Tâm Quyết này lại là một môn công pháp phụ trợ tuyệt vời, đặc biệt là với các trận sư, có thể tăng tốc độ bày trận trong hư không.
Việc trận sư có thể phát huy chiến lực hay không phụ thuộc rất lớn vào tốc độ bày trận. Việc Trần Phỉ trực tiếp ném ra Huyền Vũ đại trận cực phẩm Cửu giai từ trong không gian của mình khiến y xứng đáng là trận sư mạnh nhất, không ai có thể sánh bằng.
"Bành!"
Trần Phỉ bóp nát linh túy trong tay, linh cơ nồng đậm tràn ra.
Huyền Vũ Kiếm Quyết, Long Tượng Quy Khư, sương chi thiên đạo, ba loại cảm ngộ lớn lao xuất hiện trong thức hải của Trần Phỉ, sau đó từng cái bị y hấp thu.
"Xoạt!"
Chỉ một lát, lực lượng của linh túy đã hết, nhưng Huyền Vũ Kiếm Quyết cũng lại tu luyện từ đầu đến cảnh giới đại viên mãn. Thiên địa nguyên khí tứ phương cộng hưởng với tâm linh Trần Phỉ, phát ra tiếng vang lớn lao cuồn cuộn.
Huyền quang hạt nhỏ rơi trên nguyên tinh linh tài trên mặt đất. Trần Phỉ bỏ qua việc tu luyện thiên đạo để ưu tiên tu luyện công pháp trước, tu luyện vẫn còn tiếp diễn.
Quy Khư giới, Trời Đỗ lĩnh.
Nơi này không thuộc khu vực trung tâm Quy Khư giới, thậm chí không tính là khu vực Bát giai, chỉ tốt hơn một chút so với Hắc Thạch vực trước kia.
Ngày nay, Đỗ Lĩnh thuộc về một chủng tộc Thất giai, là di dời từ khu vực Bát giai khác đến, giờ đang nghỉ ngơi dưỡng sức tại nơi này.
"Kia là cái gì?"
Các tu hành giả trong Trời Đỗ Lĩnh bỗng ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một vòng đỏ tươi, bên trong ánh đỏ ấy, có thể thấy thấp thoáng những bóng đen khác.
Thiên địa nguyên khí trên bầu trời bắt đầu cuộn trào, rồi độ đậm đặc của thiên địa nguyên khí toàn bộ Trời Đỗ Lĩnh bắt đầu nhanh chóng tăng cao. Chưa đến một khắc đồng hồ, độ đậm đặc của thiên địa nguyên khí tại nơi này đã không hề thua kém các khu vực Bát giai của Quy Khư giới.
Và xu thế này chưa dừng lại, ngược lại còn tiếp tục tăng vọt.
Các tu hành giả hạ giáng tộc ở Trời Đỗ Lĩnh cảm nhận được tình hình này, trên mặt chẳng những không có vẻ vui mừng, ngược lại có chút hoảng hốt.
Khai Thiên cảnh trong giáng tộc vốn định bay lên xem xét tình hình, nhưng cảm nhận được sự biến hóa của thiên địa nguyên khí, y trực tiếp thu thập tộc dân, không do dự dẫn tộc rời khỏi Trời Đỗ Lĩnh.
Việc thiên địa nguyên khí tăng đột biến đến mức độ này, lại còn chưa thấy điểm dừng, chắc chắn là do có bảo vật to lớn xuất hiện.
Nếu như nói, lúc mới đầu các Khai Thiên cảnh của giáng tộc còn chút do dự, thì giờ họ chỉ muốn chạy càng xa càng tốt.
Có chút bảo vật, cũng không phải là cảnh giới Khai Thiên có thể dòm ngó, lấy sức mạnh của Giáng tộc, cho dù trước tiên đoạt được bảo vật, cuối cùng cũng nhất định không giữ được.
Cuối cùng bảo vật không lấy được, có khả năng toàn bộ Giáng tộc còn phải vì vậy mà hôi phi yên diệt.
Đã như vậy, vậy còn không bằng bây giờ tranh thủ thời gian chạy, trên trời món bảo vật kia, ai thích lấy ai đi lấy, dù sao Giáng tộc là không có ý định chạm thử.
Giáng tộc vừa rời đi không lâu, những người tu hành khác xung quanh trời đổ lĩnh liền cảm giác được nơi này khác thường, tiếp đó hiếu kỳ tiến đến gần.
Bởi vì giờ khắc này không chỉ có là trời đổ lĩnh, mà cả thiên địa nguyên khí khu vực xung quanh trời đổ lĩnh cũng đang kịch liệt tăng lên, loại tình huống này rõ ràng là dấu hiệu bảo vật xuất thế.
Chỉ là khi những người tu hành này đến gần trời đổ lĩnh, cảm nhận được nồng độ thiên địa nguyên khí nơi này đã đạt đến trình độ Cửu giai địa vực, tất cả đều sợ hãi mà bỏ chạy.
Là có chí bảo, nhưng thứ chí bảo này cùng bọn hắn không có bất cứ quan hệ nào, động một chút tâm tham mà đi đưa tay, cuối cùng nhất định thân tử đạo tiêu.
Bất quá vẫn có một số kẻ gan lớn, thấy được màu đỏ tươi trên bầu trời trời đổ lĩnh, liền không màng đến mà xông tới.
Trong mắt những người tu hành này, đây chính là chí bảo cải mệnh của bọn họ, trời cho không lấy, phản thụ tội lỗi!
Kẻ bay nhanh nhất cảnh giới Khai Thiên, đã tiếp cận vệt đỏ tươi trên bầu trời kia, sau đó không kịp chờ đợi đưa tay bắt tới.
Bàn tay xuyên qua vệt đỏ tươi kia, không bắt được thứ gì, người này cảnh giới Khai Thiên mày nhíu lại, lại định đưa tay ra, đột nhiên phát hiện bàn tay của mình đã biến mất không thấy gì.
Không chỉ là bàn tay, mà cả cánh tay, thậm chí là thân thể, đều trong khoảnh khắc vỡ vụn.
Người này cảnh giới Khai Thiên con mắt đột nhiên trợn lớn, muốn hò hét gào thét, chỉ là miệng vừa mới mở ra, thân thể liền triệt để vỡ nát, hóa thành bột phấn, theo gió bay đi.
Những kẻ cảnh giới Khai Thiên đang bay tới bên này, thấy cảnh này, tất cả đều sợ hãi dừng bước, không biết có còn muốn tiến lên nữa hay không.
Quy Khư giới, cô chiếu đảo.
Nhân Quả Đạo Tổ Nghê Trọng Lý đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía phương xa, thần sắc trở nên ngưng trọng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận