Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 255: Một môn hai Luyện Khiếu

Trần Phỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, tình huống bình thường, gặp phải loại cục diện này, phỏng chừng đều muốn đi lên xem xét một chút, xem con quỷ tân nương này có phải bị võ giả Luyện Khiếu Cảnh khác đánh chết hay không.
Nhưng Trần Phỉ không nhúc nhích, Trần Phỉ quả thật cũng tò mò, nhưng phần nhiều là cảm giác được một tia không thích hợp. Rõ ràng nhất, nếu như quỷ tân nương bị đánh chết, vậy nhà tranh kia xảy ra chuyện gì, như thế nào vẫn còn ở đó.
Phàm là thứ có thể cùng quỷ dị dính vào, cho tới bây giờ đều không có đơn giản.
Trần Phỉ suy nghĩ một lát, thân hình nhảy lên, xẹt qua một đường cong, vòng qua ngọn núi kia, tiếp tục chạy về phía Tiên Vân thành. Trong nháy mắt, Trần Phỉ cũng đã biến mất không thấy.
Gió đêm thổi qua, cành cây lay động theo gió, ánh trăng bị đám mây che khuất, rốt cuộc lộ ra. Ánh trăng chiếu xuống, nhà tranh vẫn yên tĩnh trên đỉnh núi hơi lay động một chút, cánh cửa mở ra một khe hở thật nhỏ.
Mơ hồ, dường như có một đôi giày thêu màu tối đứng sau cánh cửa.
Sau khi Trần Phỉ rời khỏi đỉnh núi hơn mười dặm, tìm một chỗ nhóm lửa nghỉ ngơi.
Trạng thái của Trần Phỉ lúc này cũng không tệ lắm, tuy rằng chạy nửa ngày đường, nhưng cũng không tiêu hao bao nhiêu, nếu không vừa rồi cũng sẽ không đánh chủ ý đến quỷ dị kia.
Nhưng đi đường ban đêm, tầm mắt ít nhiều sẽ bị chút che chắn, vô duyên vô cớ tăng thêm một ít nguy hiểm, cho nên tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi đến khi mặt trời mọc rồi lại xuất phát, ổn thỏa hơn.
“Ba!”
Củi lửa không khô ráo, phát ra một tia trầm đục, ánh lửa chiếu rọi hai gò má Trần Phỉ, dần dần xua tan âm lãnh xung quanh.
Trần Phỉ nghĩ tới chuyện xảy ra gần đây, cùng với mấy chuyện sau khi trở lại môn phái cần phải hoàn thành.
Độn Thiên Hành nhất định phải học, đây là một khuyết điểm của Trần Phỉ hiện giờ, nhất định phải bổ sung. Về phần Trọng Nguyên Kiếm, lúc trước chỉ học được một phần, sau khi Trần Phỉ trở thành thủ tịch chân truyền, môn phái đã dạy toàn bộ cho Trần Phỉ.
Lúc trước chỉ học một phần, ngoại trừ sợ đột nhiên tiếp xúc quá nhiều tin tức truyền thừa, thức hải của đệ tử không chịu nổi, còn có chính là tiếp tục quan sát đệ tử, sợ truyền thừa được giao phó không đúng người.
Nhưng sau đó Trần Phỉ đã trở thành thủ tịch chân truyền của Nguyên Thần Kiếm Phái, nếu ngay cả Trần Phỉ cũng không thể tín nhiệm, vậy những chân truyền khác nên làm như thế nào.
Về phần chuyện dung luyện nguyên bộ Nguyên Thần Kiếm Điển, hiện giờ Trần Phỉ còn không làm được, ngoại trừ không có đầu mối gì, mấu chốt chính là thiếu tiền.
Để Trần Phỉ có ý nghĩ dung luyện Nguyên Thần Kiếm Điển, là tự tin mà bảng điều khiển cho, nhưng bảng điều khiển cần tiền, mà vừa vặn hiện giờ trong túi Trần Phỉ không có bao nhiêu tiền.
Lúc trước Trần Phỉ luyện đan, kỳ thật lợi nhuận cũng không tệ lắm, thời gian mười tháng, bị Trần Phỉ tích góp từng tí một được hơn ba mươi vạn lượng bạc. Lợi nhuận này rất tốt.
Nhưng lúc ấy có thể kiếm tiền như vậy, bởi vì lúc ấy Trần Phỉ đã không có bao nhiêu công pháp cần tu luyện, thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, cho nên đan dược luyện chế cũng nhiều.
Sau khi trở lại môn phái, phải tu luyện Trọng Nguyên Kiếm, cũng phải tu luyện Độn Thiên Hành, còn có Trấn Long Tượng, thời gian lưu lại cho luyện đan thoáng cái đã bị nén lại, vậy lợi nhuận tất nhiên cũng sẽ giảm bớt.
Hiện giờ tương đối lúng túng chính là, nếu Trần Phỉ học được Độn Thiên Hành, nhưng ngay cả tiền đơn giản hóa Độn Thiên Hành cũng không có. Hoặc là thành thật bỏ ra mấy tháng tiết kiệm tiền, sau đó đơn giản hóa.
Nhưng loại cảm giác nhìn công pháp nhưng không thể nhanh chóng học tập này, làm cho người ta hơi khó chịu. Còn có sắp xếp lại Trấn Long Tượng cùng với đơn giản hóa, lại là một số tiền lớn.
Trong nháy mắt, Trần Phỉ đã cảm thấy mình nghèo rớt mồng tơi, khát vọng đối với tiền bạc, thoáng cái cũng tăng lên tới trình độ lớn nhất.
Chỉ dựa vào luyện chế đan dược Luyện Thể Cảnh, đã xa không cách nào thỏa mãn nhu cầu ngân lượng càng ngày càng tăng của Trần Phỉ. Chỉ có luyện chế đan dược Luyện Khiếu Cảnh cần, mới có thể.
Nhưng linh tài lấy được từ đâu, lại là một vấn đề vô cùng lớn.
Trần Phỉ cầm lấy củi ném vào đống lửa, đồng thời bắt đầu vận chuyển Trọng Nguyên Kiếm. Gần đây Trần Phỉ đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần rảnh rỗi, sẽ xoát độ thuần thục của Trọng Nguyên Kiếm.
Khi Trọng Nguyên kiếm vận chuyển, cảm ngộ vốn nên xuất hiện ở trong đầu, lại không có xuất hiện. Trần Phỉ không khỏi ngẩn ra, sau đó sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Trúng chiêu từ lúc nào!”
Trần Phỉ thoáng ngẩng đầu, nhìn xung quanh. Không biết từ khi nào.
Xa xa vốn nên rõ ràng nhìn thấy được cây cối, giờ phút này đã trở nên mơ hồ không rõ.
Mặt trăng trên bầu trời bị một đám mây đen che khuất, ánh trăng không thể chiếu xuống, bốn phía trở nên tối tăm hơn. Ngọn lửa trên mặt đất vốn nên ấm áp, nhưng giờ phút này lại cho Trần Phỉ một cỗ cảm giác băng hàn.
“Trấn!”
Trần Phỉ nhắm mắt lại, tâm thần thụ trong thức hải kịch liệt rung động, Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết cấp tốc vận chuyển, sau một khắc, một tia năng lượng màu đỏ sậm xuất hiện trong thức hải.
Trần Phỉ nhìn những năng lượng màu đỏ sậm này, cành cây tâm thần thụ kịch liệt lay động, bao bọc những năng lượng màu đỏ sậm này lại với nhau.
Ánh mắt Trần Phỉ thoáng mở ra, một khối năng lượng màu đỏ sậm từ vị trí trán Trần Phỉ bay ra, bị Trần Phỉ nắm trong tay.
Giống như bắt được huyền băng vạn năm, khối năng lượng này cho Trần Phỉ cảm giác lạnh lẽo dị thường, cho dù dùng nguyên lực ngăn cách, vẫn có thể cảm giác được luồng hàn ý thẩm thấu kia.
Trần Phỉ nhìn bốn phía, củi trên mặt đất đã sớm tắt rất lâu.
Trần Phỉ vừa mới bất tri bất giác, bị khối năng lượng màu đỏ sậm này dẫn dụ, xem ảo giác trở thành hiện thực, ngay cả vận chuyển Trọng Nguyên Kiếm cũng là ảo giác, cho nên mới không có cảm ngộ xuất hiện ở trong đầu.
“Là căn nhà tranh vừa rồi?”
Trần Phỉ nhìn năng lượng màu đỏ sậm trong lòng bàn tay, nhíu mày. Nhà tranh kia lợi hại như vậy? Lúc trước Tiên Vân thương đội lui tới như thế nào, ngay cả Trần Phỉ hôm nay cũng bất tri bất giác trúng chiêu, Tiên Vân thương đội nên phải đoàn diệt chứ.
“Hoặc là nói, quỷ tân nương kia tồn tại, ngược lại hạn chế lực lượng nhà tranh? Quỷ dị chân chính là nhà tranh, hoặc là bộ mũ phượng khăn quàng vai kia?”
Một phỏng đoán xuất hiện trong đầu Trần Phỉ, không phải là có Luyện Khiếu Cảnh xui xẻo nào, bị bộ mũ phượng khăn quàng vai bao phủ, cho nên biến thành quỷ tân nương?
Nghĩ đến có thể biến thành bộ dáng không ra người không ra quỷ, sắc mặt Trần Phỉ khẽ biến. Cũng may vừa rồi Trần Phỉ nhận ra khác thường, không có cứng đầu tiến lên xem xét.
Nếu không Trần Phỉ rốt cuộc có thể chạy trốn hay không, rất khó nói rõ, dù sao cũng bất tri bất giác trúng chiêu.
“Gần đây quỷ dị đều xảy ra chuyện gì, một con lợi hại hơn một con, bởi vì thế đạo càng ngày càng loạn sao?”
Trần Phỉ tiện tay bóp tắt năng lượng trong tay, nghĩ đến các loại tin tức nghe được ở Tần Hải thành cùng với Hạnh Phần thành, thời gian dài như vậy trôi qua, vương triều này chẳng những không trở nên bình tĩnh, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, dân chúng lầm than.
Trần Phỉ quay đầu nhìn thoáng qua căn nhà tranh kia, suy nghĩ một lát, thân hình chớp động, chạy về phía Tiên Vân thành.
Trần Phỉ đã đưa Thiên Ti Quyết của Đan Sư liên minh vào mục tiêu công pháp. Vừa rồi trúng chiêu, Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết lại không kịp phản ứng.
Mặc dù bởi vì khối năng lượng kia ở vào trạng thái ngủ đông, cho dù không phải vì Trọng Nguyên Kiếm, hơi qua một lát Trần Phỉ cũng có thể phản ứng lại chính mình ở trong ảo cảnh.
Nhưng nhiều khi lúc tranh đấu, tranh chính là một chút thời gian kia, chút thời gian kia, có đôi khi có thể quyết định thắng bại của một trận chiến.
Trần Phỉ không hy vọng một ngày nào đó mình sẽ chết trong không minh bạch.
Chỉ có điều, như thế nào từ trong Đan Sư liên minh, đổi ra công pháp phần tiếp theo của Thiên Ti Quyết. Điều đó đòi hỏi điểm cống hiến thật sự rất nhiều, còn khó khăn hơn rất nhiều so với kiếm tiền.
Hoặc là thử công pháp tiếp theo của Trấn Long Tượng, Trấn Thần, có thể bù đắp loại tình huống này hay không.
Về phần ngôi nhà tranh kia, chỉ có thể tạm gác lại, sau này khi tâm thần lực Trần Phỉ đủ mạnh, lại đến hồi báo hôm nay.
Ánh mặt trời ban mai bắt đầu chiếu xuống mặt đất, chạy suốt đêm, giờ phút này Trần Phỉ rốt cuộc đứng dưới sơn môn Nguyên Thần Kiếm Phái.
Kỳ thật cũng chỉ một đoạn thời gian không trở về, nhưng giờ phút này nhìn thấy sơn môn, lại làm cho Trần Phỉ có một loại cảm giác về nhà. Ở trong lòng, Trần Phỉ đã có một chút lòng yêu mến đối với Nguyên Thần Kiếm Phái.
Bởi vì sư phụ ở đó, Quách sư huynh cũng ở đó, còn có Trương sư tỷ Cát sư huynh những người này, trở thành ràng buộc của Trần Phỉ ở thế giới này, môn phái này.
“Trần sư huynh?”
Trần Phỉ vừa bước vào sơn môn thì có đệ tử môn phái nhìn thấy Trần Phỉ, hơi không xác định hô. Hình tượng Trần Phỉ so với lúc trước, lại có chuyển biến không nhỏ.
Lúc trước vì tiêu hao chấp niệm trên khiếu huyệt, Trần Phỉ cơ hồ đều ở trên Chân Truyền Phong tu luyện, cho nên ấn tượng của rất nhiều đệ tử đối với Trần Phỉ, còn dừng lại ở lúc trước.
Mà bây giờ đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh, nguyên lực rèn luyện thân thể, làm cho khí chất Trần Phỉ cũng đã xảy ra biến hóa nhất định, cho nên làm cho người ta khó có thể xác định.
Trần Phỉ khẽ gật đầu với người nọ, sau đó lắc mình biến mất tại chỗ.
“Đã lâu không gặp Trần sư huynh, có người nói Trần sư huynh ra ngoài rèn luyện, cũng có người nói đang bế quan. Nhưng khí tức của Trần sư huynh, sao lại có cảm giác như Vu trưởng lão vậy.”
Tên đệ tử này gãi gãi đầu của mình, có chút nghi hoặc. Nhưng lập tức, ánh mắt đệ tử này hơi trừng lớn, hắn nghĩ tới một loại khả năng, đó chính là Trần Phỉ đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh!
“Tin tức lớn, tin tức lớn a!”
Tên đệ tử này không dám xác định, nhưng trong lòng lại kích động khó nhịn. Từ sau khi Trần Phỉ đánh tới vị trí thứ hai ở Tiên Vân Kiếm Phái, Trần Phỉ cơ hồ biến thành một cây cờ trong lòng rất nhiều đệ tử Nguyên Thần Kiếm Phái.
Bọn họ đều đang chờ mong Trần Phỉ đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh, tiếp tục con đường thiên kiêu của mình.
Mấy ngày hôm trước, Tiên Vân Kiếm Phái truyền ra tin tức, Thân Đồ Thương đánh ngang tay với Trần Phỉ, trải qua gần một năm súc lực, rốt cuộc đột phá Luyện Khiếu Cảnh, trở thành người đầu tiên đột phá trong đám đệ tử chân truyền của Tiên Vân Kiếm Phái.
Mà hôm nay, Trần Phỉ hình như cũng đột phá?
Tên đệ tử này suy nghĩ tại chỗ một chút, tiếp theo trực tiếp chạy vào trong môn phái, hắn muốn đến Chân Truyền Điện. Nếu Trần Phỉ thật sự đột phá thành công, Chân Truyền Điện nhất định sẽ có ghi chép.
Trần Phỉ không biết tên đệ tử kia kích động, giờ phút này đã hóa thân thành hư ảnh, đi tới ngoài đình viện Phong Hưu Phổ.
“Đệ tử Trần Phỉ, cầu kiến sư tôn!” Trần Phỉ đứng ngoài cửa, chắp tay nói.
Một thân ảnh chợt xuất hiện ở ngoài đình viện, chính là Phong Hưu Phổ.
Phong Hưu Phổ nhìn Trần Phỉ, trên mặt tràn đầy tươi cười, vừa muốn nói chuyện, vẻ mặt chợt dừng lại, tiếp theo trong mắt chợt phóng ra hào quang chói mắt.
“Để sư tôn lo lắng, đệ tử đột phá thành công!” Trần Phỉ khom người nói với Phong Hưu Phổ.
“Được được được!”
Phong Hưu Phổ lắc mình đi tới trước mặt Trần Phỉ, dùng sức vỗ bả vai Trần Phỉ, lớn tiếng nở nụ cười, trong tiếng cười tràn đầy thoải mái cùng vui sướng cực hạn.
Trần Phỉ nhìn nụ cười của Phong Hưu Phổ, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười.
Nửa canh giờ sau, một tin tức nổ tung trong Nguyên Thần Kiếm Phái, Trần Phỉ thành công đột phá, trở thành cường giả Luyện Khiếu Cảnh.
Một canh giờ sau, tin tức này xuất hiện ở trong mấy môn phái xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận