Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Chương 289: Chiếu Ảnh Trảm Thần Kiếm

Trấn Long Tượng gần như đắp nặn thân thể Trần Phỉ một lần nữa, so với đột phá Luyện Thể Cảnh và Luyện Khiếu Cảnh lột xác, Trấn Long Tượng cường hóa càng triệt để hơn.
Cho nên mặc dù Trần Phỉ toàn lực thi triển trường lực của Trọng Nguyên Kiếm đè lên người mình, bình thường vẫn có thể hành động tự nhiên. Ngoại trừ vừa mới bắt đầu bước đi, sẽ đạp mặt đất ra hố sâu và vết nứt, một chút ảnh hưởng khác cũng không có.
Mà loại trọng lực phụ gia cực hạn này, làm cho Trần Phỉ cảm ngộ Cự Linh Kiếm rất nhanh, chỉ tu hành ngắn ngủi vài ngày, Cự Linh Kiếm cũng đã vượt qua nhập môn, đạt tới tinh thông cấp.
Ngoại trừ những thứ này, Trần Phỉ còn đồng thời tu luyện Trảm Thần Kiếm của Trường Hồng Phái.
So với chi phí đơn giản hóa của công pháp Luyện Khiếu Cảnh, động một tí là mười khối nguyên thạch, mặc dù Trảm Thần Kiếm là công pháp tâm thần lực, nhưng dù sao cũng chỉ là một môn tâm thần kỹ, cho nên chi phí ít hơn rất nhiều, tốn hai khối nguyên thạch của Trần Phỉ.
Kết quả sau khi đơn giản hóa Trảm Thần Kiếm, chính là vẽ quan tưởng đồ bằng tay.
Quan tưởng đồ này là phương pháp tu luyện ghi lại trong bí tịch Trảm Thần Kiếm, sau khi chia tâm thần lực làm hai, phần tâm thần lực nhỏ hơn kia sẽ vẽ quan tưởng đồ ngay trong thức hải.
Trảm Thần Kiếm này, nhập môn cần phải tự hại mình, để Trần Phỉ nhớ tới võ học truyền kỳ kiếp trước. Trảm Thần Kiếm là tự hại tâm thần mình, môn võ học kia là tự hại thân thể.
Trần Phỉ hiện giờ đã đơn giản hóa nó, không cần tự làm mình hại mình là có thể tu hành độ thuần thục.
Từ đầu đến cuối, Trần Phỉ chưa từng nghĩ tới việc chia tách tâm thần của mình. Môn Trảm Thần Kiếm này không theo lẽ thường, nếu quả thật tu luyện tới chỗ tinh thâm, uy lực tự nhiên không tầm thường.
Nhưng chia tách tâm thần, sẽ tạo thành tổn thương tâm thần lực, vận khí tốt, lúc chia tách vết thương không lớn, vậy còn có thể chậm rãi khôi phục. Nếu như không cẩn thận bị thương nặng, chắc chắn sẽ để lại di chứng.
Một đám Luyện Khiếu Cảnh liều mạng bảo vệ nâng cao tâm thần của mình, Trần Phỉ tự nhiên không có khả năng tự giày vò chính mình.
Trần Phỉ nguyện ý tu luyện Trảm Thần Kiếm này, chính là để sau khi đại viên mãn rồi dung hợp cải tiến. Dù sao lý niệm Trảm Thần Kiếm này phi thường tốt, chỉ là thủ pháp hơi cực đoan.
Vẽ quan tưởng đồ bằng tay, mặc dù quan tưởng đồ có chút phức tạp, nhưng với lực khống chế hai tay của Trần Phỉ hiện giờ, toàn bộ đều liền mạch lưu loát. Cho nên vẽ một tấm quan tưởng đồ, không tốn bao nhiêu thời gian của Trần Phỉ.
Chỉ dùng thời gian không đến ba ngày, Trần Phỉ đã trực tiếp tăng thuần thục Trảm Thần Kiếm lên tới trình độ đại viên mãn.
Trảm Thần Kiếm đại viên mãn cảnh, bây giờ nếu Trần Phỉ muốn chia tách tâm thần lực, ngược lại sẽ không xuất hiện vết thương gì, có thể vô cùng thuận lợi tách tâm thần lực ra một phần.
Hiển nhiên người sáng tạo Trảm Thần Kiếm, cũng không muốn mỗi lần thi triển xong Trảm Thần Kiếm, lại chia tách tâm thần của mình, để cho mình bị thương một lần nữa.
Nhưng loại chia tách này, chung quy là từ bản nguyên tâm thần tách ra, đối với bản nguyên tâm thần mà nói, vẫn là một loại tổn thất cực lớn.
Vì bảo vệ tính mạng, lưu lại một lá bài tẩy như vậy, thời khắc mấu chốt có lẽ có thể cứu mình một mạng, nhưng Trần Phỉ càng muốn Trảm Thần Kiếm trở thành một loại chiêu pháp có thể sử dụng hàng ngày.
Vì thực hiện mục tiêu này, Trần Phỉ cố ý tìm kiếm trong Tàng Kinh Các của môn phái một phen, cùng với kho hối đoái của Đan Sư liên minh, cuối cùng thật đúng là bị Trần Phỉ tìm được một môn tâm thần công pháp.
Chiếu Ảnh Quyết!
Tâm chi sở niệm, niệm niệm không dứt! Chiếu Ảnh Quyết lấy bản nguyên tâm thần của mình làm tiêu chí, chiếu rọi ra một tâm thần ảo ảnh khác.
Chiếu Ảnh Quyết cũng không phải là một môn tâm thần kỹ công kích người khác, mà là một môn tâm thần phòng ngự kỹ. Khi đối mặt với tâm thần công kích của người khác, ảo ảnh tâm thần sẽ tự động chống đỡ.
Đương nhiên, bởi vì là ảo ảnh, cơ hồ vừa chạm liền tan, cho nên Chiếu Ảnh Quyết chỉ là để cho tâm thần bản nguyên có thời gian phản ứng, để đối phó với tâm thần công kích của đối thủ.
Cho nên nghiêm túc mà nói, Chiếu Ảnh Quyết cũng không thể chân chính coi là phòng ngự tâm thần kỹ, chỉ để cho võ giả có một chút thời gian phản ứng, làm ra đối ứng khác.
Từ điểm này mà xem, tuy rằng Chiếu Ảnh Quyết không tính là gân gà, nhưng hiệu quả tu luyện quả thật không lớn, cho nên người chân chính tu luyện công pháp này, kỳ thật đã ít lại càng ít.
Nhưng khi Trần Phỉ nhìn thấy Chiếu Ảnh Quyết, ý nghĩ đầu tiên trong lòng, chính là Chiếu Ảnh Quyết và Trảm Thần Kiếm, có lẽ sẽ là một tuyệt phối.
Đổi, dung hợp, đơn giản hóa, tu luyện!
Tốn một vạn năm điểm cống hiến của liên minh, tiếp theo chính là hai khối nguyên thạch phí đơn giản hóa, Trần Phỉ dùng thời gian năm ngày, hoàn toàn tu luyện Chiếu Ảnh Trảm Thần Kiếm này tới đại viên mãn cảnh.
Lấy tâm thần ảo ảnh, xem như tâm thần bản nguyên, tách ra luyện hóa thành Trảm Thần Kiếm. So với Trảm Thần Kiếm nguyên bản, sau khi dung hợp Chiếu Ảnh Trảm Thần Kiếm, không thể nghi ngờ yếu hơn không ít.
Tuy yếu hơn, nhưng Trảm Thần Kiếm này căn bản không cần tách rời tâm thần bản nguyên, vả lại bởi vì chỉ là Trảm Thần Kiếm do bản nguyên ảo ảnh luyện chế mà thành, sau khi dùng xong, Trần Phỉ có thể rất dễ dàng tiếp tục luyện chế Trảm Thần Kiếm mới.
Trong tình huống cực đoan, thậm chí Trần Phỉ có thể liên tục thi triển Chiếu Ảnh Trảm Thần Kiếm, đương nhiên, bởi vì không có trải qua ôn dưỡng, liên tục thi triển, uy năng mỗi một kiếm kỳ thật rất yếu.
Nhưng không giống như Trảm Thần Kiếm nguyên bản, Chiếu Ảnh Trảm Thần Kiếm cũng không cần lo lắng vấn đề cắn trả.
Cho dù khí huyết của đối thủ nồng đậm cỡ nào, phòng ngự tâm thần lực mạnh bao nhiêu, Trần Phỉ cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp nện Chiếu Ảnh Trảm Thần Kiếm qua.
Có hiệu quả là tốt nhất, nếu không có hiệu quả, Trần Phỉ cũng không có tổn thất bao nhiêu.
Đến lúc này, hao phí không đến mười ngày, phí dụng bốn khối nguyên thạch, cùng với một vạn năm ngàn điểm cống hiến của Đan Sư liên minh, Trần Phỉ tu luyện ra một môn tâm thần kỹ.
Về phương hướng không bị cắn trả này, Trần Phỉ liền vô cùng hài lòng đối với Chiếu Ảnh Trảm Thần Kiếm.
Thời gian vội vã trôi qua, chưa từng dừng lại vì ai.
Chớp mắt hai tháng trôi qua, cuộc tranh đấu giữa Tiên Vân Kiếm Phái và Thần Viêm Phái tiến vào trạng thái im lặng.
Cuộc chiến như máy xay thịt trước đây đã biến mất. Tiên Vân Kiếm Phái lại đoạt lại không ít điểm tài nguyên, tại thời điểm Thần Viêm Phái dự định phản kích, Tiên Vân Kiếm Phái ngừng lại.
Song phương phảng phất hình thành một quy tắc ăn ý, thăm dò lẫn nhau dĩ nhiên còn có, nhưng loại đánh nhau đao thật thương thật này, đã rất ít xuất hiện.
Tiên Vân Kiếm Phái đang đợi Hợp Khiếu Cảnh mới xuất hiện, Thần Viêm Phái đang đợi Đông Trọng Thu chết già, và không ngừng chiêu mộ tán tu mới để bù đắp tổn thất lần trước.
Nhiệm vụ luyện chế đan dược trong Đan Sư liên minh giảm thêm một bước, nhưng Trần Phỉ vẫn dựa vào của cải tích góp được trước đó, trong thời gian hai tháng này, mở ra ba khiếu huyệt, đạt tới mười tám khỏa khiếu huyệt.
Tiến độ tu luyện Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ trực tiếp hoàn thành một nửa, không chỉ có như thế, hai tháng thời gian, độ thuần thục Trọng Nguyên Kiếm và Độn Thiên Hành không ngừng tăng lên, đã đang tới gần đại viên mãn cảnh.
Mà Cự Linh Kiếm vừa mới học không lâu, bởi vì trường lực duyên cớ, đón đầu đuổi kịp tiến độ hai môn công pháp khác, đạt tới viên mãn cảnh.
Cự Linh Kiếm viên mãn cảnh, trên cơ sở Trấn Long Tượng, ban cho Trần Phỉ lực lượng mới. Để cho Trần Phỉ ở Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ, lực lượng vốn đã áp đảo lại tiến thêm một bước.
Về phần Trấn Long Tượng Trấn Thần tu luyện đã lâu, giống như phần Trấn Thân lúc trước, có hơi chậm.
Nhưng mỗi ngày tu hành đều có thu hoạch, đang liên tục không ngừng cường hóa tâm thần cùng thân thể Trần Phỉ, hiện giờ cách tinh thông cấp, cũng chỉ còn lại có một phần nhỏ độ thuần thục chưa hoàn thành.
Cuộc sống hàng ngày của Trần Phỉ đơn giản mà lại bận rộn, gần như hai điểm tạo thành một đường thẳng, thời gian chớp mắt lại qua ba tháng, cách lúc diệt môn Trường Hồng Phái, dĩ nhiên đã trôi qua nửa năm.
Nhiệm vụ luyện đan trong Đan Sư liên minh còn đang liên tục giảm xuống, Linh Tuyết Đan mà Trần Phỉ có thể lấy được giảm bớt, thời gian ba tháng, lại mở thêm hai khỏa khiếu huyệt, đạt tới trình độ hai mươi khỏa.
Cùng lúc đó, trình độ tâm thần lực của Trần Phỉ đã tương đương với khiếu huyệt, phỏng chừng mở thêm một hai khỏa, chỉ sợ tâm thần lực của Trần Phỉ cũng không thể khống chế.
Đến lúc đó nếu Trần Phỉ không gia tăng đáng kể tâm thần lực, mà lại tiếp tục mở khiếu huyệt, lực lượng trong thân thể sẽ mất cân bằng.
Không cách nào khống chế lực lượng, không chỉ không cách nào gia tăng thực lực, ngược lại còn có thể biến thành một gánh nặng, thậm chí là một quả bom hẹn giờ.
Trần Phỉ phải suy nghĩ làm thế nào để nhanh chóng nâng cao trình độ tâm thần lực của mình.
Hầu như không có võ giả nào có phiền não như Trần Phỉ, chỉ có thể nói, tốc độ mở khiếu huyệt của Trần Phỉ thật sự quá nhanh, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Từ khi đột phá Luyện Khiếu Cảnh đến bây giờ, gần như hai năm thời gian, Trần Phỉ đã đi xong con đường mà võ giả khác phải đi suốt hai mươi năm, vả lại còn là loại võ giả thiên phú ưu việt.
Đổi lại một ít tán tu, hai mươi năm phỏng chừng số lượng khiếu huyệt mở ra cũng chỉ là năm sáu khỏa mà thôi. Cho dù là trong Tiên Vân Kiếm Phái, cũng không có võ giả có tốc độ tiến bộ như Trần Phỉ.
Tu luyện quá nhanh, nhanh đến mức trở thành một loại phiền não.
Ngoại trừ tu vi tiến bộ, Trần Phỉ rốt cuộc tu luyện Nguyên Thần Kiếm Điển tới tầng thứ hai viên mãn, mà điều này đại biểu Trần Phỉ có thể dung luyện Trọng Nguyên Kiếm cùng Cự Linh Kiếm cùng một chỗ.
Trần Phỉ cũng sẽ là người đầu tiên dung luyện công pháp trong Nguyên Thần Kiếm Phái, cho dù là chưởng môn Cù Thanh Sinh, giờ phút này cũng còn đang quay cuồng ở Nguyên Thần Kiếm Điển tầng thứ nhất.
Nguyên Thần Kiếm Điển, công pháp trấn phái năm đó cũng không dễ tìm hiểu như vậy.
Ngoại ô Tiên Vân thành.
Trọng Nguyên Kiếm trận dâng lên ở phía trước, sáu mươi khỏa kiếm châu gào thét ở trong kiếm trận. Tuy rằng Trọng Nguyên Kiếm còn chưa đại viên mãn, nhưng theo độ thuần thục gia tăng, Trần Phỉ đã có thể thi triển ra trình độ sáu mươi khỏa kiếm châu.
Trình độ lĩnh ngộ của Trọng Nguyên Kiếm hiện giờ trong Nguyên Thần Kiếm Phái, chỉ có hai người vượt qua Trần Phỉ mà thôi.
Cự Linh!
Ngón tay Trần Phỉ chỉ về phía trước, lực lượng Cự Linh Kiếm chợt trút xuống kiếm châu, trong nháy mắt kiếm châu bành trướng, lực đạo lập tức tăng lên mấy thành.
Đây chính là dung luyện, trực tiếp tăng uy lực công pháp, như vậy mặc dù đến Luyện Khiếu Cảnh hậu kỳ, thực lực cũng sẽ không yếu hơn so với những người khác bao nhiêu.
Nguyên Thần Kiếm Điển đủ để dung luyện bảy bộ công pháp, mỗi bộ công pháp nếu như đều đến cảnh giới đại viên mãn, vậy sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Tay phải Trần Phỉ vung lên, kiếm trận tiêu tán, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Mười ngày sau, một tin tức đột nhiên truyền tới trong tay Trần Phỉ, bí cảnh bốn phái cùng quản lý lúc trước, đã lột xác.
Ban đầu chỉ có thể cho võ giả Luyện Thể Cảnh tiến vào, nếu như Luyện Khiếu Cảnh đi vào, sẽ bị toàn bộ bí cảnh bài xích, hành động gian nan, hơi không chú ý thì có thể bị bài xích ra khỏi bí cảnh.
Mà bây giờ, bí cảnh kia thăng cấp, Luyện Khiếu Cảnh sơ kỳ dĩ nhiên có thể tiến vào bình thường.
Trong đầu Trần Phỉ, người đầu tiên nghĩ đến là Ba Tạp.
Bí cảnh sẽ không vô duyên vô cớ thăng cấp, trong đó tất nhiên có bí mật gì đó, chỉ là lúc trước võ giả Luyện Thể Cảnh đi vào, tìm không thấy nguyên nhân này.
Ba môn phái, bao gồm Nguyên Thần Kiếm Phái đang định tổ chức nhân thủ tiến vào bí cảnh thì Tiên Vân Kiếm Phái tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận