Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 165: Huyết mạch bản chất

Phó Triệu Tinh như thế, hiện tại gặp phải Tiêu Hướng Nguyên, dĩ nhiên cũng là trình tự tương tự. Chẳng lẽ không đánh hắn trước, hắn sẽ không đánh người?
Nhưng Du Đấu Sơn vừa rồi biểu hiện ra khí thế quá mức dọa người, gặp phải loại tình huống này, rất khó không ra tay, trừ phi né tránh. Thế nhưng hiện giờ trước mắt bao người nhìn, vừa rồi nếu Tiêu Hướng Nguyên né tránh, vậy khí thế trận chiến này đã thua, cũng sẽ không đánh được.
“Ngươi đánh ta, vậy ta có thể đánh ngươi.”
Thanh âm quỷ mị từ trong cục máu truyền ra, làm cho người nghe phát lạnh. Sau một khắc, cục máu chợt tụ tập cùng một chỗ, muốn một lần nữa chuyển hóa thành người, đồng thời một đạo huyết thủ chộp về phía Tiêu Hướng Nguyên.
“Bành!”
Tiêu Hướng Nguyên dùng một kiếm phá vỡ huyết thủ, lắc mình đi tới trước mặt Du Đấu Sơn, lại là một chiêu Liệt Kiếm Quyết đâm ra.
Du Đấu Sơn cũng dùng thủ đoạn tương tự để đối địch, nhưng địch nhân lần này đối mặt thì khác. Tiêu Hướng Nguyên so với Phó Triệu Tinh cường đại hơn rất nhiều, thân là đệ tử Nguyên Thần kiếm phái tu vi Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong, chiêu pháp Tiêu Hướng Nguyên học được đều cực kỳ tinh xảo.
Lúc trước một huyết thủ có thể bức Phó Triệu Tinh, lại không cách nào khiến cho Tiêu Hướng Nguyên lui về phía sau một bước.
“Oanh!”
Khi một chiêu Liệt Kiếm Quyết của Tiêu Hướng Nguyên đâm trúng, những cục máu đang tụ lại lần nữa nổ tung, hơn nữa so với lần trước, lực đạo xuống tay lần này của Tiêu Hướng Nguyên càng nặng.
Toàn bộ mặt đất đều hơi chấn động, xuất hiện một hố đất thật lớn, máu thịt trên người Du Đấu Sơn cũng văng khắp nơi, cục máu ban đầu biến thành bọt máu.
Mà khi hai người bên này chính thức giao thủ, những người phía sau Du Đấu Sơn cũng thoáng cái vọt tới.
“Giết!”
Quách Lâm Sơn hét lên một tiếng, xông lên. Trận chiến này, đã không thể tránh khỏi. Hiện giờ tuy rằng nhân số không chiếm ưu thế, nhưng tu vi, vẫn là Luyện Tạng Cảnh bên mình nhiều hơn.
Cho nên ai thắng ai thua, thật sự phải đánh qua một hồi mới có thể biết được.
Trần Phỉ đứng ở phía sau, kéo cung bắn tên, chỉ là mấy mũi tên đã đánh nổ thỏ yêu Luyện Tủy Cảnh đối diện.
Uy lực mũi tên của Trần Phỉ bây giờ hoàn toàn không kém một kích toàn lực của võ giả Luyện Tạng Cảnh bình thường bao nhiêu, hiện giờ trong hỗn chiến, tốc độ của mũi tên lại cực nhanh.
Những thỏ yêu kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị một mũi tên nổ đầu, thân thể lắc lư một chút, liền ngã xuống mặt đất.
Mấy người Tằng Tĩnh An kinh ngạc nhìn về phía Trần Phỉ, với lực đạo của mũi tên này, cho dù là bọn họ đến tiếp, cũng phi thường khó khăn, nếu như Trần Phỉ chỉ nhằm vào bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng không tiếp được mấy mũi tên.
Đây là chiến lực một võ giả Luyện Tủy Cảnh nên có? Hơn nữa trong môn lúc nào có cung thuật lợi hại như vậy, cũng không thấy sư thúc nào chuyên môn tập luyện cung thuật.
Thậm chí là Phong Hưu Phổ, danh hiệu kia cũng là Bích Lĩnh kiếm, mà không phải Bích Lĩnh cung gì, cung thuật Trần Phỉ rốt cuộc là từ đâu mà có.
Trần Phỉ không để ý ánh mắt của những người khác, mà là nhìn chằm chằm vào những thỏ yêu Luyện Tủy Cảnh kia.
Sau một khắc, sắc mặt Trần Phỉ không khỏi hơi đổi, mấy thỏ yêu bị Trần Phỉ bạo đầu kia, giờ phút này run rẩy đứng lên, huyết sắc lưu chuyển, đầu đang chậm rãi khôi phục.
Tốc độ không khoa trương như Du Đẩu Sơn, nhưng quả thật đang khôi phục, nói cách khác, những thỏ yêu này, vậy mà thật sự đều có năng lực như vậy.
Không chỉ Trần Phỉ nhìn thấy, tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi hiện lên một cảm giác lạnh lẽo.
“Huyết mạch có thể bá đạo như thế? Sẽ không có hao tổn?”
Trần Phỉ nghi hoặc trong lòng, nhưng cung tiễn lại không dừng lại, đầu tiên là dùng năm mũi tên đánh nổ một thỏ yêu Luyện Tạng Cảnh, Trần Phỉ muốn nhìn xem, Luyện Tạng Cảnh này cùng Luyện Tủy Cảnh, tốc độ khôi phục có gì khác nhau.
Tiếp theo lại một người một tiễn, đánh nát mấy thỏ yêu Luyện Tủy Cảnh đang khôi phục.
Tằng Tĩnh An cùng Mưu Nguyên Xương nhìn một màn này, ánh mắt đều trợn tròn mắt, lúc trước còn đang suy nghĩ, nếu đổi lại chính mình, có thể ngăn trở mấy mũi tên của Trần Phỉ, kết quả Trần Phỉ liền dùng tình huống thực tế nói cho bọn họ biết.
Đánh một thỏ yêu Luyện Tạng Cảnh, chỉ cần năm mũi tên.
Đương nhiên, những thỏ yêu này cũng không khoa trương giống như Du Đấu Sơn, so với Luyện Tạng Cảnh khác mà nói, vẫn có vẻ chậm chạp hơn không ít.
Nhưng đây cũng là Luyện Tạng Cảnh, nào có năm mũi tên liền giải quyết, quả thực đang dội gáo nước lạnh vào đầu bọn họ, để cho bọn họ thanh tỉnh một chút.
Trần Phỉ không chú ý đến tâm trạng biến hóa của mấy người Tằng Tĩnh An, giờ phút này lực chú ý của hắn toàn bộ đều ở trên người mấy con thỏ yêu này.
Sau khi tâm thần lực tăng vọt ba thành, cung thuật của Trần Phỉ quả thật nâng cao một bậc.
Trước kia chỉ khi cận chiến, Trần Phỉ có thể nhạy bén nhận ra nhược điểm sơ hở trên người địch nhân, từ đó một kích trí mạng.
Hiện giờ tâm thần lực tăng trưởng, mặc dù khoảng cách hơi xa, Trần Phỉ cũng có thể dễ dàng nắm bắt sơ hở, từ đó làm cho uy hiếp của cung thuật tăng lên trên phạm vi lớn.
Bằng không giống như lúc trước giải cứu Quách Lâm Sơn, Trần Phỉ cũng chỉ dùng cung tiễn áp chế người khác mà thôi, cuối cùng vẫn phải dùng kiếm thuật giải quyết.
Quách Lâm Sơn giờ phút này đang chiến đấu với Tôn Tông Hải, Tôn Tông Hải đã không còn là Tôn Tông Hải kia, nhưng Quách Lâm Sơn vẫn nắm lấy Tôn Tông Hải không buông, liều mạng áp chế công kích
Đối mặt với Tôn Tông Hải bị đoạt xá, biến thành thỏ yêu, trong lòng Quách Lâm Sơn nói không nên lời cảm thụ gì. Có thống khoái, có bi ai, còn có một ít sợ hãi
“Đang!”
Đột nhiên một tiếng kim thiết va chạm thật lớn vang lên, mọi người không khỏi dời lực chú ý chuyển hướng qua, phát hiện là từ bên Tiêu Hướng Nguyên truyền đến.
Vừa rồi một đoạn thời gian, Tiêu Hướng Nguyên lại bị đánh lui về phía sau, không biết từ lúc nào, Du Đấu Sơn dĩ nhiên đã khôi phục như lúc ban đầu, ngược lại là Tiêu Hướng Nguyên bị thương
Vẻ mặt Tiêu Hướng Nguyên ngưng trọng nhìn Du Đấu Sơn, năng lực học tập của con thỏ yêu này quá mạnh, rất nhiều chiêu pháp sau khi dùng qua một hai lần, lại sử dụng lần nữa sẽ bị Du Đấu Sơn nhìn thấu, trực tiếp giải trừ.
Điều này khiến Tiêu Hướng Nguyên không thể không thay đổi chiêu pháp mới có thể sinh ra tác dụng đối với Du Đấu Sơn.
Nhưng một vấn đề lớn hơn cũng đặt ở trước mặt Tiêu Hướng Nguyên. Tuy rằng chiêu pháp mới quả thật có thể thương tổn Du Đấu Sơn, nhưng Du Đấu Sơn mỗi lần bị thương, lại lập tức khôi phục như cũ, thật giống như thương tổn vừa rồi toàn bộ đều là giả.
Ý nghĩ ban đầu của Tiêu Hướng Nguyên, kỳ thật cùng Trần Phỉ không khác lắm, ngươi có thể khôi phục một lần, chẳng lẽ ngươi còn có thể khôi phục mười lần trăm lần hay sao, ngươi dù sao cũng phải có năng lượng để khôi phục.
Nhưng chiến đấu cho tới bây giờ, Tiêu Hướng Nguyên có chút dao động.
Cũng không có cụ thể đếm qua bao nhiêu lần, nhưng Tiêu Hướng Nguyên gây cho Du Đấu Sơn ít nhất đã mấy chục lần thương tổn trí mạng. Mặc dù thỏ yêu không có cái gọi là yếu hại, nhưng khôi phục những thương thế này, dù sao cũng phải có chút hao tổn.
Nhưng Tiêu Hướng Nguyên không nhìn thấy loại hao tổn này, tốc độ của Du Đấu Sơn cùng với lực công kích vẫn khổng lồ như lúc đầu. Mà khi tiến hành chiến đấu, Tiêu Hướng Nguyên có thể cảm giác được, đối phương đang càng ngày càng cường đại.
Cứ tiếp tục như vậy, còn đánh như thế nào?
Thỏ yêu bị thương, chẳng khác nào không có bị thương, giống như bất tử chi thân. Mà Tiêu Hướng Nguyên bị thương, vậy thật sự bị thương, mà vô luận là nội kình hay là thể lực, cũng tiêu hao rất nhiều.
Tiêu Hướng Nguyên phát giác, chính mình căn bản là tiêu hao không được đối phương, ít nhất, Tiêu Hướng Nguyên nhìn không ra cơ hội thắng.
Tiêu Hướng Nguyên tự mình phát giác điểm này, những người khác cũng phát giác.
Tuy rằng bọn họ không phải đối mặt với con thỏ yêu lợi hại nhất là Du Đấu Sơn, nhưng những thỏ yêu khác cũng có năng lực phục hồi như cũ, không khoa trương như Du Đấu Sơn, nhưng bọn họ cũng không lợi hại như Tiêu Hướng Nguyên.
Hai bên đối kháng, tình trạng của bọn họ giống với tình huống của Tiêu Hướng Nguyên một cách đáng ngạc nhiên. Hiện giờ ngược lại còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng theo thời gian trôi qua, người thắng tuyệt đối là thỏ yêu.
Một số người đã bắt đầu nghĩ đến việc rút lui, nhưng nghĩ đến tốc độ vừa rồi mà thỏ yêu thể hiện, dường như chạy trốn cũng biến thành một loại hy vọng xa vời.
Cái này, trực tiếp thành một hồi tuyệt cảnh?
Trần Phỉ nhíu mày, suy nghĩ một chút, thân hình chớp động, đi tới trước mặt một con thỏ yêu Luyện Tủy Cảnh, quan sát quá trình khôi phục của đối phương ở cự ly gần.
Tựa hồ là cảm giác được khí tức của con người, đầu thỏ yêu tuy rằng không hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn theo bản năng một quyền đánh về Trần Phỉ ở phía trước.
Trường kiếm trong tay Trần Phỉ chớp động, hai tay hai chân thỏ yêu trong nháy mắt tách ra, rơi xuống đất.
Trần Phỉ ngưng thần quan sát, huyết mạch mạnh mẽ gì mới có thể tạo thành như thế này, không cần hao tổn một phần lực lượng, hoặc là hao tổn cực ít lực lượng, mà tần suất khôi phục lại nhanh như vậy.
Vậy có phải cường giả Luyện Khiếu Cảnh đến, cũng chỉ có thể phong cấm, mà không cách nào tiêu diệt? Vậy thỏ yêu này nếu nhiều hơn, tu vi cao hơn, sau khi đi ra ngoài, chẳng phải là muốn vô địch sao?
“Luyện Khiếu Cảnh…”
Nghĩ đến Luyện Khiếu Cảnh, ý niệm của Trần Phỉ đột nhiên dừng lại một chút. Luyện Khiếu Cảnh so với Luyện Thể Cảnh, biểu hiện bên ngoài là khống chế hấp thu nguyên khí, bên trong kỳ thật là sử dụng linh hoạt tâm thần lực.
Cho nên nếu như cường giả Luyện Khiếu Cảnh phát hiện những thỏ yêu này khó có thể tiêu diệt, như vậy động tác đầu tiên của bọn họ, khẳng định không phải là phong cấm, mà là thử dùng tâm thần lực công kích.
“Trấn!”
Nghĩ đến liền làm, Trần Phỉ không chút do dự, trong nháy mắt tâm thần kỹ Sát Na Vĩnh Hằng, trực tiếp nện lên người thỏ yêu trước mắt.
Thân thể thỏ yêu chợt dừng lại, máu thịt vốn muốn tụ tập lại, cũng ngừng lại.
Đây là biểu hiện của Sát Na Vĩnh Hằng, có thể làm cho tư duy của đối phương trở nên chậm chạp, hiện giờ con thỏ yêu này đang ở trong trạng thái này.
Trần Phỉ cẩn thận quan sát biểu hiện khác của thỏ yêu, trong loại tĩnh lặng chậm chạp này, Trần Phỉ cảm giác được tâm thần ba động mãnh liệt trong máu thịt.
“Cho nên, đây là một trong những bản chất mà thỏ yêu có thể khôi phục?”
Trần Phỉ chặt tay thỏ yêu, tiếp tục đập một tâm thần kỹ xuống. Lần này, cánh tay này ngay cả giãy dụa cũng không có, trực tiếp dừng ở nơi đó.
Trần Phỉ cảm giác được một cỗ vận động, từ trong cánh tay này biến mất.
Vẻ mặt mặt thỏ yêu trước mắt chợt trở nên dữ tợn, vừa rồi mặc kệ bị thương bao nhiêu lần, đối phương đều thờ ơ, lần đầu tiên xảy ra biến hóa.
Giống như khi con người ta bị đau, biểu cảm của họ sẽ thay đổi, thậm chí có thể lớn tiếng hét lên.
Nếu ngươi đánh người khác, người khác thờ ơ, rõ ràng là ngươi không làm tổn thương người khác được. Mà bây giờ rất hiển nhiên, Trần Phỉ đánh con thỏ yêu này, thật sự đau, vả lại bị thương.
“Thì ra thật sự là như vậy!”
Trên mặt Trần Phỉ thoáng cái lộ ra nụ cười, trường kiếm xoay chuyển, một kiếm chém qua cổ thỏ yêu trước mắt. Trên trường kiếm, ngoại trừ nội kình, chính là tâm thần lực đang dâng trào.
“Xuy!”
Một tiếng trầm đục vang lên, tâm thần lực trên trường kiếm hao tổn không còn, thân thể thỏ yêu trước mắt cứng đờ, thẳng tắp ngã trên mặt đất, không hề nhúc nhích nữa.
Trần Phỉ quay đầu nhìn thoáng qua Du Đấu Sơn phía xa, rốt cục hiểu được, vì sao cả hai lần Du Đấu Sơn đều phải sau khi người khác công kích, mới có thể phát động công kích của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận