Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 211: Hạc giữa bầy gà

Nghiêm Sư Tấn nhớ lại hình ảnh năm đó, quả thực hung tàn. Lúc ấy Nghiêm Sư Tấn còn không phải là chân truyền hạng ba của môn phái, mà là xếp ở phía sau, tự nhiên không có tư cách ra sân.
Chủ yếu là lên sân phỏng chừng sẽ bị một chiêu đánh xuống, cho nên Nghiêm Sư Tấn có thể xem xong toàn bộ cuộc tỷ thí, ấn tượng quá mức khắc sâu.
Chân truyền hạng tám Tiên Vân Kiếm Phái, vậy mà quét sạch chân truyền đầu danh của hai môn phái khác, thực lực chênh lệch nhiều như vậy. Không phải hạng đầu các môn phái khác quá tệ, mà là chân truyền của Tiên Vân Kiếm Phái đều phi thường mạnh.
“Gần như xa luân chiến, Tiên Vân Kiếm Phái mạnh như vậy sao?” Trần Phỉ kinh ngạc nói.
“Vậy cũng không phải, Tiên Vân Kiếm Phái có đan dược, chấm dứt một trận, ăn đan dược vào, chỉ cần không phải trọng thương gì, thể lực và thương thế rất nhanh có thể khôi phục.” Nghiêm Sư Tấn nói.
Giàu!
Đây là cảm giác duy nhất của Trần Phỉ, bởi vì loại đan dược này, đối với người bên ngoài Tiên Vân Kiếm Phái mà nói, rất trân quý!
“Vậy chân truyền đứng đầu môn phái chúng ta lúc ấy đánh đến vị trí nào?” Trần Phỉ tò mò hỏi.
“Lúc ấy hai môn phái bị quét chân truyền đầu danh, một là Trầm Thủy Các, một là môn phái chúng ta.”
Nghiêm Sư Tấn có chút cười khổ lắc đầu, kỳ thật lúc ấy chân truyền đầu danh của Nguyên Thần Kiếm Phái, cùng hạng tám của Tiên Vân Kiếm Phái kia đánh không phân cao thấp, đã hơn trăm chiêu.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn hơi kém một bậc, bị đánh rơi xuống dưới sân.
“Tiên Vân Kiếm Phái rất hào phóng, chân truyền đánh bại môn phái bọn họ, đều là một viên Nạp Nguyên Châu. Nếu liên tục chiến thắng, còn có thể tích lũy phần thưởng. Nghe nói, năm đó Bắc Đẩu Lâu có một vị đệ tử, chiếm được một viên Khải Nguyên Đan.” Nghiêm Sư Tấn nhớ lại.
Khải Nguyên Đan?
Trần Phỉ ngẩn ra, thánh dược chữa thương, Trần Phỉ làm nhiệm vụ của Đan Sư liên minh, lấy được một viên, bị đông đảo người nhớ thương. Từ đây cũng có thể thấy được, mọi người rất coi trọng Khải Nguyên Đan.
Nhưng chủ tài của Khải Nguyên Đan, chính là thịt quả của linh thụ ở Tiên Vân Kiếm Phái, đối với những người khác mà nói, Khải Nguyên Đan trân quý dị thường, nhưng Tiên Vân Kiếm Phái ở một mức độ nhất định, có thể sản xuất hàng loạt được.
Đây thật sự là chênh lệch thật lớn.
Hiểu rõ một ít chuyện Tiên Vân Kiếm Phái xem lễ, hai người lại tán gẫu một lát, Nghiêm Sư Tấn liền cáo từ rời đi.
Nghiêm Sư Tấn biết Trần Phỉ mỗi ngày đều trốn trong viện tu luyện, gần như không có gián đoạn. Đây cũng là một nguyên nhân Nghiêm Sư Tấn kính nể Trần Phỉ, có được thiên phú mạnh mẽ như vậy, vẫn siêng năng như trước.
Cũng chỉ có như thế, mới có thể không ngừng tăng thực lực bản thân lên.
Hôm nay Nghiêm Sư Tấn cố ý tới nói với Trần Phỉ chuyện xem lễ, kỳ thật chưa chắc không có một tia chờ mong, đó chính là hy vọng Trần Phỉ ở trên Tiên Vân Kiếm Phái xem lễ, có thể nở rộ ra một chút hào quang.
Tiên Vân Kiếm Phái hoành áp phương viên mấy ngàn dặm, bốn môn phái gồm Nguyên Thần Kiếm Phái ở quanh bốn phía, là những người có thể cảm nhận được áp lực của Tiên Vân Kiếm Phái nhất.
Nghiêm Sư Tấn tự nhiên biết Nguyên Thần Kiếm Phái kém Tiên Vân Kiếm Phái, nhưng điều này không ảnh hưởng đến giao phong giữa các đệ tử.
Tiên Vân Kiếm Phái vui vẻ bày ra thực lực của đệ tử nhà mình, cũng nguyện ý đưa ra phần thưởng, để cho đệ tử môn phái khác đi khiêu chiến. Càng khiêu chiến, càng thúc đẩy.
Một đại phái hàng đầu, việc ra quyết sách ở góc độ cao nhất, luôn hy vọng sẽ thúc đẩy sự phát triển của môn phái tốt hơn. Đối với một số thanh âm bất đồng ở phía dưới, đó là không thể tránh khỏi.
Bốn phái khác cũng hy vọng đệ tử của mình có thể tôi luyện nhiều hơn. Chỉ có nhìn thấy chênh lệch, mới có thể anh dũng, ngồi đáy giếng nhìn trời mới là đáng sợ nhất.
Năm đó chân truyền bốn phái, kỳ thật là có thể đánh tới năm hạng đầu của Tiên Vân Kiếm Phái, thậm chí là ba hạng đầu. Nhưng mấy năm nay, thực lực bốn phái giảm xuống, Tiên Vân Kiếm Phái ngược lại càng ngày càng mạnh.
Trên biểu hiện của đệ tử, mấy năm gần đây chỉ có thể đánh được đến chân truyền hạng bảy, hạng tám của Tiên Vân Kiếm Phái liền dừng bước.
Những thứ này ở trình độ nhất định, cũng phản ánh thực lực của từng môn phái hiện giờ.
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt, lại là mười hai ngày trôi qua.
Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết đại viên mãn, Trần Phỉ cảm giác được một chút biến hóa của tâm thần lực, đồng thời tần suất ra vào Tâm Quỷ Giới, bởi vì Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết đại viên mãn, từ mười ngày rút ngắn xuống còn tám ngày.
Ngày thứ mười tám, Trấn Long Tượng tiến giai viên mãn cấp.
Bên suối nước nóng, Trần Phỉ nhìn mình phản chiếu trên mặt nước, không hề bất ngờ, Trấn Long Tượng thăng cấp, khiến bộ dạng Trần Phỉ lại xảy ra biến hóa tương đối rõ ràng.
Chiều cao ngược lại không có quá nhiều thay đổi, chỉ tăng trưởng vài cm. Nhưng về hình thể, trở nên cân xứng hơn. Chỉ cần là người mới thông võ học, đều có thể thấy được sức bật của thân hình Trần Phỉ lúc này.
Đặc tính cự lực của Thông Nguyên Công, hiện giờ đối với Trần Phỉ đã không còn hiệu quả. Bởi vì lực lượng của Trần Phỉ lúc này đã sớm vượt qua lực lượng mà đặc tính cự lực có thể gia trì.
Làn da trên người trở nên càng thêm chặt chẽ, từng tế bào trở nên vô cùng cứng cỏi, Trần Phỉ cố ý dùng Càn Nguyên Kiếm cắt một cái, đúng là phải hơi dùng sức, mới có thể cắt ra làn da.
Càn Nguyên Kiếm tuy rằng không gia tăng đặc tính sắc bén, nhưng dù sao cũng là một thanh bán linh kiếm, độ sắc bén tự nhiên cường đại hơn rất nhiều so với binh khí bình thường. Cứ như vậy, lại còn cần dùng sức, mới có thể cắt đứt làn da Trần Phỉ.
Không chỉ là độ bền bỉ, sau khi cắt da, rất nhanh sẽ không chảy máu nữa, tiếp theo chậm rãi xuất hiện dấu hiệu khép lại. Rất hiển nhiên, năng lực tự lành của Trần Phỉ cũng được nâng cao rõ rệt.
Cuối cùng chính là khuôn mặt, kỳ thực vẫn là khuôn mặt kia, không đến mức người khác nhìn thấy Trần Phỉ, liền không nhận ra người này là ai. Nhưng cho dù là ai nhìn thấy Trần Phỉ, đều sẽ phát hiện Trần Phỉ trở nên đẹp mắt, có một loại cảm giác đặc biệt.
Lúc trước vẫn chỉ là đường nét rõ ràng, thuộc loại dễ nhìn, phải nhìn thêm vài lần, mới có thể cảm thấy đẹp mắt. Hôm nay liếc mắt một cái là có thể phát hiện Trần Phỉ trong đám người.
“Công pháp này, trước sau như một không làm việc đàng hoàng a.”
Trần Phỉ vuốt ve cằm, khóe miệng không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười.
Ngày thứ hai mươi ba, cách thời điểm Tiên Vân Kiếm Phái xem lễ còn có ba ngày, Trọng Nguyên kiếm công tu luyện tới đại viên mãn cấp.
Trong khoảng thời gian gần đây, Trần Phỉ ngay cả thời gian luyện đan cũng bỏ qua rất nhiều, chỉ cần có thời gian, liền ở dưới thác nước xối nước.
Trấn Long Tượng bởi vì nguyên khí không đủ, cho nên tu luyện tương đối chậm. Tu luyện Trọng Nguyên Kiếm cần độ thuần thục quá cao, mặc dù Trần Phỉ gần như ngâm mình dưới thác nước, vẫn hao phí thời gian dài như vậy.
Cũng may hôm nay Trọng Nguyên kiếm công rốt cuộc đại viên mãn.
Trong viện, Trần Phỉ nhìn bàn tay, lòng bàn tay chẳng biết từ lúc nào, đã sớm biến thành một mảnh đen kịt.
Trọng Nguyên kiếm công tiến giai đại viên mãn, Trần Phỉ đã có thể khống chế tinh vi cỗ lực lượng này. Cho nên giờ phút này mặc dù trong tay Trần Phỉ không có kiếm, cũng có thể ngưng tụ lực lượng của Trọng Nguyên kiếm công tới trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, so với ngưng tụ đến lưỡi kiếm, lực lượng trong tay Trần Phỉ lúc này sẽ yếu hơn không ít, dù sao thân thể máu thịt, khẳng định không thể đánh đồng với lưỡi kiếm.
Trần Phỉ cũng không có ý định tay không đối địch, như bây giờ, chỉ là thí nghiệm tình huống biến hóa của toàn bộ công pháp sau khi Trọng Nguyên Kiếm đại viên mãn.
Một lát sau, màu đen trong lòng bàn tay Trần Phỉ dần dần tản đi. Trần Phỉ nhìn về phía xa, tu vi còn kém chừng một thành, liền đạt tới Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong.
Thiên Nguyên Tỏa Tâm Quyết đại viên mãn, Trấn Long Tượng viên mãn, Trọng Nguyên kiếm công đại viên mãn, giờ phút này thực lực của Trần Phỉ so với hai tháng trước, lúc tỷ thí với Tằng Tái Văn, lại tăng trưởng về phía trước một mảng lớn.
Muốn nói khuyết điểm, trước kia thân pháp mạnh nhất, hiện giờ ngược lại có chút tầm thường.
Đương nhiên, thân pháp của Trần Phỉ mặc dù ở trong chân truyền của môn phái, cũng thuộc về tồn tại hàng đầu, cho dù là những chân truyền tu luyện Độn Thiên Hành kia, không đạt tới trình độ như Tằng Tái Văn, cũng không dám nói thân pháp mạnh hơn Trần Phỉ.
Cũng may Trần Phỉ tu luyện Trọng Nguyên Kiếm, bản thân có thể mạnh mẽ khống chế trường, trường lực vừa ra, mặc dù thân pháp không bằng người, cuối cùng cũng có thể cưỡng ép khiến cho đối phương giảm tốc độ.
Đối phương giảm tốc độ, không phải là tự mình tăng tốc sao!
Ba ngày sau, trên diễn võ trường của Chân Truyền Điện tụ tập ba mươi đệ tử chân truyền, đợi lát nữa mọi người sẽ xuất phát đi tới Tiên Vân Kiếm Phái.
Lần này dẫn dắt mọi người đi tới, không chỉ có Điện chủ Chân Truyền Điện Chu Tồn Sơn, còn có mấy trưởng lão khác, Vu Quảng Ấn ở trong đó, còn có trưởng lão Chấp Pháp Đường Chung Bản Nguyên.
Đồng thời Trần Phỉ còn nhìn thấy chưởng môn Cù Thanh Sinh của Nguyên Thần Kiếm Phái, một lão nhân thoạt nhìn phi thường bình thường, về khí thế, còn không bằng các trưởng lão khác xung quanh, giống như một lão giả không thông võ học.
Đương nhiên, sẽ không thật sự có người cảm thấy Cù Thanh Sinh không thông võ học, ngược lại là loại trạng thái thu liễm khí thế của mình hoàn toàn này, mới làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn.
“Chuyến đi này chủ yếu là xem lễ, nhìn xem chênh lệch giữa mình và người khác, sau khi trở về sẽ tu luyện tốt hơn.”
Cù Thanh Sinh nhìn ba mươi chân truyền phía dưới, những người này có thể nói là hạt giống có hi vọng nhất đột phá đến Luyện Khiếu Cảnh của Nguyên Thần Kiếm Phái.
Nguyên Thần Kiếm Phái đương nhiên còn có không ít đệ tử nội môn Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong, nhưng những đệ tử kia hoặc là lớn tuổi, không có hy vọng đột phá. Hoặc là đột phá qua một lần, nhưng cuối cùng thất bại.
Còn nữa thì là căn cơ không đủ, kết quả cuối cùng, đại khái xác suất lớn vẫn sẽ đột phá thất bại.
Luyện Tạng Cảnh cùng Luyện Khiếu Cảnh, nhìn như cách nhau một cảnh, nhưng người chân chính có thể đạp phá tầng này, ở trong đông đảo đệ tử, chung quy thuộc về số ít.
Trong đệ tử nội môn, đương nhiên cũng có người có thể may mắn đột phá, chỉ là vô cùng ít, mười năm cũng có thể không ra được một người. Cho nên vẫn là hy vọng lớn nhất ở đệ tử chân truyền, trong đó lại lấy ba mươi người trước mắt là nhất.
“Sau khi xem lễ, còn có tỷ thí. Không nên mù quáng, nếu như ý thức được thực lực chênh lệch quá lớn, phải biết nhẫn nại. Nếu thực lực không chênh lệch bao nhiêu, vậy thì tuân theo bản tâm.”
Cù Thanh Sinh nhìn quanh mọi người, ánh mắt dừng lại một lát trên người Trần Phỉ, mấy tháng gần đây, tên Trần Phỉ vang lên vài lần bên tai hắn.
Dù sao mấy tháng thời gian, có thể tu luyện bản công pháp Trọng Nguyên Kiếm này tới chỗ tinh thâm, tự nhiên sẽ khiến cho cao tầng môn phái chú ý.
“Được rồi, lên đường đi!”
Cù Thanh Sinh cười nói, xoay người đi xuống chân núi. Giống như tản bộ nhàn nhã, nhưng tốc độ cực nhanh. Rất nhiều trưởng lão đuổi theo phía sau, cảm giác thân pháp so với Cù Thanh Sinh thiếu đi một chút hương vị độc đáo.
Trần Phỉ nhìn thấy sư phụ mình Phong Hưu Phổ, đoán chừng là lần này Trần Phỉ có đi, nên Phong Hưu Phổ cố ý đi theo. Thật sự có chuyện gì, Phong Hưu Phổ cũng có thể lo lắng.
Một đám người trùng trùng điệp điệp, hao phí thời gian một canh giờ, đi tới trước một tòa sơn môn, chính là sơn môn Tiên Vân Kiếm Phái lúc trước Trần Phỉ đã tới một lần.
Lúc trước vừa tới Tiên Vân thành, mục tiêu đầu tiên của Trần Phỉ chính là bái nhập môn hạ Tiên Vân Kiếm Phái. Dù sao cũng là bá chủ trong phạm vi mấy ngàn dặm, chỉ sợ bất kỳ người nào có chí võ đạo, lựa chọn đầu tiên đều sẽ là Tiên Vân Kiếm Phái.
Đáng tiếc lúc ấy tu vi Trần Phỉ không đủ, Tiên Vân Kiếm Phái ngay cả một cơ hội cũng không cho.
Bây giờ đã qua thời gian dài như vậy, lúc này trở lại nơi này, ngược lại khiến Trần Phỉ có một loại cảm giác hoảng hốt.
“Cù chưởng môn, đã lâu không gặp, không có nghênh đón từ xa, mong rộng lòng tha thứ!”
Trưởng lão Tiên Vân Kiếm Phái thấy Cù Thanh Sinh, nhanh chóng tiến lên, đón mọi người Nguyên Thần Kiếm Phái lên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận