Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ

Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp - Long Tượng Kiếm Chủ - Chương 1395: Đến Thời Gian Quy Tắc 【 quá khứ 】 (length: 12035)

Công pháp mà Trần Phỉ tu luyện để tôi luyện thân thể này, quả thực là một sự thay đổi kinh thiên động địa.
Đạt đến cấp độ Long Tượng Quy Khư, thì trong toàn bộ lịch sử Quy Khư giới chưa từng xuất hiện công pháp nào như vậy, tu luyện đến đỉnh phong có thể đạt được thể phách vượt qua cả Đạo Tổ.
Đạo Tổ là tồn tại có thể phách mạnh nhất trong toàn bộ Quy Khư giới, bởi vì nhục thân của bọn họ được thiên đạo cường đại gia trì, cho nên mạnh hơn rất nhiều so với thể phách của những người khác ở Cửu giai đỉnh phong.
Tuy nhiên, đến trình độ thể phách Đạo Tổ này thì về cơ bản cũng đã là đỉnh phong của Quy Khư giới, bất luận là một Đạo Tổ được thiên đạo cường lực gia trì, hay ba Đạo Tổ được thiên đạo cường lực gia trì thì nhục thân cũng không khác biệt nhau bao nhiêu.
Nhiều nhất thì Đạo Tổ được lực chi thiên đạo gia trì, về mặt sức mạnh khẳng định là vượt trội hơn một chút, nhưng đó là do đặc tính thiên đạo ban cho, chứ không liên quan nhiều đến cấp độ thể phách của họ.
Có lẽ trong dòng sông lịch sử của Quy Khư giới, có cường giả chí tôn muốn sáng tạo ra công pháp tôi luyện thân thể vượt qua thể phách Đạo Tổ, nhưng tu luyện đến cuối cùng cũng phát hiện căn bản là không thể tu luyện lên được nữa.
Sức người có hạn, dù là cường giả Chí Tôn cảnh cũng vậy. Không có thiên đạo cường lực gia trì thì thể phách Cửu giai đỉnh phong chính là cực hạn, chứ đừng nói đến cường độ thể phách siêu việt Đạo Tổ.
Công pháp Long Tượng Quy Khư này, nếu đưa cho những người khác ở Chí Tôn cảnh Cửu giai tu luyện, thì bọn họ cũng chỉ có thể tu luyện đến Cửu giai đỉnh phong, trong đó có quá nhiều cửa ải không thể vượt qua.
Không thể vượt qua, tự nhiên cũng không thể tu luyện lên cao hơn.
Còn đối với Trần Phỉ mà nói, chỉ cần công pháp này có độ thuần thục, thì có thể dựa vào bảng để tăng tiến việc tu luyện, chỉ là thời gian tu luyện dài hay ngắn mà thôi.
Đây chính là sức mạnh mạnh nhất mà bảng ban cho, những người tu hành khác căn bản không thể nào luyện thành công pháp này.
Cho nên việc Trần Phỉ tìm kiếm và dung hợp công pháp, uy lực lớn là yếu tố đầu tiên, còn việc có tu luyện được hay không, có luyện thành được hay không, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Trần Phỉ.
Một khi Trần Phỉ tu luyện Long Tượng Quy Khư đến đại viên mãn cảnh, có được thể phách huyết nhục siêu việt Đạo Tổ, vậy sẽ thực sự đạt được vạn pháp bất xâm.
Đương nhiên, phòng ngự của thể phách cũng cần có sức mạnh để chống đỡ, tinh khí thần hồn của người tu hành là một chỉnh thể, luôn luôn giao hòa thông nhau.
Nếu Trần Phỉ muốn thật sự bỏ qua công kích của Đạo Tổ, ngoài việc tu luyện Long Tượng Quy Khư đến đại viên mãn cảnh, thì tu vi nguyên lực cũng không được chênh lệch, phải đạt đến Cửu giai đỉnh phong mới đáp ứng đủ yêu cầu.
Nói cách khác, có được công pháp tôi luyện thân thể vô song Long Tượng Quy Khư này, thì việc tu luyện tiếp theo của Trần Phỉ có thể trực tiếp bỏ qua việc theo đuổi các loại thiên đạo cường lực.
Cho dù là thiên đạo cực kỳ phổ thông, chỉ cần Trần Phỉ đột phá đến Cửu giai đỉnh phong, đồng thời Long Tượng Quy Khư đạt đại viên mãn, thì Trần Phỉ có thể đánh Đạo Tổ tơi bời.
Đến một cái đánh một cái, đến hai cái đánh một đôi, cho dù là vị Đạo Tổ được lực chi thiên đạo gia trì cũng phải bị Trần Phỉ đánh cho tan tác.
Tuy nhiên vì không có thiên đạo cường lực gia trì, Trần Phỉ cuối cùng cũng chỉ có thể đánh được bọn hắn, còn khi những Đạo Tổ này muốn chạy trốn thì Trần Phỉ khó mà ngăn lại.
Chín đại thiên đạo cường lực, mỗi loại đều có những sức mạnh và đặc tính huyền diệu, Trần Phỉ lúc đó dù có thể phách vô song, cũng còn lâu mới gọi là vô địch được.
Lực lượng thể phách là một bộ phận tạo thành chiến lực lớn, nhưng không phải là tất cả, chẳng phải trong mấy vị Đạo Tổ, Đạo Tổ được lực chi thiên đạo gia trì là mạnh nhất sao?
Nhưng tình huống thực tế lại là, vị Đạo Tổ khống chế chi thiên đạo không phải là người mạnh nhất Quy Khư giới.
Cho nên tình huống hiện tại của Trần Phỉ thích hợp hơn cả là, không thể bỏ qua việc nâng cao tu vi, Long Tượng Quy Khư tự nhiên cũng phải tu luyện, nhưng có thể gác việc theo đuổi thiên đạo cường lực sang một bên.
Thuận theo tự nhiên, giống như thiên đạo không gian bây giờ.
Chờ đến tương lai Trần Phỉ đột phá đến Cửu giai đỉnh phong, dù có được không gian thiên đạo và thể phách vô song thì lúc đó Trần Phỉ cũng sẽ không cần phải ẩn tàng gì nữa.
Bây giờ trước tìm tài nguyên để tu vi và công pháp tăng lên đã.
Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía trước một chút, lại so sánh với bức địa đồ, thì lộ trình đã được hơn phân nửa.
Chiến binh Dạ Ma đã đưa Liêu Hạnh Phong rời khỏi vị diện, sau đó thì tan biến tại chỗ, khi Trần Phỉ cần thì có thể triệu hoán chiến binh dạ ma một lần nữa.
Nghĩ đến Liêu Hạnh Phong, Trần Phỉ lấy ra một khối ngọc giản, đó là ngộ đạo về quy tắc thứ cấp thời gian mà Liêu Hạnh Phong đưa cho trước đó.
Trần Phỉ không ngờ sẽ dễ dàng có được cảm ngộ quy tắc thứ cấp thời gian 【 quá khứ 】 như vậy.
Tách ra một đạo tâm thần dò vào ngọc giản, Trần Phỉ cẩn thận xem nội dung bên trong.
Quy tắc thứ cấp thời gian, ảo diệu khó hiểu, chỉ có thể tự lĩnh ngộ, người tu hành khác cho cảm ngộ về quy tắc thứ cấp thời gian, đôi khi chẳng những không giúp ích được gì, còn có thể sinh ra một loại lừa dối, hay nói cách khác là cố định tư duy.
--- Khi không thoát ra được loại tư duy cố định này thì cũng không có linh cảm nào tốt hơn, chẳng khác gì là tự nhốt mình vào một cái khu vực.
Liêu Hạnh Phong đưa phần cảm ngộ quy tắc thứ cấp thời gian này ra, đương nhiên không phải là muốn hãm hại Trần Phỉ, mà là Liêu Hạnh Phong biết rằng về tạo nghệ quy tắc thứ cấp thời gian, Trần Phỉ vượt xa hắn.
Có cơ sở này thì Trần Phỉ đương nhiên sẽ không bị lừa dối, nhưng cuối cùng có ngộ ra được quy tắc thứ cấp thời gian 【 quá khứ 】 hay không thì Liêu Hạnh Phong cũng không biết, hắn chỉ là muốn báo đáp ân tình mà thôi.
Trần Phỉ nhìn nội dung trong ngọc giản, xem rất chậm, lĩnh ngộ hoàn chỉnh quy tắc thứ cấp thời gian 【 hiện tại 】 và 【 tương lai 】, đồng thời hợp nhất hai loại quy tắc thứ cấp thời gian thành Tinh Thể Quy Tắc Thời Gian.
Về tạo nghệ Quy Tắc Thời Gian của Trần Phỉ, thực sự không phải Chí Tôn cảnh bình thường có thể sánh bằng.
Cho nên giờ phút này xem cảm ngộ quy tắc thứ cấp thời gian mà Liêu Hạnh Phong cho, trong lòng Trần Phỉ thực sự có không ít xúc động.
"p·h·át hiện một hạt nhỏ quy tắc thứ cấp thời gian 【 quá khứ 】!"
Khi tâm thần Trần Phỉ rời khỏi ngọc giản, một dòng nhắc nhở hiện lên trên bảng.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, Chí Tôn cảnh Quy Khư giới có thể lĩnh ngộ ba loại quy tắc thứ cấp thời gian, giờ phút này Trần Phỉ coi như đã có đủ cả.
Trần Phỉ cảm nhận một chút Tinh Thể Quy Tắc Thời Gian trong thần hồn, nhìn từ độ không hoàn chỉnh của tinh thể thì dù thêm một quy tắc thứ cấp thời gian 【 quá khứ 】 cũng không thể bổ khuyết được Tinh Thể Quy Tắc Thời Gian.
Hiển nhiên, thực sự vẫn còn những quy tắc thứ cấp thời gian khác chưa được phát hiện, dẫn đến cả Quy Khư giới đến nay vẫn không có một người tu hành nào thực sự ngưng tụ ra được Quy Tắc Thời Gian.
Vài tạp niệm lóe lên trong đầu Trần Phỉ, thu hoạch lần này coi như đã sắp xếp ổn thỏa, giờ đây mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu linh tài Nguyên tinh nữa thôi.
Không đến nửa canh giờ, một ngọn núi cao nguy nga xuất hiện trước mắt Trần Phỉ, theo vị trí trên địa đồ thì nơi đây chính là Thần Sơn đó.
Tuy nhiên Trần Phỉ cũng không lập tức bay qua mà hơi nhíu mày đứng giữa không trung.
Lần này, rất nhiều Cửu giai Chí Tôn cảnh đã đến vị diện tàn phá này của Quy Khư giới, trước đó phần lớn đều tập trung ở tầng dưới của vị diện, nhưng vẫn còn một bộ phận đang ở trên tầng mặt ngoài.
Giờ phút này, phía trên Thần Sơn xa xa kia, Trần Phỉ cảm nhận được đông đảo khí tức của cường giả Cửu giai Chí Tôn cảnh.
Trần Phỉ thở ra một ngụm trọc khí, cảm giác của Cửu giai Chí Tôn cảnh nhạy bén đến mức nào, phàm là có chút dấu vết để lại, liền có thể truy nguyên, tìm ra những thứ ẩn sau đó.
Đừng nói đến ngọn núi phía xa đó lại dễ thấy như vậy, so với những địa thế bằng phẳng khác, không ai là không đi lên xem xét một chút, và một khi điều tra thì sẽ lập tức cảm nhận được một chút khác thường.
Theo cảm nhận của Trần Phỉ, phía trên Thần Sơn ở xa có ít nhất hơn trăm cường giả Cửu giai Chí Tôn cảnh, trong đó mạnh nhất là Cửu giai đỉnh phong, lại còn không chỉ một người.
Trần Phỉ trầm ngâm một lát, sau đó thân hình hóa thành một đạo hồng quang bay về phía trước.
Đã đến đây rồi, đương nhiên vẫn là nên lên nhìn một chút, nếu có cơ hội thu được chút linh tài Nguyên tinh thì cũng không phí công chuyến này.
Thực lực của Trần Phỉ hiện tại, cho dù không thi triển huyền trận Cửu giai thượng phẩm và Xích Hồn Thiên Ma, thì đối mặt với Cửu giai trung kỳ cũng có thể vượt cấp chém giết.
Cho dù đối mặt với cường giả Cửu giai hậu kỳ, Trần Phỉ cũng có thể thả ra trước Xích Hồn Thiên Ma, sau đó lại thi triển huyền trận Cửu giai thượng phẩm, rồi mới cho toàn thân ra tay.
Cho nên chiến lực hiện tại của Trần Phỉ, chỉ cần không đối đầu với những cường giả Cửu giai đỉnh phong, hoặc là bị hai hoặc nhiều hơn cường giả Cửu giai hậu kỳ vây công thì về cơ bản không có lo lắng về tính mạng.
Với thực lực như vậy, không có lý gì ngay cả đi qua xem cũng không dám.
Chưa đến một hơi, Trần Phỉ vượt qua mười mấy vạn dặm, đáp xuống giữa sườn núi.
Thần Sơn này trước đây hẳn là có cấm chế ẩn nấp, về sau cấm chế bị kích động, nhưng lại bị cường giả Cửu giai đỉnh phong cưỡng ép phá vỡ, sau đó thì thành ra bộ dạng như bây giờ.
Vừa nãy lúc bay đến từ xa, Trần Phỉ cố ý quan sát tổng thể khung của cả Thần Sơn.
Nơi này năm xưa hẳn là một địa điểm đóng quân của một thế lực, cụ thể là môn phái hay chủng tộc nào thì Trần Phỉ cũng không thể biết được.
Do vừa rồi cấm chế bị đánh phá, cấm chế dưới đình đài lầu các đều hiện ra.
Trần Phỉ tới có chút quá muộn, giờ phút này tuyệt đại bộ phận lầu các cung điện, đều đã bị lục soát xong, chỉ có đỉnh núi vị trí, giờ phút này còn có cấm chế đang lóe lên.
Trần Phỉ vừa rồi cảm giác được mấy cái Cửu giai đỉnh phong khí tức, chính là trên đỉnh núi.
Trần Phỉ đi vào những cái kia đã bị vào xem qua cung điện, muốn nhìn một chút có cái gì còn sót lại đồ vật.
Cũng không phải chỉ Nguyên tinh linh tài, mà là khả năng còn sót lại phù văn hoặc là công pháp vết tích.
Một lát sau, Trần Phỉ từ giữa sườn núi bên trong khu cung điện đi ra, không thu hoạch được gì, cung điện vách tường cùng trên mặt đất, không có điêu khắc bất kỳ văn tự hoặc là phù văn.
Trần Phỉ đi lên, lại đi dạo mấy chỗ cung điện, vẫn như cũ như thế.
Trần Phỉ từ trong cung điện đi ra, ngẩng đầu nhìn một chút đỉnh núi.
Tại Trần Phỉ cảm giác bên trong, ngoại trừ số ít Cửu giai cường giả bên ngoài, còn lại tuyệt đại bộ phận Cửu giai Chí Tôn cảnh toàn bộ hướng phía đỉnh núi vị trí mà đi.
Mấy vị kia Cửu giai cường giả tối đỉnh, cùng tộc đàn bọn hắn chỗ, cũng không có đem tòa này Thần Sơn đặt bao hết.
Mỗi cái chủng tộc đều có tính nết của mình, đương nhiên, cũng có thể là giờ phút này trên núi cường tộc có chút nhiều, bao không đặt bao hết kết quả cũng không có cái gì khác biệt.
Lại phổ thông Cửu giai cường giả nhiều nhất tiến đến húp miếng canh, thật gặp được cái gì chí bảo, để bọn hắn cùng những cái kia cường tộc Cửu giai Chí Tôn cảnh lên xung đột, bọn hắn cũng muốn suy nghĩ một chút, có thể hay không gánh chịu nổi hậu quả kia.
Trần Phỉ khoảng cách đỉnh núi còn cách một đoạn thời điểm dừng lại, chung quanh có không ít Cửu giai cường giả, giờ phút này đều là nhìn xem đỉnh núi tình huống.
" đông!"
Đột nhiên một đạo cổ quái rung động tiếng vang lên, từng vòng từng vòng gợn sóng từ đỉnh núi nổi lên, trong nháy mắt khuếch tán đến cả tòa Thần Sơn.
Thiên địa bỗng nhiên trở tối, tiếp lấy một cái cửa sổ nho nhỏ xuất hiện Trần Phỉ trước mặt, ngoài cửa sổ đang có vừa tu hành người hướng phía bên này quỳ lạy hành lễ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận