Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 406: Khuyến khích

Mấy lần Trần Phỉ đi lại ở trong Hoàng thành đều đụng phải người Thiên Dương phủ.
Thiên Dương phủ vốn ở bên cạnh Hoàng thành, gặp cũng không kỳ quái, không gặp mới là không bình thường. Mà công pháp Thiên Dương phủ luôn lấy bá đạo sắc bén nổi danh, cho nên Trần Phỉ vừa nhìn thấy người này, liền hiểu được thân phận người tới.
Chỉ là, người của Thiên Dương phủ vì sao lại tới tìm mình?
Trấn Nguyên Kính?
Trấn Nguyên Kính bán được hơn hai ngàn nguyên thạch, số lượng nguyên thạch này, đổi lại người bình thường đều sẽ động tâm, môn phái hơi nhỏ thậm chí vĩnh viễn không tích góp được nhiều nguyên thạch như vậy, bởi vì mỗi thời mỗi khắc đều đang tiêu hao.
Nhưng hẳn là không đến mức khiến cho Thiên Dương phủ chú ý, đây chính là thế lực có được cường giả Hợp Khiếu Cảnh, tài nguyên có được phỏng chừng so với Tiên Vân kiếm phái còn muốn khoa trương hơn.
Dù sao nơi này là Hoàng thành, trung tâm của vương triều này, hội tụ thiên hạ anh tài cùng tài nguyên, có được tài nguyên khiến người khác khó có thể tưởng tượng.
Lúc trước Tiên Vân Kiếm Phái tiến vào bí cảnh, có thể để cho một Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ như Liêu Hán Khâm cầm trong tay thượng phẩm linh kiếm, bên Thần Viêm Phái cũng như thế.
Từ điều này có thể thấy được, thế lực cấp bá chủ, tài nguyên có được đến trình độ nào.
“Các hạ là?” Trần Phỉ tiến lên, chắp tay nói.
“Thiên Dương phủ, Thẩm Chính Túc, tùy tiện tới chơi, mong rằng đừng trách.” Thẩm Chính Túc nhìn Trần Phỉ, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
“Tại hạ Trần Mộc, không biết Thẩm huynh tìm ta là vì chuyện gì?” Trần Phỉ nghe được tên Thiên Dương phủ, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Thế lực cấp bá chủ, người bình thường gặp phải đều có lòng kính sợ, hôm nay Trần Phỉ sắm vai một tán tu, tự nhiên phải kính sợ.
Thẩm Chính Túc nhìn thấy biểu tình của Trần Phỉ, trong ánh mắt tối tăm hiện lên một tia ngạo nghễ, cười nói: “Gia sư gần đây đang chiêu nhận đệ tử quan môn, không biết Trần Mộc có nghe nói không?”
“Đây là tự nhiên.” Trần Phỉ gật đầu, vẫn không hiểu Thẩm Chính Túc tìm mình làm gì.
“Hôm nay thiên hạ bất ổn, càng có nhân quỷ tàn sát bừa bãi, gia sư không đành lòng thế đạo như thế, cho nên quyết định ở sau Nguyên Linh Triều, giảng giải một ít võ học chi đạo. Đến lúc đó không chỉ có người tu vi như Trần huynh, những võ giả Luyện Thể Cảnh cũng có thể đi tới.”
Thẩm Chính Túc nói xong, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc giản, đưa tới trước mặt Trần Phỉ, nói: “Đến lúc đó Trần huynh dựa vào khối ngọc giản này, có thể vào phủ nghe giảng.”
“Thiên Dương chân nhân lòng mang thiên hạ, chúng ta theo không kịp.” Trần Phỉ không cự tuyệt, nhận lấy ngọc giản trong tay Thẩm Chính Túc, trịnh trọng đặt vào trong ngực.
“Vậy đến lúc đó xin đợi Trần huynh đến.” Thẩm Chính Túc thấy Trần Phỉ tiếp nhận ngọc giản, nụ cười trên mặt càng thịnh.
Hai người lại khen ngợi nhau vài câu. Thẩm Chính Túc rời khỏi khách sạn Phúc Lai. Trần Phỉ cũng không ở lâu trên lầu hai khách sạn, trực tiếp trở về phòng khách của mình.
“Không đành lòng thế đạo, khai đàn giảng pháp…”
Trần Phỉ khoanh chân trên giường, vuốt ve ngọc giản trong tay, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Thanh danh của Thiên Dương chân nhân, Trần Phỉ nghe được cũng không tệ. Bất quá loại nghe nói này, nghe một chút cũng có thể, vạn lần không thể cho là thật.
Cường giả Hợp Khiếu Cảnh trong vương triều này, ngoại trừ phong cách làm việc của môn phái thiên về ma đạo, những người khác cũng không tệ, dù sao cũng có nhiều người ủng hộ như vậy.
Những võ giả khác ăn no không có việc gì làm mới có thể đi nói xấu Hợp Khiếu Cảnh, võ giả bình thường cũng không có lá gan này. Dù sao họa từ miệng mà ra, có thể chỉ là một câu bình luận, cũng đủ để biến mình thành đầu một nơi thân một nẻo.
Ở trong ngọc giản có khí tức Thiên Dương phủ, đến lúc đó phỏng chừng bằng vào đạo khí tức này đến nhận người.
Trần Phỉ hiện giờ nghi ngờ một điều, Thiên Dương chân nhân nếu quả thật muốn khai đàn giảng pháp, chỉ cần tuyên bố tin tức này ra ngoài, thì sẽ có rất nhiều người đi tới Thiên Dương phủ.
Thậm chí Thiên Dương phủ ngày đó, phỏng chừng đều muốn kín người hết chỗ. Dù sao cường giả Hợp Khiếu Cảnh giảng giải võ đạo, những người khác ngày thường nào có đãi ngộ này.
Nếu vận khí tốt, cường giả Hợp Khiếu Cảnh cảm thấy ngươi là người tài có thể đào tạo, đây chẳng phải là nhất phi trùng thiên.
Cho nên Thẩm Chính Túc tự mình đến đưa ngọc giản, để Trần Phỉ đi tham gia giảng pháp này, ít nhiều có vẻ cố ý. Chỉ là vì sao đối phương phải làm như vậy, khiến Trần Phỉ đoán không ra.
“Giảng pháp ở sau Nguyên Linh Triều, ngược lại không ảnh hưởng kế hoạch của ta.”
Trần Phỉ tiện tay đặt ngọc giản sang một bên, loại chuyện có vẻ cổ quái này, đặc biệt là trong đó còn liên quan đến Hợp Khiếu Cảnh, nguyên tắc trước sau như một của Trần Phỉ chính là không tham dự.
Hơn nữa mặc dù trong đó không có chuyện gì, Thiên Dương chân nhân cũng đúng là lòng mang thiên hạ, nhưng Thiên Dương chân nhân giảng pháp, trợ giúp đối với Trần Phỉ cũng cực kỳ có hạn.
Trần Phỉ thiếu chính là công pháp cùng tài nguyên, cùng với thời gian trọng yếu nhất. Cũng không phải giống như các võ giả khác, đối với một môn công pháp hoặc là một loại ý niệm võ học nào đó không cách nào lý giải.
Trên bản chất, nếu so đấu ngộ tính, Trần Phỉ có được bảng điều khiển, thậm chí còn khoa trương hơn cả cường giả Hợp Khiếu Cảnh. Trình độ công pháp càng cao, ưu thế của Trần Phỉ càng rõ ràng.
Cho nên, Thiên Dương phủ này, Trần Phỉ đến không có chút ý nghĩa nào.
Ngoài hoàng thành, Thẩm Chính Túc đi được nửa đường, một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện bên cạnh.
“Đào sư huynh!” Thấy người tới, Thẩm Chính Túc nhanh chóng chắp tay hành lễ.
“Sự tình làm thế nào?” Đào Thế Dã trầm giọng nói.
“Ngọc giản đã đưa ra, Trần Mộc vui vẻ tiếp nhận.” Thẩm Chính Túc nhẹ giọng cười nói, đối với võ giả, đặc biệt là tán tu giả mà nói, một cường giả Hợp Khiếu Cảnh giảng pháp, nào có đạo lý cự tuyệt.
“Linh khí phản ứng như thế nào?”
“Cùng phía dưới báo cáo nhất trí, Trần Mộc người này tuổi quả thật không lớn, thật khó để hắn có thể một đường tu luyện tới cảnh giới này.”
Thẩm Chính Túc từ trong ngực lấy ra một khối ngọc thạch, giờ phút này trên ngọc thạch đang tản ra màu xanh biếc dạt dào.
Đây là một kiện hạ phẩm linh khí, không dùng đối địch cũng không phụ trợ tu luyện, mà là chuyên môn dùng để đo tuổi. Cùng linh khí mà đại bộ phận môn phái dùng để kiểm tra tuổi căn cốt giống nhau, chỉ là cái này càng dễ mang theo.
Cơ hồ không ai cố ý luyện chế linh khí như vậy, tác dụng thật sự là nhỏ. Nhưng đối với người của Thiên Dương phủ mà nói, linh khí này lại có thể giúp bọn họ tìm người nhanh hơn.
Trong Hoàng thành, không ít cửa hàng đều có người của Thiên Dương phủ, cũng cố ý luyện chế rất nhiều loại hạ phẩm linh khí này.
Đối với thế lực bá chủ như Thiên Dương phủ mà nói, hạ phẩm linh khí căn bản không tốn bao nhiêu tiền, loại hạ phẩm linh khí gần như không có tác dụng khác này, mặc dù luyện chế hơn mười món, đối với bọn họ mà nói đều không ảnh hưởng toàn cục.
Mà giờ phút này màu sắc trên ngọc thạch lóe ra, cho thấy người bị đo, tuổi quả thật không lớn, thậm chí có thể nói tương đối trẻ tuổi.
“Người này thiên tư ngộ tính, ngược lại là lựa chọn tốt nhất.” Đào Thế Dã nhìn ngọc thạch, thần sắc có chút kinh ngạc.
“Trước khi đi, ta đã cho người điều tra Trần Mộc một phen, trong Hoàng thành cũng không có đồng bạn, vả lại người này cũng cực kỳ cần cù, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài, thời gian khác đều ở trong khách sạn.”
“Tốt, phái vài người nhìn chằm chằm hắn, nếu có dị động, lập tức báo cho ta biết.” Đào Thế Dã trầm giọng nói.
Thiên tư như vậy, hoàn toàn phù hợp yêu cầu trong môn, thậm chí hiệu quả còn hơn xa những võ giả Luyện Thể Cảnh kia. Dù sao Luyện Thể Cảnh, có đôi khi dựa vào đan dược là có thể mạnh mẽ tăng lên.
Mà Luyện Khiếu Cảnh, ngộ tính của ngươi nếu như không đủ, phỏng chừng ngay cả trở thành Luyện Khiếu Cảnh cũng không có tư cách, trừ phi bối cảnh của ngươi đủ mạnh, dùng tài nguyên gấp mười lần trở lên, mạnh mẽ đề thăng ngươi.
Mà Luyện Khiếu Cảnh trung kỳ, lại trẻ như vậy, bực này thiên tư, ở trong tán tu xem như cực kỳ khó nhìn thấy.
“Được rồi!”
Thẩm Chính Túc gật gật đầu, Trần Mộc kia tốt nhất là ngoan ngoãn tự mình đi tới Thiên Dương phủ, nếu không để Đào Thế Dã Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ ra tay, một phen nỗi khổ da thịt phân gân thác cốt là trốn không thoát.
Trong khách sạn.
Trần Phỉ rất nhanh liền đặt chuyện của Thiên Dương phủ ra sau đầu, bắt đầu dựa theo tiết tấu của bản thân, tiếp tục tu luyện mỗi ngày.
Hơn hai ngàn nguyên thạch tới tay, Trần Phỉ triệt để tu luyện buông thả, chỉ cần cảm giác được dược lực trong cơ thể tiêu giảm, Trần Phỉ sẽ bổ sung một viên linh đan.
Liên tiếp hơn mười ngày, Trần Phỉ ngoại trừ thỉnh thoảng đi ra ngoài, chia đại bộ phận nguyên thạch mua linh đan số lượng lớn, thời gian khác, cơ hồ không có ra khách sạn Phúc Lai.
Mà hơn mười ngày nay, theo thời gian Nguyên Linh Triều càng ngày càng gần, toàn bộ Hoàng thành đều trở nên càng ngày càng ồn ào náo động. Đặc biệt là luận võ tràng trong Hoàng thành, cơ hồ mỗi ngày đều có Luyện Khiếu Cảnh đi lên tỷ thí.
Về phần Luyện Thể Cảnh đọ sức, mỗi ngày càng có hơn mười tràng.
Rất nhiều người ở chỗ này một trận chiến thành danh, thu hoạch danh lợi, nhưng cũng có người bởi vì tỷ thí, mà rơi xuống trọng thương, thậm chí có mấy trận tỷ thí, còn có người bởi vì thương thế quá nặng, trực tiếp qua đời.
Đây chính là hiện thực, khi ngươi theo đuổi danh lợi, phải chuẩn bị tốt bị những danh lợi này cắn trả. Không chuẩn bị đầy đủ tâm lý, vội vàng lên sân, đổi lại chính là kết quả như vậy.
Thậm chí mặc dù đã chuẩn bị tốt, khi sự tình chân chính đến, vẫn khiến ngươi bất ngờ không kịp đề phòng.
Khi dòng người tăng lên, khách sạn Phúc Lai cũng trở nên chật chội, bởi vì Hoàng thành thực hiện lệnh giới nghiêm, nếu như không tìm được địa phương vào ở, ban đêm phải ra khỏi Hoàng thành.
Mà Nguyên Linh Trì duy trì một ngày một đêm, nếu như giữa đường rời đi, thời gian kia trực tiếp tổn thất hơn phân nửa.
Trong khách sạn, bắt đầu xuất hiện ghép phòng. Rất nhiều người không quen biết trực tiếp ở chung với nhau.
Cũng có người tới tìm Trần Phỉ ghép phòng, bất quá bị Trần Phỉ khéo léo cự tuyệt.
Thời gian lặng lẽ mà qua, hơn mười ngày thời gian có vẻ cực kỳ ngắn ngủi.
Bất quá tuy rằng thời gian ngắn, nhưng Trần Phỉ tu hành lại không có chút nào đình trệ.
Giữa chừng, Trần Phỉ thử tiến vào Tâm Quỷ Giới, may mắn chính là địch ý của Tâm Quỷ Giới đối với Trần Phỉ cũng không có gia tăng, thậm chí theo thời gian trôi qua, địch ý còn hơi giảm xuống.
Đối mặt với tình huống này, Trần Phỉ rất dứt khoát giết mấy con Tâm Quỷ cấp hai để trợ hứng, tăng tâm thần lực của mình từ tám mươi tám khỏa lên trình độ chín mươi ba khỏa.
Tốc độ tăng lên còn quá đáng hơn cả dùng đan dược tâm thần này, khiến Trần Phỉ tràn ngập cảm giác sảng khoái.
Tâm thần đề cao, tự nhiên sẽ không hình thành trở ngại với tăng cường khiếu huyệt. Trần Phỉ dùng linh đan không có tiết chế như vậy, đổi lại là những người khác, phỏng chừng kinh mạch đều sẽ xuất hiện vết rách.
Nhưng Trần Phỉ một chút chuyện cũng không có, khiếu huyệt từ tám mươi lăm khỏa, một đường tăng lên tới chín mươi khỏa, một thân nguyên lực trở nên càng ngày càng bàng bạc.
Đồng thời Thiên Ti Quyết, rốt cuộc hoàn thành tu luyện tầng thứ tám, đi tới tầng thứ chín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận